Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây Là Thư Linh Gì?

Phiên bản Dịch · 2094 chữ

Người hại Lục sư đệ ngươi đích thị là hắn, mà Lục sư đệ ngươi là yêu hầu nên ta gọi hai con đại mã hầu đến, xích cùng một chỗ trên đỉnh Hoa Sơn. Nói xong đôi tay nàng khẽ động chế trụ cổ tay của Lệnh Hồ Xung, thở dài: ‘không thể tưởng tượng được Nhậm Doanh Doanh ta lại cả đời ở cùng một con đại mã hầu, không bao giờ đi ra nữa.“ nói xong nàng thản nhiên cười, ôn nhu vô cùng.

Ngoài cửa sổ mặt trời đã sáng tỏa, bất tri bất giác Trần Lạc lại viết cả một đêm, thẳng đến khi viết câu cuối cùng mới lật mặt sau trang sách viết xuống một chữ “Hoàn”.

Đến tận đây, Tiếu Ngạo Giang Hồ trong đầu đã viết xong toàn bộ.

Ánh mắt Kỷ Trọng xanh ngắt nhìn thấy xấp bản thảo trên bàn. Trần Lạc đã dặn dò, khi nào viết xong thì mới có thể xem. Lúc này nhìn thấy Trần Lạc thần sắc thoải mái, vội vàng hỏi: "Công tử, đã viết xong?"

Trần Lạc gật đầu: “Đã xong!”

Kỷ Trọng đại hỉ, đưa tay nhận lấy xấp bản thảo cuối cùng, không nghĩ tới vừa mới chạm vào, đột nhiên trong bản thảo vang lên một tiếng lợi kiếm ra khỏi vỏ, theo sau đó là một đạo kiếm quang bắn ra, Kỷ Trọng không chú ý, ngón tay liền bị nó cắt qua.

“Kiếm khí thật sắc bén!” Kỷ Trọng giật mình nói, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhìn về phía Trần Lạc, “Công tử, chẳng lẽ quyển sách này cũng có thể ngưng tụ thư linh?”

Trần Lạc không để ý đến Kỷ Trọng, chăm chú nhìn trang sách, tình hình hiện tại đều giống như lúc Chung Quỳ hiện thân, toàn bộ bản thảo Tiếu Ngạo Giang Hồ không gió mà bay, trôi nổi ở giữa không trung. Văn tự trên trang sách thoát ly, từng chữ bay ra. Gần trăm vạn văn tự hợp thành hai hình người, diễn luyện các loại võ công.

Đôi mắt Kỷ Trọng trợn trừng trừng, hắn vốn còn muốn ngưng tụ hạo nhiên chính khí lợi dụng hai mắt quan sát những công pháp này diễn luyện, không nghĩ tới hình người tạo thành từ văn tự này đột nhiên phóng ra hai đạo kiếm khí thẳng đến hai mắt. Kỷ Trọng liền phát ra công kích, vội vàng tán đi chính khí trong mắt, hư ảnh kia mới dừng lại.

Nhưng Kỷ Trọng cũng không thẹn là người si mê Tiếu Ngạo Giang Hồ, toàn bộ chiêu thức võ công mà hư ảnh thi triển ra hắn đều nhận biết.

“Đây là Xung Linh Kiếm Pháp!"

"Hoa Sơn kiếm pháp!"

"Tung Sơn kiếm pháp!”

"Võ Đang kiếm pháp!"

"Hành Sơn kiếm pháp!"

“Thánh nhân, Độc Cô Cửu kiếm!”

“Trời ạ, Quỳ Hoa Bảo Điển!”

Xem đến phần sau, Kỷ Trọng đã không khống chế được mà kích động bắt lấy cánh tay Trần Lạc: “Vậy mà thật sự có những chiêu thức này, thật có thể tu luyện!”

Trần Lạc nhìn chằm chằm vào hai hư ảnh đang diễn luyện chiêu thức kia, trải qua các loại kinh lịch kiếp trước tẩy lễ, hắn cũng không kinh ngạc, hắn đang đợi thư linh xuất hiện.

Lúc này Chung Quỳ cũng lặng yên hiện ra phía sau Trần Lạc, thấp giọng nói: “Đây là thư linh diễn pháp, chủ công, hình như thư linh này không phải bình thường."

Trần Lạc khẽ gật đầu, thẳng đến một nén nhang sau, hai đạo hư ảnh mới ngừng động tác sau đó dung hợp lại với nhau, hóa thành một viên cầu được văn tự bao bọc, lơ lửng giữa không trung

Trần Lạc vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào phía trên viên cầu, nó liền hiện ra vết rạn, theo vết rạn chậm rãi lan ra, một đạo ánh sáng bảy sắc từ trong viên cầu văn tự màu đen bắn ra.

Theo vết rạn ngày càng lớn, đột nhiên quả cầu vỡ nứt ra, hóa thành những mảnh văn tự rơi như mưa vào các trang giấy, trang giấy kia tự hành hóa thành một chồng chỉnh tề, từ không trung rơi xuống trên bàn sách.

Lúc này giữa không trung có một đám sương mù bảy sắc trôi lơ lửng, so sánh với đám sương mù bảy sắc trong cơ thể Trần Lạc giống nhau như đúc. Nhưng ngay lúc này, một cái móng vuốt ở giữa sương mù hiện ra

Móng vuốt?

Trần Lạc sửng sốt một chút, thế nào lại là móng vuốt, hơn nữa nhìn còn hơi giống một móng mèo.

Cái măng cụt đó, trắng hồng mềm mềm….

Không đúng! Vấn đề không nằm ở đây, thư linh Tiếu Ngạo Giang Hồ đâu? Đây lại là thứ đồ chơi gì?

Ngay tại lúc Trần Lạc đang miên mang suy nghĩ, trong sương mù lại truyền đến một tiếng kêu thanh thúy.

Meoww~

Có phải có chỗ nào sai rồi không?

Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ làm gì có Nekomimi chứ!

Không đợi Trần Lạc suy nghĩ, một thân ảnh giữa sương mù rốt cuộc chậm rãi nhô đầu ra.

Quả nhiên!

Đầu tròn tròn, hai tai cụp xuống, trên trán có một ký hiệu hình kiếm, toàn thân đen như mực không một chút tạp màu. Một đôi mắt dễ thương phản chiếu ánh nến trong phòng!

Đây là một con hắc miêu!

Chỉ thấy hắc miêu ưu nhã bước ra khỏi màn sương mù bảy sắc, đầu tiên là nhìn khắp thư phòng, sau đó lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua Kỷ Trọng cùng Chung Quỳ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Lạc.

“Meooww…”

Hắc miêu tiến về phía trước một bước, nhảy lên đỉnh đầu Trần Lạc cuộn thành một đoàn, mà đám sương mù bảy sắc kia cũng bay về phía Trần Lạc, cuối cùng nhập vào cơ thể Trần Lạc.

"Công tử, đây là. . . thư linh?" Kỷ Trọng cố gắng nín cười, tiêu diêu khoáng đạt như Tiếu Ngạo Giang Hồ còn tưởng rằng sẽ xuất hiện dạng thư linh gì đó, không nghĩ tới là một tiểu manh vật.

Hắc miêu trên đầu Trần Lạc trừng mắt liếc Kỷ Trọng, người này nó nhớ kỹ, mỗi lần nhìn nó đều mang dáng vẻ sắc lang. Hiện giờ còn chế giễu nó?

Hắc miêu nhún chân sau liền muốn nhào tới cào Kỷ Trọng, kết quả Trần Lạc khoát tay, liền tóm lấy phần gáy nhược điểm của nó, nâng lên trước mắt mình.

Đôi mắt hắc miêu tròn sáng như bảo thạch, tứ chi rũ cụp trên không trung, dáng vẻ ủy khuất nhận mệnh.

Nhìn thấy biểu hiện đáng yêu này, Trần Lạc cũng thở dài một hơi, không phải đã nói là thư linh phi phàm sao? Làm sao lại biến thành bộ dáng này!

"Tiểu gia hỏa, ngươi có năng lực gì?" Trần Lạc đùa một câu, không nghĩ tới trong lòng đột nhiên vang lên một thanh âm thanh thúy của nữ đồng: "Chủ nhân, ta rất lợi hại!"

Trần Lạc giật mình, nhìn về phía tiểu hắc miêu: "Là ngươi nói chuyện?"

Tiểu hắc miêu nhẹ gật đầu, sau đó hóa thành một đạo hắc quang, vọt vào trong cơ thể Trần Lạc.

Trong đầu Trần Lạc hiện ra một đoạn tin tức, lập tức hiểu rõ lai lịch của con hắc miêu thư linh này.

"Thì ra là ngươi!" Trần Lạc thầm cảm thán một câu, quay đầu nhìn về phía Kỷ Trọng, "Kỷ huynh đệ, đánh với ta hai chiêu, thế nào?"

Kỷ Trọng sững sờ: "Công tử, nhưng ngài là người thường!"

"Thử một lần! Ngươi đánh thắng ta, bộ võ hiệp kế tiếp của ta sẽ cho ngươi xem đầu tiên."

"Còn có bộ kế tiếp?" Kỷ Trọng đại hỉ, "Đi!"

. . .

Tiểu viện bên ngoài thư phòng, Kỷ Trọng giống như cười mà không cười nhìn Trần Lạc, nói ra: "Công tử, thừa dịp hiện tại nhận thua còn kịp đấy."

Trần Lạc mỉm cười: "Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ có một môn võ công, không ai luyện thành. Còn lợi hại hơn Độc Cô Cửu Kiếm cùng Quỳ Hoa Bảo Điển, ngươi biết là cái gì không?"

"Nào có võ công như vậy? Cho dù ngài là tác giả cũng không thể nói bậy." Kỷ Trọng phóng ra hạo nhiên chính khí toàn thân. "Ta cũng không khi dễ công tử, chỉ dùng một thành thực lực."

Kỷ Trọng nói xong, đưa tay chỉ hướng Trần Lạc, mở miệng nói: "Tật "

Nguyệt hắc nhạn phi cao,

Man Vương dạ độn đào.

Dục tương khinh kỵ trục,

Đại tuyết mãn cung đao..

Chữ "Tật" vừa ra, trước người Kỷ Trọng ngưng tụ ra một hư ảnh cưỡi ngựa, tay cầm trảm mã đao, phóng tới Trần Lạc. Kỷ Trọng mặc dù nói là chỉ dùng một thành thực lực, nhưng là cũng tâm thần căng cứng, tùy thời có thể xua tan hư ảnh, không đến mức làm Trần Lạc bị thương.

Chỉ là theo công tử đánh cược giải sầu một chút thôi!

Nhưng Trần Lạc lúc này lại sắc mặt nghiêm túc, trường kiếm tay phải chỉ xéo, năm ngón tay trái bấm tay, đếm đến năm, nắm lại thành quyền, lại duỗi ngón cái rồi đến ngón trỏ, cuối cùng năm ngón tay mở ra, lại gập ngón cái và ngón trỏ. . . Nói ra rất rườm rà, kỳ thật lại phát sinh trong nháy mắt, động tác này đều có điểm giống kết ấn trong bộ anime nào đó.

Nhìn thấy động tác của Trần Lạc, Kỷ Trọng giật mình, tựa hồ đã từng đọc được miêu tả dạng chiêu thức này trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, nhưng lại thực sự không nhớ nổi. . .

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hư ảnh kia vọt tới trước mặt Trần Lạc vung đao chặt xuống, trong mắt Trần Lạc thoáng hiện một vòng hàn quang.

"Ngay lúc này!"

Trần Lạc đột nhiên chợt lách người, từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi tránh né công kích của hư ảnh, lại chạy vọt về phía trước đi, phóng tới Kỷ Trọng, nhưng hướng đi cũng không phải thẳng tắp, mà là một đạo đường cong quỷ dị.

Kỷ Trọng hơi biến sắc mặt, lại quát: "Ngự!"

Vịnh Hình Thiên xuất hiện lần nữa, nhưng là trường kiếm của Trần Lạc vẫn chỉ thẳng lách qua hư ảnh Hình Thiên phòng ngự, tránh thoát hư ảnh Tinh Vệ đang phóng tới, đem mũi kiếm dừng ở cổ họng Kỷ Trọng. . .

"Ngươi chủ quan!" Trần Lạc thu trường kiếm.

"Cái này? Chuyện gì xảy ra?" Kỷ Trọng ngoài ý muốn, mặc dù hắn có nương tay, nhưng một kích cuối cùng của Trần Lạc lại khiến hắn cảm thấy có tránh cũng không thể.

"Giới thiệu thư linh của ta một lần nữa." Trần Lạc nói đến đây, hắc miêu hiện lên ở đỉnh đầu Trần Lạc, vẻ mặt ngạo kiều nhìn về phía Kỷ Trọng.

"Tên của nó gọi là: Đại Tông Như Hà!"

Trần Lạc còn dự định nói tiếp hai câu, đột nhiên cảm giác trong đầu như có ngàn cây ngân châm đang đâm, đau đớn một hồi, lập tức mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh. . .

=====

Góc vui đọc truyện thêm kiến thức.

*Đây là bài thơ được cải biên dựa trên bài Tái Hạ Khúc (Khúc Hát Nơi Biên Tái) kỳ 3 - Lư Luân. Bản gốc là:

Nguyệt hắc nhạn phi cao,

Thiền Vu dạ độn đào.

Dục tương khinh kỵ trục,

Đại tuyết mãn cung đao.

(Trăng mờ nhạn bay cao

Thiền Vu đêm chạy trốn

Thúc khinh kỵ đuổi gấp

Tuyết bám đầy cung kiếm.)

Lư Luân 盧綸 (748-800) tự Doãn Ngôn 允言, người Hà Trung (nay là tỉnh Sơn Tây). Trong thời Đại Lịch, đời Đường Đại Tông, thi nhiều lần không đậu, sau có người tiến cử ra làm quan chức uý tại Văn Khanh, lần lần thăng đến chức Hộ bộ lang trung, giám sát ngự sử. Tham gia quân đội nhiều năm, thơ ông phóng khoáng, quan tâm nhiều đến đời sống nhân dân.

Lư Luân là một trong mười tài tử thời Đại Lịch (chín người kia là Cát Trung Phu, Hàn Hoành, Tiền Khởi, Tư Không Thự, Miêu Phát, Thôi Động, Cảnh Vi, Hạ Hầu Thẩm, Lư Đoan).

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.