Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao dịch

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Lần này Trần Lạc tự mình nói chuyện, nhưng hắn chỉ biết nghẹn ngào nói mấy chữ này.

“Có lẽ cảnh sát đang nghe lén điện thoại của cha ngươi, có lời gì muốn nói thì nói nhanh trong vòng một phút.” Trong đầu Trần Lạc đột nhiên vang lên một giọng nói.

Trần Lạc giật mình, biết đối phương nói thật.

Bởi vì hắn vốn đang bị cảnh sát thẩm vấn lại đột nhiên xuất hiện ở công viên Đông Hoa, chắc chắn là đã bỏ trốn khỏi sở cảnh sát.

Không chỉ như thế, cái chết của một cảnh sát còn có liên quan đến hắn, biến chuyện này thành chuyện lớn.

E là lúc này toàn bộ cảnh sát Bằng Thành đều đang truy bắt hắn, bọn họ nghe lén điện thoại của cha mẹ hắn cũng không kỳ quái.

“Cha, chuyện của Lê Toa và chuyện ở công viên Đông Hoa thật sự không phải do con làm. Con… con cũng không biết phải giải thích như thế nào, nhưng xin cha mẹ hãy tin tưởng con!”

Trần Lạc muốn giải thích nhưng lại phát hiện mình không biết giải thích như thế nào.

“Tiểu Lạc, ngươi… ngươi đi tự thú đi.”

Nghe được lời Trần Đông Hưng nói, trong lòng Trần Lạc lạnh ngắt. Rõ ràng là cha không tin hắn.

Trần Lạc nhớ lại lúc đó khi đang bị thẩm vấn, vị cảnh sát trung niên kia nói cha mẹ hắn đã tới sở cảnh sát, nhưng cũng chính lúc đó hắn mất đi ý thức.

Nếu hắn bỏ trốn vào lúc đó thì e là cha mẹ hắn đã tận mắt thấy quá trình hắn bỏ chạy. Dù có tin tưởng con cái thế nào thì dưới tình huống đó cha mẹ nào cũng sẽ dao động thôi.

Chẳng trách giọng của cha lại mỏi mệt như vậy, rõ ràng việc con trai giết người là đả kích nặng nề đối với ông.

Trần Lạc cầm chặt điện thoại trên tay, gân xanh nổi lên. Hắn cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa oan ức đến cùng cực.

“Cha, trước khi biết rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì con sẽ không đi tự thú.”

Trần Lạc nói xong bèn chủ động cúp điện thoại. Hắn biết lúc này mà mình tự thú thì chỉ có nhận án tử hình, tuyệt đối không có cơ hội khác.

Thay vì đi ngục giam chờ chết, chẳng thà hắn ở ngoài này tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Trần Lạc chỉ mới 20 tuổi, hắn không thể chấp nhận đời mình phải dừng lại ở đây!

Lúc này “chính mình” lại đang tháo điện thoại ra lấy thẻ sim rồi tiện tay bẻ gãy, sau đó đi vào nhà vệ sinh ném cả sim lẫn điện thoại vào bồn cầu.

Trần Lạc hơi ngẩn ra, cảnh này hắn thường thấy trên tivi, thường là để tránh bị cảnh sát định vị.

“Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?” Trần Lạc không nhịn được mà hỏi.

Thế nhưng “chính mình” lại không đáp lấy một câu, giống như không hề nghe được lời hắn nói.

Vừa nãy Trần Lạc đã nghe được “chính mình” nói chuyện, rõ ràng đối phương cũng có thể nghe được lời hắn, nhưng bây giờ đối phương không đáp rõ ràng là vì đang mặc kệ hắn.

Trần Lạc vừa tức giận vừa vội vàng nhưng lại chẳng thể làm gì đối phương. Hắn cũng không thể tự đánh mình một trận, bèn tra hỏi bức cung.

“Tại sao ngươi lại hãm hại ta?”

“Ngươi tới nơi này làm gì?”

“Ngươi mang tiếng là đi chơi gái, thật ra tới đây là để giao dịch với người tên Thái Hạo Minh?”

“Ngươi đi thẳng tới nhà trọ này không được sao? Cớ gì lại tìm gái bán hoa rồi làm người ta ngất đi?”

Mặc kệ Trần Lạc hỏi gì, “chính mình” cũng không mở miệng nói nửa câu, ngay cả trong ý thức cũng không vang lên âm thanh nào.

Trần Lạc cứ thế giống như kẻ tâm thần ngồi trên giường nói chuyện một mình, cho đến khi cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Ngay sau đó Trần Lạc thấy “chính mình” đứng lên, sửa sang lại bộ dạng của cô gái bán hoa như đang ngủ rồi trùm chăn che kín người nàng, sau đó mới đi tới mở cửa phòng.

Ngoài cửa là ba người đàn ông, kẻ cầm đầu có dáng người cao gầy, trên tay hắn cầm một cái túi, hai người đàn ông đứng phía sau có thân hình rất lực lưỡng.

Vừa nhìn đã biết ba kẻ này không phải người hiền lành gì.

Nhất là cái tên cao gầy kia, đôi mắt tam giác tàn độc của hắn đầy tia máu giống như đang bị đau mắt hột rất nặng, khiến người ta cảm thấy hắn là phần tử rất nguy hiểm.

“Quý danh?”

Sau khi vào phòng, Thái Hạo Minh nhìn thoáng qua người phụ nữ đang ngủ trên giường rồi quay đầu nhìn chằm chằm Trần Lạc.

“Họ Vương.”

Trần Lạc vẫn đang đội mũ và đeo khẩu trang khiến người ta không nhìn rõ gương mặt, nhưng đôi mắt hắn sắc bén như dao cũng đang nhìn chằm chằm ba người.

Đám người Thái Hạo Minh bị nhìn như vậy, trong lòng trở nên bất an. Ánh mắt Trần Lạc giống như một con mãnh thú khiến bọn hắn cảnh giác cực độ. Ánh mắt kẻ này quá lạnh lùng, có khi trên tay đã dính máu không ít người.

Ba người làm ra phản ứng rất chân thật, tay ai nấy đều đặt trên hông, rõ ràng nơi đó đang cất giấu vũ khí.

Nhưng bọn hắn không biết lúc này Trần Lạc cũng đang hoảng hốt vô cùng, không phải vì Thái Hạo Minh mà vì trong đầu hắn vừa mới xuất hiện một suy nghĩ:

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.