Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi chơi gái

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Ban đầu Trần Lạc còn chẳng thể hiểu nổi “chính mình” đang làm cái gì, nhưng chờ tới khi đi vào nhà vệ sinh ở trạm tàu điện ngầm, Trần Lạc mới thấy “chính mình” móc từ trong túi quần ra ba cái ví tiền và hai chiếc điện thoại di động.

Trần Lạc ngơ ngác nhìn chính mình thuần thục lấy tiền và giấy tờ tùy thân trong ví ra, sau đó mới nhét ví tiền trống không vào trong túi.

Trần Lạc ngây người một lúc lâu mới kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

"Chính mình" vừa rồi đi tàu điện ngầm rõ ràng là để trộm ví tiền cùng điện thoại di động.

Càng làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi là thủ pháp của “chính mình" cực kỳ cao minh, không chỉ những nạn nhân bị trộm không có cảm giác được mà ngay cả bản thân Trần Lạc cũng không nhận ra trong túi quần mình có thêm mấy thứ này.

Tuy có một phần nguyên nhân là vì trên tàu điện ngầm quá chật chội, trong đầu Trần Lạc lúc đó chỉ nghĩ xem nên làm sao bây giờ, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để chứng minh "chính mình" lợi hại đến mức nào.

Mãi cho đến khi "chính mình" rời khỏi nhà vệ sinh công cộng rồi ném ba cái ví tiền trống rỗng vào thùng rác thì Trần Lạc mới kịp nhận ra, hoá ra hắn đột nhiên biến thành “siêu trộm” mất rồi!

Lại đi bộ thêm nửa giờ, Trần Lạc nhìn thấy mình đi vào một con hẻm nhỏ trong thôn nội thành.

Lúc này sắc trời đã tối, bên trong hẻm có một đám phụ nữ ăn mặc hở hang đang đứng.

"Anh đẹp trai, bắn pháo bông không?"

Khi nhìn thấy Trần Lạc đi vào trong hẻm, lập tức có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi cười hì hì tiến lại gần hắn.

Trần Lạc nghe vậy cũng hoảng sợ, hắn mơ hồ đoán được đây là gái bán hoa, chỉ là không ngờ đối phương lại thẳng thừng như vậy, nói thẳng vào chủ đề.

Thân là trai tân, Trần Lạc hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, ngay khi hắn đang bối rối định lên tiếng từ chối thì nghe được mình đáp lời:

"Một lần bao nhiêu tiền?"

"300 đồng một lần, bao cả đêm thì 500."

"Quá đắt."

Cô gái bán hoa cười hì hì nhìn Trần Lạc, chợt thấy các đồng nghiệp xung quanh đang nóng lòng muốn nhào tới giựt khách nàng bèn đáp ngay:

“Anh đẹp trai, đó là giá thị trường ở khu này, nhưng ngươi là khách hàng đầu tiên của ta trong tối nay nên ta lấy ngươi 200 thôi.”

“Được, đi thôi."

Trần Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn chính mình trả giá với gái bán hoa rồi cùng nàng đi về phía nhà trọ nhỏ cách đó không xa.

Trần Lạc chẳng hiểu ra làm sao. Bây giờ mình đang bị cảnh sát truy nã mà “chính mình” còn rảnh rỗi đến mức đi chơi gái?

Sau khi đi vào nhà trọ, Trần Lạc đột nhiên hiểu ra.

Ông chủ nhà trọ tuổi trung niên nhìn thấy gái bán hoa kéo tay Trần Lạc đi vào bèn ngáp một cái rồi uể oải nói: “Thuê theo giờ giá 80 đồng.”

“Ta ở một đêm.”

“150 đồng.”

Trần Lạc lấy 150 đồng ra đặt lên quầy. Ông chủ nhà trọ đưa cho hắn một xâu chìa khoá.

“Phòng 506.”

“Ông chủ Chu, nhà trọ của ông không có thang máy sao lại đưa phòng tầng năm làm gì, lát nữa ta leo bốn tầng thì còn sức đâu nữa, đổi phòng ở dưới tầng thấp đi!”

(Chú thích: ở Trung Quốc, tầng trệt cũng là tầng một.)

Ông chủ Chu mập mờ nhìn nàng. “Ngươi có cần sức đâu.”

“Hừ, anh đẹp trai này có ánh mắt như vậy, tối nay ta phải phục vụ hắn thật tốt, làm sao hả?”

“Được rồi được rồi.”

Ông chủ Chu lại lấy trong ngăn kéo ra một xâu chìa khoá khác rồi trêu chọc:

“Phòng 204 tầng hai nè, cho ta xem ngươi có năng lực gì.”

“Ha ha, chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại khó chịu thôi.”

Cô gái bán hoa cầm lấy chìa khoá rồi kiêu ngạo kéo tay Trần Lạc lên tầng hai.

Toàn bộ quá trình ông chủ Chu đều không đòi Trần Lạc phải đưa căn cước công dân ra, thậm chí cũng chẳng hề thấy kỳ quái khi Trần Lạc đội mũ và đeo khẩu trang, dường như đã quá quen với những vị khách như vậy.

Sau khi vào phòng, Trần Lạc kinh ngạc nhìn “chính mình” vươn tay ôm lấy cô gái bán hoa kia.

Lúc này Trần Lạc đúng là cạn lời đến cùng cực, tuy hắn đã đủ tuổi làm chuyện này nhưng hắn không thể tin được là “chính mình” lại thật sự muốn làm chuyện đó với cô gái bán hoa.

Trần Lạc theo bản năng muốn kháng cự nhưng phát hiện ý thức của mình chỉ khiến cơ thể chậm lại trong giây lát chứ không ảnh hưởng đến động tác đang làm.

Không ngờ cô gái bán hoa lại cười híp mắt tránh đi, chìa tay ra trước mặt Trần Lạc:

“Anh đẹp trai, trả tiền trước đã nha.”

Trần Lạc phát hiện “mình” mặc kệ người ta, trực tiếp bước lên ôm lấy nàng.

Sau đó khi nàng còn chưa kịp phản ứng, “mình” đã vọt ra sau lưng nàng, hai tay bóp chặt lấy cổ nàng.

Cô gái bán hoa nằm mơ cũng không ngờ được Trần Lạc lại đột nhiên tập kích mình, nhưng nàng đang bị siết cổ, thở còn không thở nổi nói gì kêu cứu.

Nàng cố gắng giãy giụa kịch liệt mấy cái, sau đó hai mắt trợn trắng ngã lăn ra bất tỉnh.

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.