Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Giết Ta

Phiên bản Dịch · 1733 chữ

Chương 1 Quỷ Giết Ta

“Gia chủ, ngài chết thật thê thảm......”

“Gia chủ, nhanh nhận giấy tiền đi, gặp phải ác quỷ tuyệt đối không nên hẹp hòi ......”

“Gia chủ, ngài ngàn vạn lần đừng quay lại tìm chúng ta, chúng ta sẽ bái tế ngài đúng hạn.....”

......

Tiếng khóc bi thương quanh quẩn bên tai Trần Lạc, Trần Lạc mở mắt.

Lọt vào trong tầm mắt là một tràng cờ trắng,

Tấm bài có chữ "Điện" to không gì sánh được treo ở chính giữa, bút lực hùng hồn. Trần Lạc cúi đầu xuống, một thân ngoại bào viền đỏ chất liệu tinh tế tỉ mỉ, trong tay bày đủ kim khí chạm ngọc. . .

Trần Lạc từ trong quan tài ngồi dậy, một cái linh đường xưa cũ đập vào mắt, phía dưới có một tiểu nha hoàn đang vừa đốt tiền giấy vừa khóc qua loa lấy lệ.

Trần Lạc đang muốn mở miệng gọi tiểu nha hoàn ki, đột nhiên một mớ ký ức hỗn độn đột nhiên mãnh liệt tràn đến khiến cho Trần Lạc bất giác rùng mình một cái, trong miệng phát ra tiếng rên khó mà ức chế.

Tiểu nha hoàn đang khóc phía dưới rốt cục nghe được động tĩnh, ngẩng đầu, cùng Trần Lạc bốn mắt nhìn nhau.

Trần Lạc lúc này đang bị cưỡng ép dồn vào đống ký ức như cuồng triều nên khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn.

"A —— "

Chỉ nghe một tiếng thét chói tai xuyên đá vỡ núi từ miệng tiểu nha hoàn vang lên, tiểu nha hoàn lộn nhào chạy ra linh đường, vừa chạy vừa hô ——

"Không xong rồi, xác chết gia chủ vùng dậy rồi. . ."

. . .

Không hơi sức để tâm đến tiểu nha hoàn đang hoảng sợ, Trần Lạc cố gắng tiêu hóa đống ký ức trong đầu, rất nhanh liền hiểu được tình cảnh của mình......

Hắn, xuyên qua ......

Hắn xuyên qua đến trên thân một người trùng tên trùng họ - Trần Lạc.

Trần Lạc, tự Đông Lưu, mười chín tuổi, phụ mẫu đều mất, có tỷ có phòng, gia chủ Trần phủ huyện Vạn An phủ Lộ Ninh triều Đại Huyền, thư hương môn đệ. Ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ, bảy tuổi đọc kinh điển, mười chín tuổi chẳng làm nên trò trống gì......

Khụ khụ, loại ký ức không quan trọng này cũng không cần nghiên cứu kỹ.

“Ta chết rồi.....” Trần Lạc liếc nhìn thân thể trong quan tài, hạ kết luận,

“Nghiêm chỉnh mà nói, là Trần Lạc ở thế giới này chết rồi.”

"Nhưng rốt cục sao ta lại chết?" Trần Lạc cố gắng nhớ lại ký ức trong đầu, rất nhanh hắn đã hiểu đầu đuôi sự việc.

Từ mười lăm tháng trước, Trần Phủ của hắn liền bắt đầu có người chết. Ban đầu là tá điền cùng trang đinh trong trang viên, sau đó ngay cả hạ nhân trong phủ đệ ở huyện thành cũng bắt đầu chết.

Thoạt đầu huyện nha tưởng rằng có ôn dịch, phái lang trung tới xem xét, lại phát hiện tất cả đều bình thường. Nhưng người cứ từng người chết đi.

Nha môn cũng nóng nảy, nhưng người chết bên ngoài không có ngoại thương, bên trong không có nội thương, căn bản không tra ra triệu chứng gì, thế là trên phố lan truyền tin đồn đây là thủ đoạn của tà ma.

Người tà ma, Si Mị quỷ quái cũng vậy...

“Quả nhiên lời đồn bình thường đều là chính xác.” Trần Lạc gượng cười, tiền thân của hắn chính là một trong đám người chết, lúc trước trong trí nhớ Trần Lạc cũng nhìn thấy hung thủ.

Là quỷ!

Căn cứ vào trí nhớ của đời trước, Trần Lạc biết được ở thế giới này, Nho, Đạo, Phật cùng tồn tại; Người, Yêu, Man cùng tồn tại; Nói đến quỷ vật cũng thật sự có tồn tại.

Trần Lạc nhìn thấy quỷ vật đó chui vào trong mộng cảnh của hắn, trong giấc mộng, quỷ vật đó kéo ra đầu lưỡi dài ba thước quấn lấy cổ của hắn, dùng sức kéo một phát, trong mộng đầu Trần Lạc như bị bứt rơi, mà nhục thân ngoại giới cũng theo đó đoạn khí.

Trần Lạc còn nghe được quỷ vật đó kề vào lỗ tai hắn nỉ non:

“Trần gia...... Chết sạch.....”

Trần Lạc rùng mình một cái, loại ký ức giống như phim kinh dị này vẫn là không nên ngồi tại trong quan tài nhớ lại thì tốt hơn. Hắn cẩn thận từng li từng tí leo ra ngoài quan tài, ngồi trên một cái ghế nào đó.

Kẻ thù là quỷ, còn không chết không thôi. Làm sao bây giờ? Tình hình rất cấp bách đấy.

Trần Lạc bắt đầu cố gắng nghĩ lại, xem có biện pháp giải quyết hay không.

Thế giới này nếu tồn tại quỷ vật, tự nhiên là có cách diệt quỷ, bằng không nhân gian chẳng phải sẽ biến thành Quỷ Vực. Nếu nói diệt quỷ, chuyên nghiệp nhất dĩ nhiên chính là Đạo môn.

Trong trí nhớ, Trần phủ cũng tìm được Đạo môn ở đạo viện được xây tại huyện Vạn An, nhưng đám đạo sĩ mũi trâu kia lại chạy hết đi tham gia La Thiên Đại Trám sáu mươi năm một lần, chỉ lưu mấy tên tiểu đạo đồng không dùng được để trông coi.

Trần phủ đương nhiên cũng phái người đi nghe ngóng mấy huyện thành chung quanh, mà tin hồi báo cũng không khác nhau là mấy, đều là đạo trưởng không có nhà

Không có Đạo, còn có Phật!

Theo lý thuyết Lôi Âm cùng Nghiệp Hỏa của Phật Môn có hiệu quả hàng phục quỷ vật, nhưng quan hệ giữa Đại Huyền cùng Tây Vực phật quốc từ trước đến nay lãnh đạm, đương nhiên cũng không cho phép bọn hắn tại thiết lập miếu thờ trong nước, cho nên Trần gia nhất thời cũng không biết đi nơi nào mời những cao tăng đắc đạo kia.

Cuối cùng chính là Nho môn , Nho môn tu chính là một thân chính khí hạo nhiên, quỷ thần lui tránh. Nhưng mấu chốt là chỉ có thể tự vệ, không thể bảo hộ người.

Khó giải đây!

“Keng——”

Bản thân Trần Lạc phát ra tiếng vang.

Không chút phản ứng nào.

Chuyện gì xảy ra? Kim thủ chỉ không phải tiêu chuẩn thấp nhất của xuyên qua sao? Sao bây giờ còn chưa vang lên.

"Hệ thống, chủ kí sinh kêu gọi. . ." Giọng của Trần Lạc có chút vội vàng.

Yên tĩnh im lặng.

Vậy mà không có Kim Thủ chỉ!

Nói đùa cái gì, hắn xuyên qua cũng không phải thời cổ đại Đường Tống Nguyên Minh, mà là một thế giới huyền huyễn phi thiên độn địa! “Xi măng pha lê tạo giấy thuật, nước hoa thuốc nổ penicilin” Những thứ này chỉ sợ không thể thực hiện được......

Huống chi dưới mắt còn bị một con quỷ truy sát!

Không cho Kim Thủ Chỉ sao có thể qua được chứ!

“Chẳng lẽ là linh đường tín hiệu không tốt?” Trần Lạc an ủi bản thân, đi ra ngoài linh đường. Thế nhưng một chân mới vừa bước ra cửa linh đường, một đống chất lỏng ấm áp mùi tanh tưởi liền xông tới mặt, dính đầy từ đầu đến chân dính hắn. Tầm mắt Trần Lạc phút chốc trở nên đỏ tươi, trong lúc nhất thời không thấy rõ phía trước.

Lúc này, một trận tiếng bước chân huyên náo vang lên. Trần Lạc chỉ nghe được thanh âm già nua khàn khàn hô lớn:

“Mau ra tay, máu chó mực không nhốt hắn được bao lâu......”

Ngay sau đó, Trần Lạc cảm giác sau lưng tê rần, như bị người đập một côn khiến hắn lảo đảo hai bước, ngã trên mặt đất. Lúc này, lại là âm thanh già nua kia hô:

“Xác chết vùng dậy sợ nhất là đinh quan tài, nhanh lấy đinh quan tài ghim hắn lại!”

"Mẹ nó!" Trần Lạc căng thẳng, giãy dụa muốn bò lên định hét to, "Ta chưa chết, ta. . ." Thế nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị đập một gậy sau đầu, lập tức toàn bộ đầu óc như có một cái Buzzer đang vang lên, trời đất quay cuồng. Trần Lạc mơ mơ màng màng nhìn thấy hai bóng người nhào tới chỗ mình, trong tay còn cầm đinh sắt dài sáu, bảy tấc.

"Xong đời, ta sắp thành chúa Jesus rồi!" Trần Lạc thầm ai thán một tiếng, ngay tại lúc ý thức hắn mất đi đột nhiên nghe được một giọng nữ thanh thúy —— "Dừng tay cho ta!"

Trần Lạc nhìn thấy một bóng người chạy tới, trong nháy mắt bóng người này cùng một thân ảnh trong trí nhớ chồng vào nhau. Trần Lạc há to miệng, cuối cùng vẫn không thể hô lên tiếng, cứ thế hôn mê bất tỉnh......

Trần Lạc tựa như đang trong mơ.

Ở trong mơ, hắn nhìn thấy vô số cây bút to lớn từ trên trời giáng xuống, cắm vào đại địa như mực, sau đó, chỗ đầu bút nở từng đoá từng đoá hoa tươi. Thế giới vốn dĩ không chút sinh cơ trong nháy mắt hóa thành một mảnh biển hoa.

Lúc này một thanh âm như vọng từ nơi xa xăm quẩn quannh trong đầu Trần Lạc

"Kinh, sử, tử, tập thiên thượng đạo, thuyết thư diễn nghĩa nhân gian mạo."

"Ngươi luyện dương thần hắn tu phật, hồng trần có ta hướng thiên tiếu."

Tiếng nói vừa ra, chỉ thấy trên mặt đất có một ngòi bút cực lớn lại có mấy cánh hoa rơi rụng, bay đến trước mặt Trần Lạc lại chồng lên nhau cùng một chỗ, hóa thành một trang giấy viết đầy chữ, Trần Lạc đưa tay đón, kết quả tay mình vừa chạm đến trang giấy kia đã hóa thành tia sáng bay vào trong ấn đường của mình.

Trần Lạc như bị một chậu nước lạnh từ đầu dội xuống, toàn thân run lên, lúc này, hắn cảm nhận rõ ràng trong đầu xuất hiện một đoạn nội dung, đó là ——

[Chung Quỳ Lược Truyện]!

Bắt quỷ, Chung Quỳ!

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 164

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.