Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức ăn cho chó

Phiên bản Dịch · 1007 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

“Bên hông Thái Hạo Minh có đeo súng, hai người phía sau giắt dao găm, với tố chất thân thể hiện tại thì có thể xử lý bọn hắn trong vòng năm giây.”

Khi trong đầu Trần Lạc nảy ra suy nghĩ này thì ánh mắt hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào vị trí cổ và trái tim của ba người Thái Hạo Minh.

Trần Lạc có thể cảm nhận được “chính mình” không chỉ đang suy nghĩ mà thật sự muốn ra tay.

Hắn thật là muốn phát điên rồi! Chuyện của Lê Toa và công viên Đông Hoa còn chưa xử lý được mà gia hoả này lại muốn giết người tiếp!

“Không phải ngươi muốn giao dịch với bọn hắn sao?” Trần Lạc cả kinh hô lên trong đầu.

Vừa nghĩ vậy, bản thân Trần Lạc đã nhận ra vấn đề.

Thái Hạo Minh nói giá hàng hoá là 5000 đồng, nhưng trên người hắn bây giờ làm gì có đủ tiền, cho nên “chính mình” ngay từ đầu đã không có ý giao dịch thật mà là muốn giết người cướp của!

Trần Lạc hiểu ra vấn đề cũng muốn nhắc nhở Thái Hạo Minh, nhưng nghĩ lại dáng vẻ hung ác tàn nhẫn của cả ba, e là đến lúc đó bọn hắn sẽ không bỏ chạy mà giết chết hắn trước.

Huống chi Trần Lạc vừa mới nghe được “chính mình” nói nơi này là địa bàn của Triều Nam Hội.

Những người này chạy thoát thì người gặp phiền phức sẽ là hắn. Lỡ đâu kinh động tới cảnh sát thì hắn hoàn toàn xong đời.

“Đồ ở trong này, Vương tiên sinh có thể kiểm hàng trước.”

Thái Hạo Minh đột nhiên lên tiếng rồi cẩn thận đưa túi đồ trong tay cho Trần Lạc.

Trần Lạc thấy “chính mình” cầm lấy cái túi rồi trút hết đồ trong túi lên giường. Khi nhìn rõ ràng đống linh kiện kia hắn lại giật mình không thôi, bởi vì đó rõ ràng là linh kiện ráp súng lục!

Cuối cùng Trần Lạc cũng hiểu “chó” là tiếng lóng của súng!

Gia hoả này tới đây là để mua súng.

Trần Lạc chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Lúc không có súng đối phương đã có thể trốn thoát khỏi sở cảnh sát, giờ có súng rồi thì hệ số nguy hiểm bay thẳng lên trời, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết nữa.

Trong lúc Trần Lạc đang ngây ra thì “chính mình” đã bắt đầu cấp tốc lắp ráp đống linh kiện kia.

Thủ pháp của hắn cực kỳ trôi chảy giống như đã ráp súng vô số lần. Chưa tới mười giây những linh kiện rải rác kia đã biến thành một cây súng lục hoàn chỉnh.

Không chỉ có Trần Lạc thấy choáng, ngay cả đám người Thái Hạo Minh cũng sửng sốt.

“Lợi hại. Quả nhiên là người trong nghề!”

Thái Hạo Minh không nhịn được khen ngợi một câu. Bình thường hắn đều bán súng online, khách hàng sẽ mua mấy vật phẩm có tên là đồ đi câu, nhưng Thái Hạo Minh sẽ gửi linh kiện súng.

Khách hàng mua về tự lắp ráp thành khẩu súng lục hoàn chỉnh, mà loại súng này dù là cảnh sát vũ trang chuyên ráp súng cũng phải mất ít nhất mười lăm giây. Thế nhưng Trần Lạc lại chỉ làm trong mười giây ngắn ngủi, đây tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.

Thật ra trong tay Thái Hạo Minh có súng hoàn chỉnh, hắn cố ý nói không có thành phẩm là vì muốn nhìn xem Trần Lạc có thể ráp được súng không, có phải là khách hàng thật không. Dù sao gia hoả này biết được nhiều tin tức cá nhân của hắn như vậy, rất có khả năng là cảnh sát chìm.

“Thức ăn cho chó đâu?”

Trần Lạc vuốt ve khẩu súng mấy cái rồi lạnh nhạt hỏi Thái Hạo Minh.

“Kiểm hàng rồi thì giao tiền trước đi.”

Chó là súng lục, vậy thức ăn cho chó đương nhiên là đạn.

Lúc này Thái Hạo Minh đã nhìn ra Trần Lạc có thể không phải là cảnh sát nhưng lại là một kẻ rất nguy hiểm, hắn làm sao dám tự ý đưa đạn cho Trần Lạc trước.

“Có lý.”

Trần Lạc gật đầu rồi bước lên một bước, thản nhiên nói. “Tiền để ở dưới gối, ta đi lấy cho các ngươi.”

Thái Hạo Minh thấy Trần Lạc đến gần lập tức sinh lòng cảnh giác, hắn lùi về sau mấy bước, bàn tay đặt lên báng súng.

Toàn thân Trần Lạc toả ra khí thế quá nguy hiểm khiến hắn không dám khinh thường một chút nào.

Nhìn thấy “chính mình” đi tới định lật chiếc gối lên, Trần Lạc lập tức biết có vấn đề, bởi vì hắn biết rõ dưới gối hoàn toàn không có một đồng nào. Trái tim Trần Lạc gần như vọt lên cổ họng nhưng rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện thân thể mình cực kỳ bình tĩnh, tựa như được tiêm cho một mũi tiêm an thần.

Trần Lạc hiểu, tất cả đều là biểu hiện của gia hoả đang ẩn nấp trong thân thể hắn.

Trần Lạc không biết nên làm gì cho tốt, lúc này mà mở miệng nhắc nhở Thái Hạo Minh thì đối phương chắc chắn sẽ rút súng ra bắn chết hắn tại chỗ.

Còn nếu không nhắc nhở thì một khi “chính mình” có súng không biết sẽ còn gây ra tai hoạ gì.

Trần Lạc thậm chí đoán được tai hoạ mà gia hoả này gây ra sẽ càng lúc càng lớn, hoàn toàn vượt xa khả năng khống chế của hắn. Đến lúc đó hắn chỉ có thể bị động làm theo lời gia hoả kia.

Dù có giúp ai thì cũng không phải là chuyện tốt.

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.