Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đáng Tiếc!

Phiên bản Dịch · 1339 chữ

"Hừ! Bớt nói nhảm, xem chiêu!"

Nam tu sĩ hừ lạnh một tiếng, giơ cao thanh trường kiếm màu xanh trong tay lên.

Chỉ thấy tay hắn vung mạnh, quang mang trên thanh trường kiếm đột nhiên tỏa sáng, trong chớp mắt phá không mà đi, hướng thẳng đầu Ma Vân Tử đâm tới.

"Hừ! Không biết tự lượng sức mình!"

Thần sắc Ma Vân Tử đột nhiên trở nên âm lãnh xuống.

Hắn tiêu dao khoái hoạt mấy chục năm, vẫn là lần đầu tiên hắn bị người khác chủ động khiêu khích như vậy.

Đối mặt với trường kiếm màu xanh đang bay tới, Ma Vân Tử không tránh không né, thân hình đứng tại chỗ tỏa ra hắc sắc ma khí quấn quanh ở giữa, phất tay đánh ra một chưởng.

Ầm!

Cả hai va chạm vào nhau, trường kiếm màu xanh bỗng chốc bị bắn ra bên ngoài vài chục trượng.

Dưới sự ăn mòn của ma khí, quang mang trên thanh trường kiếm đều ảm đạm đi không ít.

"Ma Vân Tử chi danh(tên), quả nhiên danh bất hư truyền!"

Nam tu sĩ cao gầy triệu hồi trường kiếm lại xem xét, sắc mặt lập tức thay đổi ,đau lòng không thôi.

Vẻn vẹn vừa đối mặt một lần, linh khí của hắn liền xuất hiện dấu vết tổn hại!

"Hồng nhi! Không cần dò xét, chúng ta cùng lên toàn lực động thủ, diệt tên này!"

Hắn gầm nhẹ nói.

Sau đó, nam tu sĩ cùng tú lệ nữ tử cùng nhau động thủ, một thân tu vi trên người bỗng nhiên bộc phát, hai cỗ khí tức thuộc về Luyện Khí hậu kỳ nhanh chóng tràn ra.

"Ma đầu, xem kiếm!"

Cả hai đồng thanh hét lên.

Khi ánh sáng lóe lên, trường kiếm trong tay hai người xoay quanh một chỗ, cuối cùng hợp nhất lại, biến thành một thanh đại kiếm hai màu xanh đỏ giao nhau rất hòa hợp.

Cái này rõ ràng là tuyệt kỹ thành danh của Thư Hùng Song Kiếm khách, Song Kiếm Hợp Bích!

Hai người vừa ra tay liền phát động đại chiêu, hiển nhiên dự định tốc chiến tốc thắng.

Thần sắc Ma Vân Tử lộ vẻ ngưng trọng.

Hắn là Luyện Khí tầng tám, so với hai người kia đương nhiên cao hơn một tầng.

Song Kiếm Hợp Bích nổi tiếng bên ngoài, hắn tự nhiên đã từng nghe qua.

"Thật sự cho rằng bản tọa sợ các ngươi hay sao?"

Sắc mặt hắn trầm xuống, hai con mắt lóe ra một tia tử mang yêu dị(*), toàn thân khí thế bỗng nhiên biến đổi, mảng lớn hắc sắc ma khí phát tán ra.

(*) tử mang yêu dị: tia sáng màu tím kì dị

Đối mặt với Thư Hùng Song Kiếm khách, Ma Vân Tử không dám khinh thường, trực tiếp dùng toàn lực.

Hắn đánh ra song chưởng, hắc sắc ma khí từ trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, nhanh chóng hội tụ thành một đạo chưởng ấn đen ngùm rộng nửa thước.

Ngay sau đó, Ma Vân Tử hướng phía thanh trường kiếm đang giết tới, đánh chưởng ấn rời khỏi tay.

Sau một khắc, cả hai đạo ánh sáng ầm lao vào nhau!

Ầm ầm!

Một tiếng oanh minh kịch liệt dữ dỗi lan ra, song kiếm xanh đỏ nháy mắt bay ngược trở về, tựa hồ bị hao tổn nghiêm trọng, trực tiếp phân thành hai chuôi kiếm ảm đạm vô quang.

Cái gì?

Thư Hùng Song Kiếm khách kinh hãi.

Dựa vào một chiêu Song Kiếm Hợp Bích này, bọn hắn ngay cả Luyện Khí tầng tám đều chém giết không ít.

Bây giờ lại bị Ma Vân Tử đơn độc đánh lui!

"Khụ khụ!"

Từ bên trong hắc sắc ma khí truyền đến một tiếng ho khan, sau đó ma khí tản ra, lộ ra thân hình Ma Vân Tử đứng bên trong.

Giờ khắc này, sắc mặt hắn tái nhợt, hai tay run rẩy, khóe miệng chảy ra tinh huyết, khí tức uể oải.

Một bộ dáng nguyên khí đại thương.

Chính diện cứng rắn đối chọi với chiêu Song Kiếm Hợp Bích, hắn rõ ràng cũng không chịu nổi.

Kẻ này thụ thương!

Thư Hùng Song Kiếm khách thấy vậy liếc nhìn nhau.

Kể từ lúc bắt đầu động thủ đã không thể quay đầu lại được nữa.

Hai người cũng không phải là hạng người không quả quyết, lúc này ngầm hiểu lẫn nhau, dứt khoát một lần nữa phát động đại chiêu Song Kiếm Hợp Bích!

Hưu!

Quang mang lại quấn quanh hai thanh trường kiếm ở giữa, miễn cưỡng ngưng tụ làm một thể, lần nữa rạch phá bầu trời, thẳng đầu Ma Vân Tử mà đi.

Trường kiếm bay với tốc độ như chớp mà đến.

Ma Vân Tử thấy vậy không còn dám ngạnh kháng.

Hắn không chút do dự, thân hình thay đổi, né tránh sang một bên.

Nhưng mà trường kiếm xanh đỏ phảng phất như mọc mắt, giữa không trung cũng chuyển biến theo, lại hướng thẳng mi tâm Ma Vân Tử đâm tới!

Nhanh!

Sắc mặt hắn kịch biến, không kịp phản ứng, hắn vội vàng đưa hai tay ra ngăn cẳn trước người.

Ầm!

Một đạo âm thanh âm trầm vang lên.

Cả hai va chạm, dư ba quét ngang ra, phụ cận xung quanh chỗ Ma Vân Tử vừa đứng mặt đất đều bị xốc lên một tầng, khói bụi tràn ngập.

Chết?

Dương Thắng nhìn chăm chú vào chỗ đó.

Thư Hùng Song Kiếm khách cũng ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm trước mắt.

Liên tục vận dụng hai đợt đại chiêu, bọn hắn cũng tiêu hao không ít.

Trong thời gian ngắn, chỉ sợ không thể phát động Song Kiếm Hợp Bích.

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, sương mù từ từ tản ra, lộ ra tình huống bên trong.

Chỉ thấy Ma Vân Tử quỳ một chân xuống đất, thở hổn hển, trên mặt cũng loang lổ vết máu.

Hai tay đến lòng bàn tay hắn hiện đầy vết thương, máu tươi chảy ròng, nhìn thấy mà giật mình.

Một thân khí tức càng là bập bùng không chịu nổi, suýt nữa rơi xuống một tầng.

"Không dối gạt các ngươi, ta ở động phủ kia tìm thấy một môn bí thuật, nếu các ngươi muốn, ta đem cho các ngươi là được! Không cần thiết cứ phải chém chém giết giết!"

Cố nén thống khổ, Ma Vân Tử ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thư Hùng Song Kiếm khách, bất đắc dĩ nói.

Hắn từ trước đến nay hành xử bá đạo, xem tu sĩ cấp thấp như sâu kiến rau hẹ, không nghĩ chính mình hôm nay lại phải đi thỏa hiệp.

Song kiếm khách thấy vậy ngạc nhiên.

Kẻ này đã nỏ mạnh hết đà!

Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương quyết ý muốn tất sát.

Cái gọi là thừa dịp mệnh hắn tận, lấy mệnh hắn!

"Giết ngươi, đồ vật như thường vẫn thuộc về chúng ta!"

Sau một khắc, hai người lần nữa di chuyển.

Vù vù!

Bọn hắn thao túng linh kiếm, một trái một phải hướng phía Ma Vân Tử vây quanh mà đến.

Sắc mặt Ma Vân Tử trầm xuống!

Xem kịch nửa ngày, Dương Thắng thấy một màn như vậy đầy rẫy tiếc nuối.

Đáng tiếc, không có lưỡng bại câu thương!

Trong lòng hắn thầm than, định quay người mau chóng rời đi.

"Là các ngươi bức ta đó!"

Đối mặt hai người không buông tha, Ma Vân Tử bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt nhăn nhó, đầy rẫy ngang ngược hét lớn.

A? Còn có đảo ngược?

Dương Thắng nghe vậy dừng bước lại, tiếp tục bí mật quan sát.

- Mình là tay mới nên phần dịch vẫn chưa chắc tay, có lỗi nào mong các đạo hữu chỉ giáo để mình sửa chữa! Xin trân thành cảm ơn! 😃😃😃

Bạn đang đọc Dù Sao Ta Trường Sinh, Các Ngươi Tùy Ý (Dịch) của Nhất Chu Tựu Đoạn Thất Thiên Canh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tuendatyuo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.