Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Máy Giả Lập Gia Trưởng Của Thiên Đạo.

Phiên bản Dịch · 1582 chữ

Trần Lạc lại lần nữa mở to mắt, cảm thấy một mảnh mơ hồ, rất hiển nhiên là di chứng do bị đánh lúc trước. Trần Lạc cố định thần, lúc này mới quan sát chung quanh.

Khác với lần thứ nhất thức tỉnh trong quan tài, lần này Trần Lạc là ngủ trên một cái giường thêu, rèm che lụa mỏng, gối thêu mền gấm, chóp mũi có thể ngửi ra một tia hương khí hoa cỏ. Trần Lạc vừa nghĩ liền biết đây là khuê phòng của tỷ tỷ Trần Huyên.

Quay đầu nhìn quả nhiên liền thấy Trần Huyên đang nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi. Trần Lạc nhìn kỹ Trần Huyên, trong ký ức của người tiền nhiệm, Trần Huyên là một nữ tử thủ đoạn sắc bén, đối xử với mình cũng không tệ nhưng mình vẫn luôn không dám đến gần.

Mà dưới cái nhìn của Trần Lạc hiện tại, tên tiền nhiệm đơn giản chính là óc heo, nếu Trần Huyên mà sống ở thế giới kiếp trước của mình thì nhất định sẽ là mỹ nhân vạn người mê.

Quả nhiên trong mắt đệ đệ, dù tỷ tỷ có đẹp đến đâu cũng chỉ là hoa.

Mà bây giờ cơ thể này chính là đệ đệ nha.

Trần Lạc thầm than, không làm kinh động đến Trần Huyên đang ngủ say mà là sửa sang lại suy nghĩ của mình.....

Rất rõ ràng, giấc mộng mới vừa rồi là bàn tay vàng của mình.

Cũng chính là quyển [Chung Quỳ Lược Truyện].

Nhưng cũng không mấy chính xác, nói đúng hơn thì bàn tay vàng của mình chính là những thư tịch mà mình sẽ nhận được trong tương lai.

Nói đến đây là phải nhớ lại ký ức của tên tiền nhiệm rồi.

Nơi này là thế giới tiên hiệp, nhưng nó không giống với thế giới tu chân luyện khí mà Trần Lạc đọc được trên mạng ở kiếp trước. Cách tăng cường sức mạnh ở thế giới này là - đọc sách!

Nghe nói văn tự ở thế giới này là phản chiếu từ Thiên Đạo mà thành, chữ viết như vậy được xưng “Nhã văn”, mà đọc kinh điển từ Nhã văn sao chép sẽ có thể thu hoạch được sức mạnh siêu phàm.

Đọc Nho môn kinh điển, có thể nuôi hạo nhiên chính khí; đọc Đạo môn điển tàng, sẽ sinh tiên thiên nguyên thần. Đọc Phật Môn kinh văn, sẽ ngộ luân hồi chân ý.

Bởi vậy nên mới khai sáng ra Nho, Đạo, Phật ba đường tu hành thông thiên.

Trình độ văn hóa này rất giống thế giới Hoa Hạ thời Đường Tống, khi Nho, Đạo, Phật tam giáo hưng thịnh, các loại điển tịch cũng như cá dưới biển, sao trên trời, nhiều không đếm nổi, vô số kể.

Nhưng mà!

Điển tịch tuy nhiều, cũng chỉ có kinh điển tam giáo.

Thế giới này lại không có Lê Viên khúc, Bình Thư Thoại Bản gì đó.

Không có tứ đại tác phẩm nổi tiếng, không có Lâm Xuyên Tứ Mộng;

Không có Đường Chí Quái Truyền kỳ, không có Minh Thanh tiểu thuyết;

Không có Bồ Tùng Linh, không có Ngô Thừa Ân;

Không có Thang Hiển Tổ, cũng không có Phùng Mộng Long;

Từ góc độ này mà nói, đơn giản chính là một nền văn hóa hoang mạc.

Mà Trần Lạc cũng biết được, biển hoa trong giấc mộng bút sinh hoa kia bao quát vạn tượng, toàn bộ đều là thư tịch ngoài Nho, Đạo, Phật tam gia kinh điển.

Chân · Khóa ngoại thư đại toàn!

"Cũng không biết những thư tịch kia có hiệu quả gì, còn có, [Chung Quỳ Lược Truyện] nhìn qua cũng giống bắt quỷ chuyên nghiệp, nhưng thật có tác dụng sao?" Nghĩ tới đây, Trần Lạc từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị viết lại thử [Chung Quỳ Lược Truyện] trong đầu ra xem sao, kết quả vừa ngồi dậy đã lập tức đánh thức Trần Huyên.

"Tiểu Lạc!" Trần Huyên thấy Trần Lạc đã tỉnh liền nhào lên, ôm chặt Trần Lạc, "Rốt cục đệ cũng tỉnh rồi. Đầu còn đau không? Có đói bụng không? Hay là muốn uống nước?"

Trần Lạc bị Trần Huyên ôm vào lòng, nháy mắt liền đỏ bừng cả khuôn mặt, ở kiếp trước, Trần Lạc nhờ các loại app như TikTok ban tặng, mỹ nữ mặc dù gặp không ít nhưng giới hạn tiếp xúc thân mật thật sự chỉ ở nắm tay.

"Vẫn. . . Vẫn ổn. . ." Trần Lạc cứng ngắc trả lời.

"Không đúng, nhịp tim của đệ sao nhanh vậy?" Bàn tay thon nhỏ của Trần Huyên lập tức đặt vào cổ tay Trần Lạc, khẽ nhíu mày, lại sờ lên trán Trần Lạc.

"Sao mặt lại nóng như thế? Đệ chờ chút, ta bảo quản gia gọi lang trung. . ." Trần Huyên nói xong đứng dậy liền muốn đi ra ngoài, Trần Lạc vội vàng tóm lấy Trần Huyên:

"Chờ một chút."

Trần Huyên quay đầu, đôi mi thanh tú nhíu lên:

"Sao vậy?"

Trần Lạc vội vàng trả lời: "Ta không sao, có thể là do chăn mền đắp kín. Tỷ xem, giờ đã ổn hơn rồi."

Trần Huyên lại đặt tay lên mạch của Trần Lạc, cảm ứng được mạch đập xác thực khôi phục bình thường, lúc này mới gật gật đầu, nhìn thoáng qua chăn mền, nói:

"Gian phòng của đệ trước đó làm pháp sự, giờ vào ở sẽ có điềm xấu. Ta bảo Tiểu Hoàn thay một chăn mỏng cho đệ."

Trần Lạc gật gật đầu, Trần Huyên lại đánh giá Trần Lạc một phen, sau đó mới đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Trần Huyên rời đi, Trần Lạc thở dài một hơi, nói thực ra, sau này làm sao ở chung với một mỹ nữ tỷ tỷ thế này, vẫn phải chuẩn bị chút tâm lý.

Chơi Insect trong suy nghĩ thôi thì được, nếu làm thật là tìm chết đấy!

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Trần Lạc, Trần Lạc xuống giường, tùy ý mang giày đi đến trước bàn sách, trải rộng trang giấy, chấp bút dính mực, bắt đầu viết [Chung Quỳ Lược Truyện], nhờ vào trí nhớ của đời trước, về Nhã văn Trần Lạc cũng đã hoàn toàn nắm giữ, bút lông cũng ở đã sẵn sàng.

Trần Lạc cầm bút, đang định đặt xuống trang giấy trắng lại đột nhiên cảm thấy một cỗ sức mạnh to lớn giáng lâm trên người mình, ngăn cản mình tiếp tục viết.

"Đây là. . . Thiên Đạo chi lực?" Trần Lạc lại ngây ra, trong trí nhớ tên tiền nhiệm đã từng đề cập qua, ở cái thế giới này muốn viết sách làm văn chương, cần phù hợp chân ý Thiên Đạo, đây cũng là nguyên nhân căn bản giúp đọc sách có thể thu được sức mạnh. Nếu không được Thiên Đạo tán thành sẽ không thể nào đặt bút thành công. Cũng chính vì vậy, thư tịch sử dụng "Nhã văn" để viết trong thế giới này chỉ có tam giáo kinh điển.

Thiên Đạo này, cực kỳ giống gia trưởng lúc thi cấp hai —— trong nhà không cho phép có sách tạp nham!

Nhưng vào lúc này, Trần Lạc dường như nhìn thấy Mộng Cảnh Hoa Lâm hiện ra trên trang giấy dưới ngòi bút của mình, Chung Quỳ Lược Truyện, hiện tượng huyền huyễn chỉ thoáng qua một cái, nhưng gần như đồng thời, Trần Lạc cũng cảm ứng được Thiên Đạo chi lực trên người mình cũng đã biến mất.

"Thì ra là thế, chỉ có thư tịch lấy được trong Mộng Cảnh Hoa Lâm mới có thể viết ra ở thế giới Thiên Đạo này, mới được Thiên Đạo tán thành." Trần Lạc có điều ngộ ra, "Nếu hiện giờ ta muốn viết Tây Du Ký, dù là chỉ là thuật miệng, đoán chừng Thiên Đạo chi lực cũng sẽ khiến ta có miệng khó nói. . ."

Nghĩ tới đây, Trần Lạc cũng không trì hoãn, lập tức bắt đầu viết Chung Quỳ Lược Truyện.

Chung Quỳ Lược Truyện không hề dài, rải rác mấy trăm chữ mà thôi. Thiên văn này xuất từ Lịch Đại Thần Tiên Thông Giám, còn có tên là Tam Giáo Đồng Nguyên Lục chính là tiểu thuyết dài tập tạp nham đời nhà Thanh.

"Chung Quỳ, người Thiểm Tây Chung Nam sơn, thuở nhỏ tài hoa xuất chúng. . . Thế là, Đường Huyền Tông lệnh Ngô Đạo Tử đem tỉnh cảnh Chung Quỳ bắt quỷ trong mộng vẽ thành một bức họa, treo trong cung để trừ tà trấn yêu."

Khi Trần Lạc viết xong một chữ cuối cùng, tranh giấy kia đột nhiên không gió mà bay, lơ lửng giữa không trung. Văn tự viết bằng mực nước phía trên bỗng nhiên kim quang đại phóng, mà trong mảnh kim quang này, một bóng người chầm chậm từ trong trang giấy nhô đầu ra. Chỉ mấy giây thời gian, một đại hán xấu xí liền nhảy vào trước mặt Trần Lạc.

Đại hán xấu xí kia cao gần hai mét, đầu báo mắt tròn, diện mục dữ tợn, mặc quan phục màu đỏ, đội mũ ô sa. Sắc mặt hắn ngưng trọng đánh giá Trần Lạc một lát liền chắp tay ôm quyền, khom người thi lễ, nói ——

"Mỗ gia Chung Quỳ, tham kiến chủ công!"

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.