Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phệ Linh Ma Diễm (2)

Phiên bản Dịch · 1093 chữ

Nhưng mà một màn kế tiếp, đã khiến hắn bị nghẹn không kịp nói ra lời tiếp theo.

Ta chạy!

Nam tu sĩ cao gầy vừa nói xong lời gay gắt, bỗng nhiên xoay người một cái, chân đạp phi kiếm, bắn thảng ra ngoài.

Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện ngoài trăm mét.

". . ."

Ma Vân Tử tại chỗ trợn tròn mắt.

Tiếu dung trên mặt Dương Thắng cứng đờ.

(*) Tiếu dung: nụ cười

Mẹ nó!

Bất quá rất nhanh, sắc mặt hắn trong nháy mắt liền sụp đổ.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, vị nam tu sĩ cao gầy vậy mà lại hướng phía phương vị hắn đang đứng bên này vọt tới.

"Muốn chạy? Muộn rồi!"

Sau khi lấy lại tinh thần, trên mặt Ma Vân Tử mang một nụ cười lạnh lùng, đồng dạng lao nhanh mà ra.

Tốc độ của hắn cũng không chậm hơn lúc trước mảy may, rất nhanh liền đuổi kịp nam tu sĩ cao gầy.

"Ma Vân Tử! Ham muốn Trúc Cơ truyền thừa là ta không đúng, nhưng ngươi đã giết đạo lữ của ta, chúng ta từ đây không ai nợ ai như thế nào?"

Ngay khi ngọn lửa màu đen đến gần nam tu sĩ cao gầy trong gang tấc, vẻ mặt hắn tuyệt vọng, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ.

Hắn cùng nữ tử áo đỏ thực lực tương đương, mắt thấy nàng bị miểu sát, thật là sợ vỡ mật.

"Khặc khặc! Đạo lữ của ngươi một mình ở dưới Hoàng Tuyền Lộ cô đơn biết bao, ta đưa ngươi xuống dưới theo nàng còn không tốt?"

Ma Vân Tử nhe răng cười không ngừng, lại tăng nhanh tốc độ.

Ngay lúc sắp bị ngọn lửa màu đen bao chùm, nam tu sĩ cao gầy lòng nóng như lửa đốt.

Đúng lúc này, khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy Dương Thắng cách đó không xa, lập tức nhãn tình sáng lên, gấp giọng hô lớn:

"Đạo hữu, thay ta ngăn cản người này một lát, sau đó ta sẽ dũng tuyền tương báo ổn thỏa!"

(*) Cổ nhân dạy: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.

Mẹ nó!

Dương Thắng đang chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi nghe vậy, tại chỗ chửi ầm lên.

Ngay khi Phệ Linh Ma Diễm của Ma Vân Tử xuất ra, ma uy của nó càng tăng vọt hơn, cơ hồ thuấn sát cả Luyện Khí hậu kỳ, hắn nào dám tiến đến?

Tên này đáng chết!

Dương Thắng ánh mắt lạnh lẽo, hướng phía nam tu sĩ cao gầy chửi rủa, hắn phất tay đánh ra một quả cầu lửa có kích thước bằng đầu người lớn.

"Ngươi dám?"

Sắc mặt nam tu sĩ lập tức thay đổi, vội vàng né tránh, hỏa cầu lướt qua người hắn.

Nhưng chỉ với lần trì hoãn này, hắn lập tức bị ngọn lửa đen ngòm của Ma Vân Tử đuổi đến, thân ở bên trong ngọn lửa màu đen, giống như nữ tử áo đỏ trước đó, hắn gào rú thảm thiết, sau đó hóa thành thây khô.

Thấy một màn vậy, Dương Thắng tê dại cả da đầu.

Chạy nhanh!

Đầu hắn cũng không quay trở lại, quay người chạy trối chết.

"A? Là tiểu tử này!"

Giờ khắc này, Ma Vân Tử cũng chú ý tới sự tồn tại của Dương Thắng.

"Gặp Ma Vân Tử ta đây không chủ động bái kiến, còn mưu toan chạy trốn?"

Nụ cười trên mặt hắn vặn vẹo, lập tức đuổi theo Dương Thắng.

"Nên giết!"

Sử dụng bí thuật Phệ Linh Ma Diễm lâu như vậy, Ma Vân Tử đã dầu cạn đèn tắt, cách cái chết không xa, điều này ảnh hưởng tới tâm trí của hắn.

Tốc độ của hắn rất phi phàm, ngay cả nam tu sĩ cao gầy cuồng bạo hóa đều không theo kịp, với tu vi Luyện Khí tầng sáu của Dương Thắng hiển nhiên còn thua xa.

Rất nhanh, Dương Thắng liền bị đuổi kịp.

Ma Vân Tử đứng lơ lửng trên không, cúi đầu mà nhìn xuống, một đôi con ngươi màu tím sắc lạnh không có hảo ý nhìn chằm chằm hắn, khặc khặc cười lạnh:

"Tiểu tử, trước khi chết có thể kiến thức uy lực Phệ Linh Ma Diễm của bản tọa, ngươi có thể chết cũng không hối tiếc!"

"Ta và ngươi không cừu không oán, vì sao ngươi lại đuổi giết ta?"

Dương Thắng nghi ngờ nói.

"Nhìn thấy bản tọa còn không quỳ xuống, đáng chết!"

Trên mặt Ma Vân Tử lộ ra nụ cười quỷ dị.

Dò xét đối phương vài lần, Dương Thắng một mặt im lặng.

Hắn xem như đã nhìn ra, người này trước đó vốn đã nguyên khí đại thương, lại sử dụng bí thuật cường đại, giờ phút này gần như đã dầu cạn đèn tắt.

Một khi đình chỉ bí thuật, sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, cũng không phải không có khả năng!

Nói trắng ra là, người này trước khi chết muốn kéo theo thêm nhiều người xuống mộ cùng hắn, da mặt cái gì đã không còn quan trọng.

Mẹ nó! Vì lòng ham muốn công danh lợi lộc mà muốn hại chết người!

Dương Thắng hối hận.

Định đánh chủ ý lấy bọ ngựa bắt ve, chim sẽ trực sẵn, không nghĩ tới cái con ve này có chứa kịch độc!

Làm sao bây giờ?

Dương Thắng nhìn chằm chằm ngọn lửa màu đen trên người Ma Vân Tử, suy nghĩ trong lòng hắn trở nên quay cuồng.

Luyện Khí hậu kỳ đều gánh không được, mấy hơi thở liền ngỏm củ tỏi.

Dương Thắng không cho rằng chính mình có thể kiên trì được bao lâu.

Nhưng chạy lại không chạy nổi. . .

"Khặc khặc! May mắn cho tiểu hỏa tử ngươi, theo bản tọa cùng lên đường đi! Đây là vinh hạnh của ngươi!"

Ma Vân Tử nhe răng cười một cách cực kì biến thái, ngọn lửa màu đen đang vờn quanh người hắn, bất chợt lao thẳng về phía thân hình Dương Thắng.

Ps: Có lỗi gì mong các vị đạo hữu, tiền bối để lại bình luận để ta sửa chữa sai sót! Xin chân thành cảm ơn! 🙃🙃

Bạn đang đọc Dù Sao Ta Trường Sinh, Các Ngươi Tùy Ý (Dịch) của Nhất Chu Tựu Đoạn Thất Thiên Canh

Truyện Dù Sao Ta Trường Sinh, Các Ngươi Tùy Ý (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tuendatyuo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.