Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo ân? Chơi không trả tiền?

Phiên bản Dịch · 1810 chữ

"Quy muội qua Vô vọng, Vô vọng tới Đồng nhân, Đồng nhân sang Đại hữu. Giáp chuyển sang Bính, Bính chuyển sang Canh, Canh chuyển sang Quý...."* Trần Lạc đi theo Tiểu Hoàn tới phòng dành cho khách, liền thấy người thiếu niên gầy gò bẩn thỉu được hắn cứu về kia đang nửa dựa lưng vào mép giường, miệng vô thức lẩm bẩm điều gì đó…...

"Thiếu gia, ngươi xem, hắn đã như vậy một canh giờ rồi, cứ lẩm ba lẩm bẩm một đống lời khó hiểu, ta hoàn toàn không biết hắn đang nói gì nữa. Có phải cái tên hòa thượng xấu xa kia đã hạ chú ngữ gì với hắn hay không?" Tiểu Hoàn nhìn Trần Lạc.

Trần Lạc ngưng thần nghe Tiểu Hoàn ríu rít, trong lòng lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc: "Những lời này nghe sao quen tai thế nhỉ?" Lại im lặng nghe thêm một lúc, mãi đến khi nghe được câu "Ba thêm thành năm, năm thêm thành chín." Trần Lạc mới bừng tỉnh đại ngộ.

Đây không phải là khẩu quyết tâm pháp của "Độc Cô cửu kiếm" mà Phong Thanh Dương đã truyền thụ cho Lệnh Hồ Xung trong Tiếu ngạo giang hồ sao?

Quả nhiên là vậy, Trần Lạc phát hiện ra trong tay thiếu niên có vài trang giấy chi chít chữ viết, nheo mắt quan sát thì lập tức nhận ra, đó chính là bản thảo Tiếu ngạo giang hồ mà chính hắn đã ghi lại.

"Chuyện này là thế nào?" Trần Lạc chỉ vào bản thảo dò hỏi Tiểu Hoàn.

"Thiếu gia, chẳng phải trước đây mỗi lần ngài viết xong một án văn đều sai ta đến chỉnh lý, sau đó ngài sẽ đi tìm tiên sinh chỉ giáo hay sao? Lúc ta đến quét dọn thư phòng đã nhìn thấy án văn mà ngài mới viết xong, nên thuận tay mang ra."

"Kết quả hắn chỉ nhìn thoáng qua một lần, liền không dừng lại được, sau khi đọc xong toàn bộ thì biến thành thế này."

Tiểu Hoàn nói xong, kinh ngạc nhìn về phía Trần Lạc: "Chẳng lẽ là thiếu gia hạ chú hắn sao!"

Trần Lạc nâng tay gõ đầu Tiểu Hoàn một cái, "Nói bậy, thiếu gia nhà ngươi là hạng người như vậy sao?"

Tiểu Hoàn gật đầu: "Thiếu gia không có bản lĩnh đó!"

Trần Lạc thật sự muốn bán tiểu nha đầu này đi cho khuất mắt, để ở nhà hắn sẽ bị nàng làm tức chết mất

"Sau này, không được mang những án văn trong thư phòng ta ra ngoài." Trần Lạc thuận miệng căn dặn một tiếng rồi đến gần thiếu niên kia. Chuyện xưa này của Kim lão tiên sinh ai đọc đều là tay không rời sách, huống chi còn là thế giới văn hóa hoang mạc này. Có lẽ trọng kích của "Độc Cô cửu kiếm" với hài tử này hơi lớn.

"Nhạc Bất Quần tới rồi!" Trần Lạc hô lớn một tiếng, quả nhiên sắc mặt đối phương chợt biến, đầu óc chìm trong "Độc Cô cửu kiếm" lập tức tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra Trần Lạc đang ở trước mặt.

Thiếu niên kia vội vàng xoay người xuống giường lễ bái nói: "Bái kiến ân công..." Trần Lạc vừa định dìu hắn đứng lên, lại phát hiện cơ thể đối phương thật sự rất nặng, hắn căn bản không dìu nổi.

"Tố chất thân thể loài người của thế giới này tốt như vậy sao? Rõ ràng mấy canh giờ trước vẫn là bộ dáng hấp hối như sắp chết đến nơi.". Trần Lạc vừa thầm nghĩ ngợi, vừa nhìn tiểu Hoàn đang đứng bên cạnh.

"Không đúng, thế giới này vẫn có ngoại lệ."

"Ngươi đứng lên rồi nói tiếp." Trần Lạc tăng lực ở cánh tay, thiếu niên kia cũng hiểu ý, vội vàng đứng lên, sắc mặt cung kính.

"Cảm thấy trong người thế nào? Hai ngày nay không được ăn uống bừa bãi, nếu không sẽ hỏng dạ dày." Trần Lạc dặn dò một tiếng, lại hỏi, "Ngươi tên gì? Nhà ở đâu?"

Thiếu niên kia vội vàng trả lời: "Hồi bẩm ân công, tại hạ Kỷ Trọng, nhà ở Uyên Châu, huyện Bạch Hoá, lần này đến đây là muốn xin vào Chiết Liễu Thư Viện ở Trung Kinh học tập."

Trần Lạc có hơi giật mình, Trung Kinh còn được gọi là Vạn Thắng Kinh, là đô thành của Đại Huyền, người trong thiên hạ tề tựu về đây rất đông, nên được gọi là Trung Kinh.Trong kí ức kiếp trước của Trần Lạc cũng mơ hồ có chút hiểu biết về Chiết Liễu, đó là một trong tám đại thư viện lớn nhất Trung Kinh, ở kiếp trước, chính là cấp bậc Thanh Bắc.

"Ngươi là sĩ tử Nho gia? Đang ở cảnh giới nào?"

"Tại hạ đích thị là môn đồ Nho gia, trước mắt là nho sĩ Đệ Tam Trọng, Thành Thi Cảnh."

Tròng mắt Trần Lạc co lại nhìn chằm chằm Kỷ Trọng: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mười bảy!"

Trần Lạc càng thêm hài lòng, Lý sư gia của huyện nha có lẽ đã gần 60 tuổi, nhưng cũng chỉ cùng cấp độ với đối phương. Xem ra mình chỉ tiện tay lại nhặt được một thiên tài nha.

Bàn tay vàng cạnh bên, Đại Nho gia trì, bây giờ lại cứu một thiên tài - đây quả thật là đãi ngộ nhân vật chính nha!

Chỉ là phối nữ bên người lại là tỷ tỷ chứ không phải con dâu nuôi từ bé, quá tệ!

Trần Lạc nhìn Kỷ Trọng trước mắt, càng nhìn càng vừa lòng, nỗ lực làm cho giọng nói của mình càng thêm hòa nhã: "Không cần gấp gáp đến Trung Kinh làm gì, ngươi cứ ở nhà của ta nghỉ ngơi thật tốt. Trước mắt trong phủ thiếu người, nếu có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với Tiểu Hoàn."

Kỷ Trọng lại cung kính thi lễ, đáp: " n công quá lời rồi, ân cứu mạng tại hạ không có gì báo đáp, nếu ân công không chê, Kỷ Trọng nguyện theo hầu hạ ân công một năm, đền ơn cứu mạng."

Trần Lạc có chút mơ hồ. Ý gì đây? Ta cứu ngươi một mạng, ngươi lại dự định theo hầu ta một năm? Nếu ngươi không đến Chiết Liễu đào tạo thành đại năng, vậy chẳng phải chuyện đầu tư thiên tài của ta uổng phí rồi sao?

Có điều, Trần Lạc lại suy đi tính lại một hồi, tốt xấu gì cũng là Thành Thi cảnh, ở bên cạnh hắn một năm cũng có thể bồi dưỡng tình cảm. Một năm này, có lẽ mình cũng nghĩ được cách vận dụng sương mù bảy màu, đến lúc đó tự vệ đã không còn là vấn đề nữa.

Nghĩ đến đây, Trần Lạc vội vàng gật đầu: "Như vậy cũng tốt, một năm cũng đủ cho ngươi dưỡng tốt thân thể. Chi bằng hai chúng ta kết bái..."

Trần Lạc còn chưa nói xong, Kỷ Trọng đã vội vàng thi lễ: "Kỷ Trọng không dám trèo cao, chỉ mong có thể trở thành thư đồng của ân công, vì ân công rửa bút mài mực..."

Vẻ mặt Trần Lạc có chút kì quái, đây không phải là việc mà nữ tử liễu yếu đào tơ nên làm sao?

"Nhưng mà....." Kỷ Trọng tiếp tục mở miệng, lại lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi.

"Ngươi có yêu cầu gì?" Thư đồng hay không thư đồng cũng không vấn đề gì, dù là hộ vệ cũng được, dù sao cũng không phải thật sự xem thiên tài thành hạ nhân mà đối đãi. Nhưng mà hình như hắn còn có yêu cầu.

"Chính là... văn chương ân công viết..." Kỷ Trọng nhìn thoáng qua bản thảo Tiếu ngạo giang hồ, "Không biết phần sau của bản thảo này đang ở đâu? Kỷ Trọng đã trầm mê trong đó, khó mà tự kềm chế....."

Trần Lạc nhìn Kỷ Trọng, Kỷ Trọng thế nhưng lại đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.

Ngươi đỏ mặt cái gì hả! Còn nữa, cái gì mà muốn đền ơn cứu mạng, xem như ta đã hiểu rõ rồi, ngươi đang định chơi không trả tiền với tiểu thuyết võ hiệp của ta phải không?

Trần Lạc thầm rủa xả, trên mặt lại tràn đầy tươi cười: "Phần sau? Phần sau không có....."

Kỷ Trọng: Hả? Không có?

Dinh phủ Trần Thái Đồng.

Ngụy Diễm đang múa bút viết lại bản thảo Chung Quỳ lược truyện của Trần Lạc lần nữa, sau khi niêm phong kĩ càng mới giao cho Trần Thái Đồng, phân phó nói: "Nhanh chóng dùng 'Vân Trung cẩm thư' gửi đến Thanh Điểu ti, ta muốn trong ngày hôm nay Văn Xương Các phải nhìn thấy áng văn chương này."

Trần Thái Đồng tiếp nhận văn chương, tò mò hỏi: “ n sư, tại sao lại phải sao chép thêm một bản nữa vậy? Chẳng lẽ thư pháp của Lạc nhi quá khó nhìn sao? Ta đọc thấy so với bề trên không bằng nhưng với bên dưới lại dư dả."

Ngụy Diễm trợn mắt nhìn Trần Thái Đồng một cái, vô cùng cẩn thận gấp kỹ bản thảo chép tay của Trần Lạc nhét vào vạt áo, quý trọng như trân bảo.

“Đây là văn tự nguyên tác, lão phu muốn giữ lại cho mình.”

Trần Thái Đồng dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Ngụy Diễm, nghẹn hồi lâu mới nói: "Mấy ngày trước tiểu đồ cũng đã viết mấy thiên văn tự, rất hài lòng. n sư có muốn lưu trữ lại không?"

“Văn chương của ngươi đều do ta truyền dạy, ta cất giữ thứ đồ chơi đó làm gì chứ?”

Thứ đồ chơi……

Đồ chơi……

Chơi……

Thái Đồng Trần cảm giác nội tâm bị đâm một kích thật nặng!

=====

Góc vui đọc truyện thêm kiến thức.

*Này là một phần trong các quy luật biến hóa của bát quái trong Kinh Dịch: "Qui muội qua Vô vọng, Vô vọng tới Đồng nhân, Đồng nhân sang Đại hữu. Giáp chuyển sang Bính, Bính chuyển sang Canh, Canh chuyển sang Quí. Tí Sửu giao nhau, Thìn Tỵ giao nhau, Ngọ Mùi giao nhau. Phong lôi là một lần biến, Thủy Hỏa là một lần biến. Càn khôn đối nhau, Chấn Đoài đối nhau, Ly Tốn đối nhau. Ba thêm thành năm, năm thêm thành chín…". Được nhắc tới trong khẩu quyết tâm pháp của "Độc Cô cửu kiếm". "Độc Cô cửu kiếm" có tổng quyết thức gồm 3000 chữ viết về 360 quy tắc biến hóa chung như di chuyển, tấn công dựa trên các quy luật ở trên.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.