Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Không Có Hạo Nhiên Chính Khí Nha

Phiên bản Dịch · 1826 chữ

Trần Lạc từ từ mở mắt, Kỷ Trọng nghe được động tĩnh, vội vàng vọt lên.

"Công tử, ngài tỉnh rồi? Ta nói cho ngài một chuyện . . ." Kỷ Trọng kích động.

"Ngươi lĩnh ngộ Độc Cô Cửu Kiếm!" Trần Lạc nhanh chóng nói ra, Kỷ Trọng sắc mặt trì trệ, một câu bị ngăn ở cổ họng, nửa ngày mới lúng ta lúng túng mở miệng: "Làm sao ngài biết?"

Trần Lạc ngồi dậy, bày làm ra một bộ cao thâm khó lường: "Bản thảo đều là do ta viết, ngươi từ đạt được lĩnh ngộ từ trong đó, sao ta lại không biết?"

"Thế nhưng, đạt được lĩnh ngộ từ đó thì chỉ có kinh điển mới có thể làm được!"

Trần Lạc thản nhiên nhìn Kỷ Trọng: "Vì sao Tiếu Ngạo Giang Hồ không thể là kinh điển?"

Kỷ Trọng tựa như bị sét đánh, nhất thời đứng ngây ra như trời trồng. Trước đó hắn chỉ là bị văn phong của Tiếu Ngạo Giang Hồ hấp dẫn, từng bước một lâm vào câu chuyện khó mà tự kiềm chế, bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, mỗi nhân vật trong đó đều sinh động như thật, từng đoạn yêu hận tình thù tựa như đang ở trước mắt. Dạng sách thế này vì sao không thể trở thành kinh điển?

Kỷ Trọng lại nhìn về phía Trần Lạc, trong ánh mắt bất giác mang theo một tia kính sợ. Mặc kệ hắn có nhận hay không nhưng hắn có thể đạt được lĩnh ngộ từ trong đó, điều này nói rõ Thiên Đạo đã công nhận địa vị kinh điển của Tiếu Ngạo Giang Hồ. Mà người có thể viết ra kinh điển. . .

Tựa như lúc trước Kỷ Trọng đã giới thiệu cho Trần Lạc, môn đồ Nho gia chỉ có vượt qua ba tầng sơn hải, đến "Truyền Đạo cảnh" phu tử mới có tư cách viết sách lập thuyết. Mà ngoài Nho môn, người của Đạo môn cùng Phật môn có thể viết được điển tịch, vị phần cũng sẽ không thấp.

"Công tử rốt cuộc là ai?" Kỷ Trọng lần đầu tiên sinh ra nghi vấn này.

Mà Trần Lạc lúc này lại đang hồi tưởng đối thoại của Đại Tông cùng mình khi nãy.

. . .

Thời gian trở nửa canh giờ trước, trong Mộng Cảnh Hoa Lâm.

"Chuyện gì xảy ra? Sao trong đầu ta đột nhiên có phương pháp tu hành Độc Cô Cửu Kiếm?"

Hắc miêu liếm láp móng vuốt: "Cái này có gì kỳ quái? Có người lĩnh ngộ môn công phu này từ trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, ngươi là tác giả, đương nhiên cũng sẽ tự hành lĩnh ngộ."

Trần Lạc mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Sách của ta có thể cho người khác lĩnh ngộ?"

"Đương nhiên. Với lại đọc sách ngươi viết còn có thể thu được hồng trần khí từ trong đó. Chỉ cần ngươi tìm được đạo, những người khác cũng có thể học tập, dùng hồng trần khí để tu luyện."

"Chờ đã." Trần Lạc có chút không theo kịp, "Những người khác đọc sách do ta viết cũng có thể lĩnh ngộ hồng trần khí?"

"Đây không phải là quy tắc Thiên Đạo sao? Phàm là kinh điển, chỉ cần đọc đều có thể từ đó thu hoạch được sức mạnh. Sách ngươi viết đương nhiên cũng nằm trong hàng ngũ này!"

Trần Lạc bắt đầu rối loạn. Cái này tính là gì? Cùng hưởng ngón tay vàng?

Hắc miêu đột nhiên dừng động tác, hai mắt thoáng mất tiêu cự rồi lại khôi phục bình thường. Nó nhìn về phía Trần Lạc, lại phát ra tiếng: "Chủ nhân, bí cảnh chi linh bảo ta nói với ngươi, không cần phải lo lắng."

"Chỉ cần chủ nhân ngươi tìm được chính xác 'Đạo' chính là lão tổ mở đường, một mạch Thánh Nhân."

"Con đường này càng nhiều người đi, ngươi sẽ càng cường đại."

"Cho nên, đi tìm tới 'Đạo' kia. Chỉ cần xác định được nó, mảnh bí cảnh này sẽ thực sự trở thành trợ lực của ngươi!"

. . .

"Đạo!" Trần Lạc tự lẩm bẩm.

"Công tử?" Nhìn thấy Trần Lạc lâm vào trầm tư, Kỷ Trọng khẽ đẩy Trần Lạc, Trần Lạc lấy lại tinh thần, đột nhiên hỏi: "Ngươi có thể thi triển Độc Cô Cửu Kiếm sao?"

Kỷ Trọng khẽ lắc đầu: "Chỉ có chiêu thức, không có pháp môn vận khí. Ta định dùng hạo nhiên chính khí thi triển, nhưng hoàn toàn không thể dung hợp! Đúng rồi, công tử, ngài xem. . ."

Kỷ Trọng vươn tay, ngưng tụ ra sương mù bảy sắc cỡ hạt đậu: "Đây cũng là ta từ trong sách lĩnh ngộ được, cái này có thể làm được gì?"

"Cái này sao, kỳ thật. . ." Trần Lạc đang định mượn cớ qua loa, tiểu Hoàn đột nhiên vọt vào.

"Thiếu gia thiếu gia, Lý sư gia ở huyện nha tới bảo ngài đi tham gia đại lễ Văn Tâm chọn chủ với hắn. . ."

"Văn Tâm chọn chủ? Không phải ngày mai sao?" Trần Lạc sững sờ, nhìn về phía Kỷ Trọng.

Kỷ Trọng lúng túng sờ lên đầu, nhỏ giọng nói: "Công tử, ngài so chiêu với ta, thần hồn bị liên lụy, đã hôn mê một ngày một đêm. . ."

. . .

Đại lễ Văn Tâm chọn chủ được an bài ở văn miếu quảng trường thành Đông. Nơi này cũng là chốn hài tử học vỡ lòng. Mỗi khi đến mùa thu đều sẽ có học chính ở đây ngâm tụng kinh điển. Bây giờ nghĩ lại, những học chính đó cũng đều chí ít vượt qua tầng một sơn hải Nho môn phu tử, đạt tới "Vỡ Lòng cảnh" mới có thể giúp hài tử nhân tộc mở ra thiên phú "Đọc hiểu".

Quảng trường rất lớn, ước chừng có thể chứa được hơn hai ngàn người. Lý sư gia nói với Trần Lạc, muốn tham gia lễ chon chủ ở huyện Vạn An, cần thỏa mãn hai điều kiện.

Thứ nhất, trong cơ thể sinh ra hạo nhiên chính khí, nhưng cao nhất không thể vượt qua Thành Thi cảnh;

Thứ hai, trong trực hệ ba đời có người sinh trong huyên Vạn An, người tham gia không cao hơn hai mươi tuổi.

"Như vậy, nho giả chân chính có tư cách tham gia, tổng cộng là tám trăm ba mươi sáu người." Lý sư gia cười ha hả nói.

Theo Lý sư gia đến khán đài, Trần Lạc cảm thấy mình tựa như đang trong một mảnh tùng lâm. Nho sinh tuổi trẻ bất luận y phục lộng lẫy hay là cũ nát, mỗi người đều ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, như một cỗ chính khí từ đỉnh đầu phóng lên tận trời.

"Tuyết lớn ép Thanh Tùng, Thanh Tùng lại rất thẳng!" Chẳng biết tại sao, Trần Lạc trong đầu đột nhiên hiện ra một câu nói như vậy.

"Thật tốt. . ." Trần Lạc cảm thán một tiếng.

Kỷ Trọng như nghe được tâm ý của Trần Lạc, thấp giọng nói: "Bất luận sau này có như thế nào, là tranh quyền đoạt lợi cũng tốt, là hư hỏng sa đọa cũng được. Từ một khắc tạo ra luồng hạo nhiên chính khí đầu tiên, đệ tử Nho môn ta đều là người có đủ cốt khí."

Đang lúc nói chuyện, Trần Lạc đã leo lên khán đài. Trên khán đài cũng sớm có vài người tới, đều là người có danh vọng trong huyện Vạn An. Tiền thân của Trần Lạc luôn ở trong nhà, rất ít liên hệ với người ngoài, bởi vậy Trần Lạc cũng chỉ là hành lê qua loa với đám người liền lại tìm được một góc. Ngược lại là có không ít người tò mò nhìn đến Trần gia tiểu gia chủ "Khởi tử hoàn sinh" này, trong ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

"Công tử, tới rồi." Kỷ Trọng nhắc nhở, Trần Lạc thuận theo nhìn hướng bầu trời, Ngụy Diễm tay nâng một hộp ngọc, đứng bên trên cỗ xe chậm rãi đi đến, Thái Đồng Trần thì chân đạp Thanh Vân, bảo vệ một bên.

Toàn bộ văn miếu quảng trường nháy mắt yên tĩnh.

Ngụy Diễm cùng Thái Đồng Trần đi vào không trung quảng trường, chậm rãi đáp xuống trên đài cao của văn miếu. Ngụy Diễm tiến lên một bước, nhẹ nhàng mở miệng, lại phát ra tiếng sấm nổ.

"Nho môn có hỏi, cái gì gọi là người đọc sách?"

Dưới đài, chúng nho sinh hs miệng, tựa như một người phát ra tiếng, âm thanh nhập thiên khung.

"Vì thiên địa lập tâm!"

"Vì bách tính lập mệnh!"

"Vì hướng Thánh kế tuyệt học!"

"Vì vạn thế mở Thái Bình!"

Ngụy Diễm lại dậm chân, mở miệng nói ——

"Cổ nhân có lời, chết mà Bất Hủ, gọi là gì?"

"Thái thượng có lập đức, tiếp theo có lập công, tiếp theo có lập ngôn, tuy lâu mà không phế, đó gọi là Bất Hủ."

"Hiện tại có tiên sư Đại Nho, hóa đạo cả đời, ngưng tụ ra Bất Hủ Lập Ngôn Văn Tâm."

"Nếu có người nhận đạo, là Đại Nho đều có thể!"

"Duy nguyện chư sinh không phụ đạo trong tâm!"

Ngụy Diễm nói xong, khấu đầu cúi người. Dưới đài, chúng nho sinh đồng thời đáp lễ, trong miệng đồng nhất, tiếng như trống trận.

"Không dám phụ thiên địa! Không dám phụ thương sinh! Không dám phụ tiên hiền! Không dám phụ vạn thế!"

Ngụy Diễm mở hộp ngọc trong tay, nhất thời thanh quang đại phóng, một viên cầu xanh ngọc cỡ quả táo từ trong hộp ngọc từ từ bay lên, đồng thời ẩn ẩn có thể nghe được âm thanh đọc kinh điển.

"Văn Tâm chọn chủ, mở!"

Ngụy Diễm một ngón tay điểm hướng viên Văn Tâm, Văn Tâm ầm vang nổ tung, hóa thành thanh quang đếm không hết rơi xuống trước mặt mỗi một nho sinh, lại hóa thành một chiếc bàn nhỏ, trên bàn trưng bày văn phòng tứ bảo.

"Đây là ý gì?" Trần Lạc nghi hoặc, Kỷ Trọng giải thích nói, "Đây là Văn Tâm diễn dịch. Học sinh dùng văn phòng tứ bảo từ Văn Tâm biến thành viết ra truy cầu trong lòng mình, văn chương phù hợp với Văn Tâm nhất sẽ được chọn."

Ngay lúc này, một đạo thanh quang đột nhiên rơi vào trước mặt Trần Lạc, hóa thành một chiếc bàn nhỏ, trên bàn trưng bày văn phòng tứ bảo.

Trần Lạc ngây người nhìn về phía Kỷ Trọng, Kỷ Trọng liên tục khoát tay: "Tổ tiên ta chưa từng tới huyện Vạn An, đây không phải cho ta."

Trần Lạc mờ mịt: Không phải đưa cho ngươi, chẳng lẽ là cho ta?

Ta không có hạo nhiên chính khí mà!

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.