Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh Đẹp Thiên Hạ

Phiên bản Dịch · 1582 chữ

"Trần Huyên! Trần Huyên!" Trần Lạc bị Ngụy Diễm mang theo trực tiếp xuất hiện tại Trần phủ, vừa đáp xuống đất Trần Lạc liền cao giọng hô to, hạ nhân vừa mới nghỉ ngơi cũng nhao nhao nhô đầu ra.

Trần Bình vô cùng nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia, ngài đây là. . ."

"Trần Huyên đâu?"

Trần Bình chỉ hướng hậu viện, Trần Lạc vội vàng phóng đi.

Tiến vào viện của Trần Huyên, trong viện đen kịt một màu, cũng không nhìn thấy tiểu Hoàn bình thường hô to gọi nhỏ, tim Trần Bình bắt đầu dâng đầy bất an. Đột nhiên từ phòng ngủ của Trần Huyên truyền đến tiếng hô, chính là tiếng của Trần Huyên.

Trần Lạc hai mắt đỏ bừng, đột nhiên đá mở cửa phòng vọt vào.

Trong phòng mặc dù một ngọn đèn, nhưng ánh trăng vằng vặc xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào, Trần Lạc nhìn thấy một màn mà hắn không dám tin, đó chính là:

Mi mắt như mực thấm nước ẩm ướt, gương mặt xinh đẹp ngậm xuân đỏ bừng.

Thân thể kiều nộn bóng mềm như mỡ dê, hai con thỏ ngọc bị hai cánh tay ôm lấy.

Lúc này Trần Huyên trước cầm một bộ y phục từ bên cạnh che kín thân thể linh lung, đứng sau thùng tắm hơi khom người, có chút tránh né, nhưng ngữ khí lại lộ ra một cỗ lăng lệ: "Ai?"

Trần Lạc vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Trần Huyên, chột dạ nói: "Là ta!"

Trần Lạc rõ ràng nghe được thanh âm từ sau lưng truyền đến liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó giọng của Trần Huyên ôn nhu hơn nhiều: "Sao đệ lại vào đây?"

"Ta trên đường gặp phải ám sát. Lo lắng tỷ xảy ra chuyện cho nên mới quay về xem."

"Đệ bị ám sát?" Giọng của Trần Huyên đột nhiên đề cao, tiếp theo là một loạt tiếng vang xột xoạt, rất nhanh Trần Huyên đã khoác lên một kiện áo ngoài đi đến trước mặt Trần Lạc, bắt đầu sờ soạng trên người hắn, "Thế nào? Có bị thương không?"

"Không có!" Lúc này Trần Lạc ngửi được mùi hương tỏa ra từ trên người Trần Huyên, hắn lui về sau một bước, "Tiểu Hoàn đâu?"

"Nha đầu kia thân thể có chút không thoải mái, ta bảo nàng về phòng nằm rồi." Tiếp theo Trần Huyên lại nói một câu, "Chuyện của nữ hài nhi gia, đệ đừng hỏi nhiều."

Trần Lạc gật gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Trần Huyên, lại nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, cũng may mắt Trần Huyên mù, không nhìn thấy được.

Trần Lạc lại lúng ta lúng túng hỏi: "Khi nãy tỷ hô cái gì vậy? Ta còn tưởng tỷ gặp nguy hiểm."

"Ta không cẩn thận đá phải thùng tắm nên đau hô một tiếng. Ai biết đệ ở ngoài cửa chứ. Tỷ tỷ thì không sao, về sau với nữ tử khác đệ cũng không thể thế này."

"Ừm. . ." Trần Lạc đã hoàn toàn không biết nói cái gì, ngay vào lúc này, giọng của Kỷ Trọng lại truyền đến trong tai Trần Lạc.

Kỷ Trọng: "Công tử, Ngụy Đại Nho vẫn đang chờ ngài ở chính sảnh!"

"Đến ngay đến ngay. . ." Trần Lạc như được đại xá, nói với Trần Huyên một tiếng liền vội vàng bước nhanh ra ngoài. Nghe được bước chân Trần Lạc dần dần đi xa, đôi mày của Trần Huyên chậm rãi nhăn lại, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì đó. . .

. . .

"Tiểu tử, cái này gọi là Minh Khí Tử Quang." Ngụy Diễm duỗi bàn tay ra, lúc này vết thương nơi lòng bàn tay hắn đã chuyển biến tốt hơn phân nửa, nhưng vẫn còn vết thương chừng hạt gạo, từ trong đó toát ra hắc khí dây dưa cùng hạo nhiên chính khí của Ngụy Diễm, không chịu lui bước.

"Loại công kích này theo lý thuyết chỉ tồn tại ở Minh Thổ, không nghĩ tới vậy mà lại xuất hiện ở Nhân Gian giới. Nói thử xem, ngươi cảm thấy người giật dây là ai?"

Trần Lạc nhìn vết thương của Ngụy Diễm, sắc mặt nghiêm túc, nói ra: "Vãn bối cũng không biết thân phận thật sự của đối phương. Chỉ có thể đẩy ngược khóa chặt phạm vi đại khái."

"Vãn bối chỉ là một phú hộ của huyện Vạn An, lại có năng lực gì đắc tội đến người có thể đả thương Đại Nho? Ta càng nghĩ, đã có năng lực như vậy, lại có thù với ta chỉ có hai nhà."

"Thứ nhất, là một mạch Dực Hổ phía sau Hổ Yêu kia. Ám sát ta chính là Đại Yêu Luyện Huyết, hiềm nghi của bọn chúng là lớn nhất."

"Thứ hai, là thế lực thần bí xuất ra Văn Tâm giao dịch cùng Hổ Yêu. Bọn hắn có thể giấu diếm triều đình lấy Văn Tâm tất nhiên là thủ đoạn thông thiên."

"Nhưng vô luận là một phương nào, ta nghĩ mục tiêu của bọn hắn hẳn là đoạt lại viên Bất Hủ Văn Tâm kia. Chỉ là vãn bối không rõ, chuyện hôm nay hành thích chẳng phải là bại lộ hành tung của bọn hắn sao?"

Ngụy Diễm nhẹ nhàng cười một tiếng: "Giết ngươi chỉ là lý do, mục đích thực sự của bọn hắn là dẫn Đồng Trần tới, tiếp theo dụ ta xuất thủ, điều tra thực hư huyện Vạn An."

"Đả thảo kinh xà!" Trần Lạc bừng tỉnh đại ngộ.

Ngụy Diễm vươn tay nắm lấy khuôn mặt Trần Lạc: "Tiểu tử, ngươi nói ai là xà?"

"Đau. . ."

. . .

"Cô nương, Mã Tam đã chết. Bên người Trần Lạc kia có môn đồ Nho gia thủ hộ, thuộc hạ không thành công."

Ngay lúc Ngụy Diễm cùng Trần Lạc nói chuyện với nhau thì trong một ngôi nhà bách tính thường dân của huyện Vạn An, một lão nhân vẻ mặt già nua khom lưng nói với một thân ảnh toàn thân bị áo bào đen bao bọc.

"Không sao!" Một giọng nữ thanh thúy từ trong áo bào đen truyền ra, "Vốn chỉ là dùng để thử. Dung Ma Ma, đã điều tra ra Văn Xương Các phái ra mấy vị Đại Nho chưa?"

Dung Ma Ma trả lời: "Lúc Ngụy Diễm xuất thủ, lão thân cảm ứng được thành Đông còn có khí tức một vị Đại Nho giương cung mà không phát."

"Lại là thủ đoạn một sáng một tối sao? Trong dự liệu."

Dung Ma Ma tức giận bất bình nói: "Đều là tộc Dực Hổ thành sự không có bại sự có thừa kia, nếu không há cần phiền đến cô nương tự mình đi một chuyến sao."

Bóng đen kia lại duỗi lưng một cái, áo bào rộng lớn cũng không che được tư thái linh lung của nàng. Chỉ nghe nàng cười khẽ một tiếng: "Ta cũng phải cảm tạ bọn hắn, nếu không sao ta có cơ hội hít thở không khí. Có điều ta nghĩ, sư tôn là sẽ không tha cho bọn hắn đâu."

Dung Ma Ma gật gật đầu: "Cô nương nói phải."

"Vất vả Dung Ma Ma chuẩn bị cẩn thận, qua hai ngày là thọ thần sinh nhật của sư tôn, ta định đoạt viên Văn Tâm kia xem như lễ vật chúc thọ cho sư tôn."

Dung Ma Ma hành một phúc lễ tiêu chuẩn: "Lão thân hiểu rõ, tất nhiên không khiến cô nương thất vọng." Sau đó liền thối lui ra khỏi gian phòng.

Người áo đen kia đứng người lên, than nhẹ một tiếng: "Nghẹn chết ta rồi." Lập tức buông mũ trùm đen xuống, một mái tóc đen xõa ra, chỉ là trên mặt còn có một cái mặt nạ che gương mặt.

"Sư tôn rốt cục vì sao không cho phép ta lộ diện trước mặt người ngoài chứ, ngay cả các ma ma đều không được?" Nữ tử áo bào đen lẩm bẩm một câu, lại tháo xuống mặt nạ, chỉ chốc lát trong gương đồng trên bàn trang điểm xuất hiện một gương mặt kiều mị vừa giận vừa vui.

Nếu là Trần Lạc ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra, gương mặt này, là Trần Huyên!

. . .

"Công tử, tiếp theo chúng ta làm gì đây?" Tiễn Ngụy Diễm xong, Trần Lạc cũng không tiện ra ngoài nữa nhưng giờ vẫn còn sớm, thật sự là ngủ không được. Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Kỷ Trọng, thở dài: "Viết sách đi."

"Công tử thánh minh." Kỷ Trọng mặt mày hớn hở, "Công tử hôm nay dự định cày bao nhiêu chương?"

Ở lâu cùng Trần Lạc, Kỷ Trọng cũng học được vài từ mới hợp thành.

"Nỗ lực, hôm nay viết xong hết." Trần Lạc nói ra, ngược lại không phải bởi vì thỏa mãn Kỷ Trọng, chủ yếu là lần hành thích này đã cho Trần Lạc một lời nhắc nhở, vẫn là cần phải viết xong Tiếu Ngạo Giang Hồ trước, nhìn xem là thư linh gì, có lẽ có thể đề cao năng lực tự vệ của mình.

"Cho dù là Đông Phương Bất Bại hoặc là Nhạc Bất Quần ta đều nhận. Nhưng ngàn cầu vạn lạy đừng là con gà ốm Lâm Bình Chi kia nha!"

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.