Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh Biến

Phiên bản Dịch · 1913 chữ

Động tĩnh bên này của Trần Lạc tự nhiên cũng đưa tới vài ánh mắt chú ý. Kỷ Trọng nhẹ giọng nhắc nhở bên tai Trần Lạc: "Công tử, Văn Tâm mời, ngài vẫn nên viết một chút đi. Nếu không, truyền đi sẽ bị những nho sinh thủ cựu cố lễ kia chỉ trích. . ."

Viết một chút? Ta viết cái gì đây?

Trần Lạc một mặt ngây ra, ta cũng không phải là người của hệ thống các ngươi, ngươi còn muốn ta viết báo cáo tư tưởng à?

Ta có thể viết cái gì đây?

Loại tình huống thế này, cái khác người xuyên việt thường thường đều sẽ bút lớn vung lên một cái, chỉ dùng bốn câu lập tức có thể chấn kinh tứ phương.

"Vì thiên địa lập tâm, vì bách tính lập mệnh, vì hướng Thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình!"

Nói ra bá khí thế nào!

Thế nhưng là ——

Vừa rồi các ngươi đã đọc rồi!

Vậy còn gì cho ta?

Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ?

Cái thế giới này cũng đã có một kẻ gọi là Phạm Trọng Yêm Đại Nho nha!

Đơn giản viết không phải Nhạc Dương lâu ký, mà là Vân Dương lâu ký.

Làm sao bây giờ?

Cũng không thể viết toàn diện xây thành an sinh xã hội, thực hiện cộng đồng thịnh vượng nhỉ?

Có viết các ngươi cũng không hiểu. . .

"Có rồi!" Trần Lạc linh quang lóe lên, có một câu dường như thế giới này không có.

Trần Lạc nói viết liền viết, nhấc bút lông, nhúng bút mực, đặt bút viết ——

Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách!

Câu này xuất xứ từ Nhật Tri Lục - Chính Thủy của nhà tư tưởng Cố Viêm Vũ thời Minh mạt Thanh sơ, nguyên văn là: Bảo quốc giả, kỳ quân kỳ thần nhục mưu chi; Bảo thiên hạ giả, thất phu chi tiện dữ hữu trách yên nhĩ hĩ.

Về sau được lãnh tụ biến pháp Mâu Tuấn, nhà tư tưởng Lương Khải Siêu thời Thanh sơ tổng kết ngữ hình bát tự thành văn.

. . .

Trần Lạc vừa mới viết xong, trên trang giấy đột nhiên xuất hiện hư ảnh đại rùa, trê mai rùa chở một tấm bia đá.

"Bì Hí cõng bi? !" Chung quanh hét lên kinh ngạc, liền ngay cả Ngụy Diễm cũng nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt rõ ràng xuất hiện một tia kinh ngạc.

Kỷ Trọng đại hỉ: "Công tử, đây là dị tượng văn thành Bì Hí. Nói rõ lời của công tử đủ để gánh một nhánh văn đạo. Vô luận là có phù hợp viên Văn Tâm này không thì thiên văn chương này đều có tiềm lực lập Bất Hủ Chi Ngôn. Ngài tranh thủ thời gian viết tiếp đi, ngài xem trên bia đá kia trống rỗng. . ."

Trần Lạc trợn mắt nhìn Kỷ Trọng, ngươi bảo ta viết tiếp là ta viết vậy ta không cần sĩ diện sao?

Tám chữ trâu bò này ta đương nhiên biết, vấn đề là ta chỉ biết có tám chữ này, còn viết cái gì nữa?

Nói cho cùng thi đại học không phải không ít hơn 800 chữ à?

Trần Lạc điên cuồng khinh bỉ, sắc mặt lại không lộ dị dạng, dáng vẻ đã tính trước rồi.

"Coi như là một bài văn nghị luận vậy. Luận điểm đã ném ra, lại bổ sung mấy cái luận cứ, sau đó kết luận liền là được. . ." Dù sao trước khi xuyên qua Trần Lạc đã từng làm giáo viên ở một vùng núi, đối với loại cảnh tượng giống như khảo thí này vẫn còn có chút kinh nghiệm.

Nói thực ra, hiện tại lòng hắn rất muốn giải quyết hồng đạo của trần khí, Đại Nho Văn Tâm hắn đúng là chưa nghĩ tới.

Không nói trước không có khả năng cầm tới, cho dù có khả năng, hắn cũng không muốn tranh.

Dù sao, người đọc sách rất khổ nha!

. . .

Ngay lúc Trần Lạc đang thầm vơ vét danh ngôn cùng điển cố ở thế giới này thích hợp làm điển cố cho tám chữ kia, dưới khán đài đột nhiên "ầm" một tiếng, trên quảng trường có một tên nho sinh một cước đá bay chiếc bàn từ Văn Tâm biến thành.

Nho sinh kia nhìn qua chừng hai mươi tuổi, tướng mạo không khiến người chú ý, lúc này há miệng, lại phát ra giọng nữ hài nhi thanh tú động lòng người, còn mang theo một chút giận dữ: "Hừ! Văn Tâm cái quỷ gì! Thậm chí ngay cả một chữ đều không cho bản cô nương viết ra. . ."

Ngay lúc đó, một giọng trầm khàn từ bầu trời vang lên: "Cô nương, lão thân đã nói, ngươi không phải người ở huyện Vạn An, không gạt được Văn Tâm!"

Đối thoại này lập tức cướp đi lực chú ý đến Trần Lạc, mọi ánh mắt đều hướng nhìn nho sinh đang đứng yên trên sân. Mà trên bậc thang, Ngụy Diễm hừ lạnh một tiếng: "Giả thần giả quỷ, chờ liền là các ngươi!"

Ngụy Diễm nói xong, vươn tay trảo tới nho sinh nói chuyện khi nãy, chỉ thấy quanh người nho sinh đột ngột xuất hiện một thư hạp, như muốn phong tỏa nho sinh kia. Đúng lúc này, không gian trước mặt nho sinh vặn vẹo, một lão nhân tóc bạc da mồi từ trong không gian xuất hiện.

Bà lão này hé miệng, một đám mây đen từ bên trong bay ra, trong nháy mắt nhào tới thư hạp Ngụy Diễm vừa mới ngưng tụ, thư hạp bắt đầu bị ăn mòn bằng tốc độ mắt trần có thể thấy. Nếu nhìn thật kỹ liền có thể phát hiện đám mây đen kia thì ra là đám tiểu trùng lít nha lít nhít, lúc này đám tiểu trùng đang gặm nuốt thư hạp học thuật Nho gia của Ngụy Diễm.

"Cổ?" Ngụy Diễm biến sắc, "Các ngươi là người phương nào?"

Lúc này nho sinh mở miệng lần nữa: "Chúng ta là ai cũng không nhọc đến Ngụy Đại Nho phí tâm, chỉ là viên Văn Tâm này là của chúng ta, hôm nay muốn vật quy nguyên chủ!"

Nho sinh giơ cao tay phải lên, từng chiếc bàn vốn do Văn Tâm biến thành trên quảng trường nguyên bản Văn Tâm lại biến trở về từng sợi thanh quang, bay về phía tay phải đang giơ cao của nho sinh, ngưng tụ thành hình dạng Văn Tâm trước đó. Ngay cả chiếc bàn của Trần Lạc trên khán đài, cả hư ảnh Bì Hí cũng chỉ tồn tại chốc lát liền ầm vang vỡ tan, hóa thành thanh quang bay về phía nho sinh kia.

"Bảo hộ Văn Tâm!" Một nho sinh đột nhiên hô to, toàn thân tản mát ra một tầng thanh quang thật mỏng, phóng tới nho sinh quỷ dị cùng lão nhân kia. Lời vừa nói ra, chúng nho sinh nhao nhao kịp phản ứng, cùng hô to "Bảo hộ Văn Tâm", sau đó nhào xuống hai người giữa sân.

Lão nhân lại phất ống tay áo, một đám mây đen lại bắn ra, phân tán phóng tới đám nho sinh. Đám mây đen đó tự nhiên là đám cổ trùng, vậy mà nhẹ nhàng đã đột phá chính khí phòng ngự mà bắn vào thể nội chúng nho sinh. Cơ hồ trong nháy mắt, những nho sinh kia đã ngã xuống hơn phân nửa.

"Làm càn!" Ngụy Diễm giận dữ, một tay chỉ hướng hai người, thoáng chốc trên đỉnh đầu nho sinh quỷ dị cùng lão nhân xuất hiện một cự bút kình thiên. Ngòi bút kia vạch một cái trên không trung, một vết mực màu đen bay về phía hai người, tựa như chỉ cần bị mực này nhiễm vào sẽ biến mất ở trong thiên địa.

Đại Nho thần thông: Nhất Bút Câu Tiêu!

Chỉ thấy bà lão kia hít sâu một hơi, phía sau sinh ra ba đôi cánh trùng trong suốt, dáng người đột nhiên cao lên hiện ra đường cong lả lướt, cả người từ một lão nhân hơn 80 tuổi biến thành một thiếu phụ đang trổ hoa. Nàng thả người bay lên, đón lấy vết mực rơi xuống, hé miệng gào thét một tiếng, mà cổ quái là cũng không phát ra âm thanh nào.

Nhưng theo động tác của nàng không gian đột nhiên chấn động, vết mực kia cứ thế vỡ vụn.

Nho sinh khẽ cười một tiếng, vẫn là giọng nữ thanh thúy: "Ngụy tiên sinh đừng tức giận, chúng ta cũng không muốn gây chuyện. Những nho sinh này chỉ là trúng Khạp Thụy Trùng của Dung ma ma mà thôi, không có nguy hiểm đến tính mạng. . ."

Lúc này Dung ma ma biến thành dáng vẻ thiếu phụ lần nữa đáp xuống đất. Ngụy Diễm hai mắt thanh quang, gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Hóa thân cổ? Tình báo của Trấn Huyền ti quả nhiên không sai, các ngươi thế mà không chết hết!"

"Ngụy tiên sinh lời này nói quá rồi. Bình tĩnh mà xem xét, coi như các ngươi chết hết, chúng ta vẫn có thể đi đào mộ phần của các ngươi mà. . ." Nho sinh kia đáp, lại nói với Dung ma ma, "Dung ma ma, lấy được Văn Tâm rồi, chúng ta đi thôi. . ."

"Muốn đi, nằm mơ!" Ngụy Diễm lại duỗi ra tay, tựa hồ muốn thi triển học thuật Nho gia, mà Dung ma ma chỉ hướng về phía Ngụy Diễm, thân hình Ngụy Diễm dừng lại, nhìn bàn tay mình trước đó thay Thái Đồng Trần ngăn trở minh khí tử quang giờ phút này đang cấp tốc biến thành màu đen.

"Ngươi hạ cổ trong Minh Khí Tử Quang!" Ngụy Diễm nhìn về phía Dung ma ma.

Dung ma ma nhàn nhạt nói: "Bây giờ nếu ngươi lập tức vận chuyển hạo nhiên chính khí, một lúc sau tự nhiên có thể bức cổ trùng ra. Nếu muốn ngăn chúng ta thì chờ chết đi."

Dung ma ma nói xong liền quay người giữ chặt nho sinh kia định rời khỏi, đột nhiên một cỗ khí thế Đại Nho to lớn không thua gì của Ngụy Diễm đột nhiên bạo phát ra. Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên ——

"Hai vị, vẫn là ở lại đây đi. . ."

===

Góc vui đọc truyện thêm kiến thức.

Bì Hí: Bị Hí (tên khác là Bí Hí, Bá Hạ, Bát Phúc, Thạch Long Quy) là con trưởng trong 9 đứa con của rồng. Có hình dáng thân rùa, đầu rồng. Chỉ duy nhất có Bí Hí chịu được trọng lượng lớn có sức mạnh vượt bậc, chịu được trọng lượng lớn có thể gánh được tam sơn ngũ nhạc nên thường được chạm khắc trang trí làm bệ đỡ cho các bệ đá, cột đá, bia đá… được gọi là "con thú mang bia".

Một số người nhầm lẫn khi cho rằng các con vật đội bia ở Văn Miếu Quốc Tử Giám là loài Rùa, thật ra đó là Bí Hí vì ngoài đặc tính thích mang vật nặng nó cũng rất thích văn chương nên người xưa dùng nó để đặt bia Tiến sĩ.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.