Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tăng Nhân Cùng Thiếu Niên

Phiên bản Dịch · 1970 chữ

"Có điều... Đây là cái gì?"

Trần Lạc duỗi ra một ngón tay, ý niệm khẽ động, chỉ thấy một sợi khí thể như sương, lóe ra bảy màu từ đầu ngón tay Trần Lạc tản mát ra quấn quanh ngón tay Trần Lạc như rắn.

Lúc viết đến gần năm vạn chữ tả, Trần Lạc liền phát hiện trong cơ thể xuất hiện một đám sương bảy màu cỡ hạt đậu nành, lại tỉ mỉ cảm nhận mới phát hiện là mỗi khi mình viết xong một chữ Tiếu Ngạo Giang Hồ liền sẽ có một đám sương nhỏ sinh ra trong thể nội.

Bây giờ cơ hồ đã hoàn thành một phần ba toàn văn, mà đám sương cỡ hạt đậu nành kia cũng ngưng tụ trở thành cỡ ngón tay.

"Đây là khí?" Trần Lạc hơi nghi hoặc một chút, theo hắn biết, "Khí" chính là cơ sở tu hành ở thế giới này, cần thông qua ngâm tụng kinh điển mới thu được, cho nên trong thiên hạ, chỉ có ba đạo khí.

Màu xanh, là hạo nhiên chính khí của Nho môn.

Màu tím, là tiên thiên nguyên khí của Đạo môn.

Màu vàng, là luân hồi chân ý của Phật môn.

Ngoài ba loại khí này còn có "Bán đạo khí", là chỉ khí vận vương triều, dùng ngũ đức vương triều chia màu sắc, tỉ như vương triều Đại Huyền thuộc về Kim Đức, màu sắc tương ứng là màu trắng.

Trừ cái đó ra, thiên hạ không còn "Khí" nào khác.

"Thiếu gia, thiếu gia..." Tiểu Hoàn đột nhiên xông vào thư phòng, dọa đến sương mù bảy màu trên tay Trần Lạc cấp tốc tiến vào trong cơ thể.

"Sao vậy?"

"Bên ngoài... Bên ngoài có người, chết ở cửa nhà chúng ta." Tiểu Hoàn một cánh tay chỉ ngoài cửa, một cái tay che ngực của mình, thở phì phò nói.

"Đi xem một chút..." Trần Lạc đứng dậy đi ra ngoài. Trần Huyên cùng Trần Bình đã ra ngoài từ sáng, người trong phủ đều đưa đến ngoài thành rồi, hạ nhân còn chưa kịp triệu về, cho nên lúc này trong nhà chỉ còn Trần Lạc cùng Tiểu Hoàn. Loại chuyện này cũng chỉ có thể để hắn xử lý.

"Son phấn của tiểu thư đã dùng hết, ta định đi mua một ít, kết quả vừa mở cửa, liền thấy hắn nằm ở trước cửa nhà chúng ta, làm ta sợ muốn chết." Đi tới cửa, Tiểu Hoàn chỉ vào một con sư tử đá, Trần Lạc quả nhiên thấy có một người dựa vào sư tử đá, rũ đầu, y như đã tắt thở. Chung quanh tự nhiên cũng có không ít người xem náo nhiệt.

Trần Lạc từ từ đến gần đối phương, Tiểu Hoàn từ phía sau giữ chặt tay áo Trần Lạc, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, chúng ta báo quan đi. Thân thể ngài vừa tỉnh, lỡ như quỷ hồn của hắn lại nhập vào ngài thì phải làm sao?"

Lòng Trần Lạc ấm áp, cái tiểu nha hoàn này nhìn qua rất hời hợt, không nghĩ tới trong lòng vẫn quan tâm mình, quả nhiên là bộc tùy chủ nhân, đang lúc muốn cho Tiểu Hoàn một nụ cười xán lạn biểu thị cảm tạ lại nghe được Tiểu Hoàn nói: "Ngài bị nhập cũng không sao, nhưng mà trong phủ chỉ có một mình ta, ta sợ..."

Quả nhiên vẫn là Tiểu Hoàn mà mình quen biết!

Trần Lạc không để ý tới Tiểu Hoàn, đi đến bên cạnh người kia, nói thật, có Chung Quỳ hộ thân, hiện tại hắn thật không sợ tiểu quỷ gì cả.

Trần Lạc cẩn thận quan sát đối phương, trên mặt bẩn thỉu, nhìn qua mười bảy mười tám tuổi, tuổi tác tầm cỡ mình, là nam sinh, trong tay cầm một thanh kiếm gãy, y phục rách rưới lộ ra thân thể đầy vết thương.

"Người cơ khổ à..."

Trần Lạc vươn tay thăm dò khí tức đối phương, quả nhiên không cảm thấy được hô hấp, lại sờ vào mạch đập, cũng không cảm giác được mạch đập nhảy lên.

"Chết rồi..." Trần Lạc thở dài, đứng dậy, đang định bảo Tiểu Hoàn gọi người qua đường đi báo quan, đột nhiên nghe được thi thể trên mặt đất truyền đến thanh âm cổ quái ——

"Ục..."

Trần Lạc ngây ra một lúc, vội vàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Món ăn cao cấp, thông thường chỉ cần phương pháp nấu mộc mạc nhất."

"Bánh bao súp lớp da phải thật mỏng, thậm chí trong suốt, há mồm cắn một cái, nước súp ngon lành bên trong tràn vào miệng, cắn đến thịt viên, không mỡ không ngán, vừa nhai sẽ như tan trên đầu lưỡi..."

"Ục..."

"Thịt heo sữa Lương Sơn là lấy da nướng, da heo non mịn béo ngậy là tinh hoa của heo sữa, nướng đến khi có màu vàng óng là độ lửa tốt nhất. Phần thịt nạc phối hợp ớt, đậu nành, hạt vừng nghiền thành đồ chấm, khỏi phải nói thơm đến độ nào…"

"Ừng ực..." Tiểu Hoàn đứng bên cạnh cũng nuốt nước bọt, mặc dù nàng không biết bánh bao súp và thịt heo sữa Lương Sơn mà thiếu gia nói là cái gì, nhưng lời nói này phối hợp với ngữ điệu kỳ quái của thiếu gia, Tiểu Hoàn vẫn không tự giác mà chảy nước bọt.

Gần như đồng thời, thi thể đã "Chết rồi" kia đột nhiên giơ tay lên, bắt lấy ống tay áo Trần Lạc, suy yếu nói một tiếng: "Còn nói lưỡng đoạn..."

"Tiểu Hoàn, đi lấy chén cháo đến!" Trần Lạc phân phó một câu, Tiểu Hoàn ngây ra một lúc liền vội vàng chạy vào Trần phủ, một lát sau Tiểu Hoàn bưng một cái bát chạy đến đưa cho Trần Lạc: "Thiếu gia, chỉ là có hơi nguội!"

"Không sao!" Trần Lạc cầm chén nhỏ đưa tới bên miệng đối phương, "Có thể nghe được không? Ta cho ngươi ăn chút cháo, ngươi từ từ nuốt vào..."

Nói xong, Trần Lạc vừa muốn đút cháo vào miệng thiếu niên lam lũ kia, đột nhiên trong miệng thiếu niên kia lóe lên kim quang, ngăn cháo lại bên ngoài.

"Nam Mô A Di Đà Phật..." Một tiếng niệm phật vang lên sau lưng Trần Lạc. "Tiểu thí chủ không cần hao tâm tổn trí, hắn không ăn được bất cứ món nào đâu!"

Trần Lạc khẽ nhíu mày, thuận theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một hòa thượng mặt trắng khoác cà sa đứng cách đó không xa, chắp tay trước ngực hành lễ với mình.

"Đệ tử Phật môn!" Lòng Trần Lạc hơi động, đây là lần thứ nhất nhìn thấy Phật môn ở thế giới này, nhìn qua vẫn có chỗ giống Phật môn ở thế giới của mình.

"Đại sư, vì sao như thế?" Trần Lạc thành tâm đặt câu hỏi.

Tăng nhân kia mặt không đổi sắc, nói: "Bần đã hạ 'Bế Khẩu Thiền' với hắn, trong vòng mười ngày, hắn không được ăn cơm uống nước."

Tiểu Hoàn nhíu nhíu mày, đứng ra: "Vị hòa thượng này này là đang giết người sao? Người bình thường mười ngày không ăn không uống, chẳng phải là sẽ chết à, không sợ quan phủ bắt ngươi sao!"

Tăng nhân mỉm cười, từ trong ngực lấy một mảnh giấy ra: "Vị thí chủ này vay ba trăm lượng bạc từ bần tăng, đã ký khế ước với bần tăng. Trong vòng mười ngày không ăn một hột cơm, không uống một giọt nước, nếu như làm được, món nợ này liền xóa bỏ, nếu như làm không được thì phải nhận bần tăng làm sư, cùng bần tăng trở về Phật vực phương Tây, làm một tiểu sa di."

"Nếu là không chịu được, lại không chịu nhận thua, cuối cùng chết đói chết khát, coi như hắn dùng mạng của mình trả hết nợ, hai chúng ta không thiếu nợ nhau."

"Bây giờ, kỳ hạn vay mượn còn hai ngày."

Trần Lạc vừa muốn nói chuyện, Tiểu Hoàn lại giành mắng trước: "Tên hòa thượng này đừng gạt người! Tiểu ca này y phục rách tung toé, ngay cả một thanh kiếm cũng không toàn vẹn. Ngươi nói hắn tìm ngươi mươn ba trăm lượng, vậy bạc đâu?"

Nghe Tiểu Hoàn nói xong, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng bắt đầu nghị luận, chỉ trỏ tăng nhân kia. Mà hòa thượng cũng không chút hoang mang, chậm rãi nói: "Huyện Thiên Tùng có một cặp huynh đệ, ca ca giữ ngựa cho đại hộ nhân gia. Đệ đệ lên ngựa chơi đùa, lại khiến ngựa chấn kinh hất ngã đệ đệ. Vì cứu bào đệ, ca ca liên bắn ba mũi tên, giết chết ngựa tốt. Đại hộ nhân gia kia mở miệng đòi ba trăm lượng bồi thường, nếu không sẽ áp giải đi gặp quan. Đệ đệ áy náy, cắm yết giá bán thân công khai ven đường, yết giá ba trăm lượng."

"Ba trăm lượng, dạng như hài tử kia có thể mua được hai mươi người, đương nhiên sẽ không có người mua hắn." Hòa thượng bình thản nói xong, không mang theo một chút tình cảm, "Có người mở sòng bạc nói cho hắn biết, người cắt ra bán càng đáng tiền hơn nguyên người."

"Chặt một ngón tay, mười lượng; đâm mình một đao, hai mươi lượng; một lỗ tai ba mươi lượng, một con mắt tám mươi lượng..."

"Lúc vị tiểu thí chủ kia xông vào sòng bạc thì đệ đệ đã mất hai lỗ tai, một con mắt, ngược lại cũng đáng thương… Người trong sòng bạc bị tiểu thí chủ đánh chết. Mà vị đệ đệ đó lại nắm lấy tiểu thí chủ, nói đối phương còn không cho hắn tiền!"

"Lúc này tiểu thí chủ mới mượn ba trăm lượng từ chỗ bần tăng, tính cả tài vật đáng tiền cùng y phục trên người đều cho đối phương."

"Tiểu thí chủ thiện tâm như thế, quả nhiên là hữu duyên với Phật gia ta..."

"Duyên con mẹ ngươi!" Trần Lạc mắng một tiếng, "Ba trăm lượng này ta trả thay hắn, ngươi nhanh giải khai pháp thuật!"

Tăng nhân khẽ lắc đầu: "Không ổn không ổn, bần tăng không cần tiền tài, chỉ cần đệ tử!"

Sắc mặt Trần Lạc lộ vẻ giận dữ, "Một ngàn lượng!"

Tăng nhân vẫn lắc đầu: "Tiền tài cùng ta như cặn bã, chỉ cần hắn gắng gượng qua mười ngày, bần tăng tuyệt không làm khó dễ."

"Hắn sắp chết rồi!"

"Bần tăng biết, nhưng hắn đã có giao ước với bần tăng. Hắn thắng, ba trăm lượng xóa bỏ, hắn thua, hoặc là làm đệ tử ta, hoặc là dùng mệnh gán nợ!"

Nói xong, tăng nhân nhìn về phía thiếu niên kia: "Thí chủ, hiện tại ngươi chỉ cần gật đầu, bần tăng lập tức giải khai pháp thuật."

Thiếu niên bị Trần Lạc nói tỉnh cũng không còn khí lực quay đầu, chỉ là môi hơi mở ra ——

Phi!...

Trần Lạc đột nhiên cũng không còn tức giận nữa, lạnh lùng nhìn tăng nhân, hô một tiếng: "Tiểu Hoàn!"

Tiểu Hoàn vội vàng tiến đến bên người Trần Lạc, Trần Lạc rỉ tai với Tiểu Hoàn vài câu, Tiểu Hoàn ngây ra một lúc, nghi hoặc nhìn thoáng qua Trần Lạc nhưng vẫn là quay người chạy đi.

Trần Lạc cũng không để ý tới tăng nhân kia nữa mà lại đi đến bên cạnh thiếu niên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của đối phương: "Kiên trì chút nữa, ta có thể giúp ngươi..."

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.