Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Giá Của Dũng Sĩ

Phiên bản Dịch · 2601 chữ

Khi giọng nói phát ra, Thái Đồng Trần đứng sau lưng Ngụy Diễm từng bước tiến về phía trước, khuôn mặt cùng thân hình dần phát sinh biến hóa, khi bước đến bên cạnh Ngụy Diễm, hắn liền biến thành một người khác. Thân hình gầy gò mặt sẹo như bị lửa thiêu đốt.

“Bán diện Đại Nho Tô Liên Thành!” Kỷ Trọng thấp giọng nói, “Hắn vậy mà lại đến đây!”

Trần Lạc trong lòng hiểu rõ, vị Đại Nho này chính là dự phòng mà Ngụy Diễm lưu lại. Hai vị Đại Nho liên thủ, tình cảnh hiện giờ có lẽ đã được an bài.

“Tô Liên Thành, quả nhiên là ngươi.” Sắc mặt Dung ma ma lúc này khẽ đổi, biến thành một phu nhân.

Tô Liên Thành không chút để ý tới, quay đầu nhìn về phía Ngụy Diễm “Ngụy huynh, cứ an tâm bức trùng trùng độc ra ngoài, có ta ở đây, hai người này không thoát được!”

Ngụy Diễm gật đầu: “Hổ thẹn, bọn hắn liền giao cho ngươi vậy….” Nói xong, hắn liền khoanh chân ngồi xuống, ánh sáng trên người hắn lập lòe, hiển nhiên bắt đầu sử dụng hạo nhiên chính khí trong người đuổi đi cổ trùng.

Dung ma ma nhanh chóng cân nhắc trong đầu một phen, giữ chặt nho sinh, cánh của côn trùng phía sau bắt đầu hơi hơi động đậy, không gian lại lần nữa vặn vẹo, đem hai người thôn phệ, trong nháy mắt liền biến mất.

“Cái kia…. Hình như bọn họ đã chạy thoát…” Trần Lạc nói.

Tô Liên Thành liếc nhìn Trần Lạc, khẽ lắc đầu, chậm rãi vươn tay phải về phía trước, lòng bàn tay hướng lên trên còn mu bàn tay hướng xuống dưới.

Càn Khôn nơi tay, thay đổi tùy tâm!

Chỉ thấy Tô Liên Thành đột nhiên lật tay lại, Trần Lạc cảm giác như trời đất rung chuyển trong giây lát, không gian nơi Dung ma ma và nho sinh biến mất lần nữa phát sinh vặn vẹo, thân ảnh hai người hiển nhiên lại hiện ra, thật giống như là vạn vật đều đã bị đảo lộn.

Đại Nho thần thông: Thiên Phiên Địa Phúc.

“Ta đã nói, ngươi không thể đi.” Tô Liên Thành bình tĩnh nói.

Dung ma ma lui nhẹ lại phía sau, truyền âm cho vị nho sinh nói: ‘Cô nương, lão thân đã tính sai. Vốn tưởng hắn giống như tên Ngụy Diễm kia là Đại Nho tứ trọng sơn hải, không ngờ lại là Tô Liên Thành! Ta cầm chân hắn, cô nương hãy tự mình rời đi.”

Nho sinh khẽ lắc đầu: “Chẳng qua là nơi này bị hắn dùng Gia Quốc Thiên Hạ thuật phong tỏa, Dung ma ma ngươi hãy chuẩn bị thi triển Thiên Lý Trùng Động đi, ta cản chân hắn.”

Truyền âm của hai người không che dấu được Tô Liên Thành, hắn khẽ nhíu mày: “Nha đầu, khẩu khí không nhỏ, năng lực lớn như thế cớ sao phải che giấu chứ!”

“Tán!”

Tô Liên Thành phun ra một chữ, chỉ thấy trên người nho sinh kia có một tầng giáp trụ thủy tinh vỡ ra theo chữ “Tán” của Tô Liên Thành. Đợi khi mọi người nhìn lại, không phải là nho sinh thanh bào đứng đó nữa mà là một người khác, mặc một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, trên người đeo một chiếc mặt nạ chỉ lộ ra phân nửa khuôn mặt. Nhìn thân hình thật sự là một nữ tử.

“Tiểu nữ Liên Ai, gặp qua Đại Nho Tô tiên sinh.” Đối phương vừa thi lễ xong liền nói: “Chủ tớ chúng ta lần này chỉ vì văn tâm mà đến, vẫn chưa tổn thương đến ai. Còn thỉnh Tô tiên sinh thả chúng ta rời khỏi đây, sự việc hôm nay coi như chấm dứt, tiên sinh thấy thế nào?”

“Hoang đường!” Tô Liên Thành cười lạnh một tiếng, “Hai người các ngươi chắc chắn bí mật rất nhiều, đều phải đến Trung Kinh thiên ngục một chuyến!”

Tô Liên Thành nói xong, phía sau hiện ra một hư ảnh quyển thẻ tre, hai khúc thẻ tre rơi ra đâm về phía hai người như một thanh kiếm sắc. Liên Ai liền quát: “Dung ma ma, chính là lúc này.”

Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng theo váy dài của Liên Ai bay ra, ánh sáng này rõ ràng là một quyển trục. Liên Ai phóng ra quyển trục, một cỗ uy áp lập tức truyền ra, hai quyển trục va vào nhau, giống như tuyết trắng gặp bản ủi, nháy mắt tiêu tán, thẻ tre sau lưng Tô Liên Thành cũng cơ hồ động thời tiêu tán.

Ánh mắt Tô Liên Thành ngưng trọng, nhìn về quyển trục trong tay Liên Ai: “Lân Hoàng Võ Thư, làm sao ngươi có thứ đó….”

Tô Liên Hoàn chưa kịp nói xong, đã bị Liên Ai cắt lời: “Lân Hoàng có lệnh, khóa Đại Nho Tô Liên Thành!”

Giọng nói Liên Ai vừa dứt, quanh thân Tô Liên Thành xuất hiện tám ký hiệu quẻ tượng Kiền, Đoái, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn quay nhanh quanh thân Tô Liên Thành tạo thành một vòng ánh sáng ở giữa khóa lấy Tô Liên Thành.

Ngụy Diễm thấy thế liền muốn đứng dậy, Liên Ai hô một tiếng ”Dung ma ma”, Dung ma ma đang thi triển Thiên Lý Trùng Độc liền lấy ra một thanh chủy thủ nhanh chóng đâm vào ngực trái của mình, trùng độc trong cơ thể Ngụy Diễm như bị kích thích, tốc độ ăn mòn cơ thể càng dữ dội hơn. Ngụy Diễm chưa kịp đứng vững lại ngã xuống.

Tô Liên Thành nhìn Ngụy Diễm: ‘Ngụy huynh đừng vội, loại phong ấn này trong ngoài đều phòng. Bọn họ không thể động thủ với ta. Huống hồ thứ này không phải là võ thư chân chính, mà là đồ giả. Vài nhịp thở là ta có thế phá nó….”

Gần như cùng lúc đó, Liên Ai quay đầu nhìn Dung ma ma đang cầm quyển trục: "Còn bao lâu nữa?”

“Cô nương kiên trì, còn mười nhịp thở!”

Lúc này, cuộn giấy trong tay Liên Ai bắt đầu nứt ra.

…..

Trên lễ đài, ngay từ lúc bắt đầu giao chiến, nơi chiến đấu đã được một đạo bạch quang che chở, là khí vận văn miếu bảo hộ. Những người có mặt trên khán đài đều mang theo vẻ mặt hồi hộp, theo dõi trận chiến đấu khốc liệt trong quảng trường.

Lúc này Kỷ Trọng đi đến trước người Trần Lạc: “Công tử, ta muốn đi giúp Đại Nho một tay. Ngài hãy tự chú ý an toàn!”

Trần Lạc kéo Kỷ Trọng lại, thấp giọng nói:”Ngươi là Thành Thi cảnh, xuống dưới không phải là nộp mạng sao?”

“Khổng viết thành nhân, Mãnh viết thủ nghĩa, duy kỳ nghĩa tận, sở dĩ nhân chí.*" Kỷ Trọng nói.

Tiểu tử thối, đây là tìm đường chết đấy!

Trần Lạc cũng tiến về phía trước, đứng kế bên người Kỷ Trọng, thấp giọng nói:”Nghe ta, lát nữa chúng ta làm thế này……”

…..

“Cô nương, còn năm nhịp thở!” Dung ma ma hô.

Liên Ai gật gật đầu, đột nhiên bên tai có một tiếng quát -----

“Tật!”

Nguyệt hắc yến phi cao,

Man vương dạ độn đào.

Dục tương khinh kỵ trục,

Đại tuyết mãn cung đao.

Liên Ai nghiêng đầu, nhìn thấy mười kị binh đang xếp thành hàng phóng tới chính mình.

“Không biết tự lượng sức!” Liên Ai hướng về phía kỵ binh phun nhẹ một hơi, hơi thở từ miệng nàng nhanh chóng hóa thành một đoàn sương mù băng giá, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện trong sương không phải là băng tinh, mà là những con tiểu trùng.

Những tiểu trùng tạo thành làn băng sương kia thổi tới đám kỵ binh như gặp băng đao tuyết kiếm, kỵ binh lần lượt ngã xuống đất, biến mất. Cho đến khi tên kỵ binh cuối cùng ngã xuống cách Liên Ai chừng mười thước, thân ảnh Kỷ Trọng bỗng nhiên xuất hiện, đánh về phía Liên Ai.

“Độc Cô Cửu Kiếm ---- Phá Khí Thức!”

Kỷ Trọng không sử dụng hạo nhiên chính khí tấn công, mà thi triển Độc Cô Cửu Kiếm, thứ hắn vừa mới lĩnh ngộ được. Liên Ai khẽ nhíu mày, nàng không tài nào hiểu nổi tại sao một cường giả Thành Thi cảnh lại không dùng hạo nhiên chính khí công kích mà lại dùng phương thức của phàm nhân đánh ra một chiêu như thế.

Bất quá điều này không ảnh hưởng đến động tác của Liên Ai, tâm niệm nàng vừa động, ống tay áo liền phóng ra một cổ trùng màu vàng, nghênh chiến với trường kiếm của Kỷ Trọng.

Trường kiếm vỡ nát, Kỷ Trọng phun một ngụm máu tươi, bay ngược về phía sau.

Nhưng điều mà Liên Ai không bao giờ ngờ tới chính là đằng sau Kỷ Trọng có một đạo thân ảnh, trường kiếm trên tay phải hướng xuống dưới, còn tay trái thì không ngừng bấm quyết, dưới sự che chắn của kỵ binh, Kỷ Trọng và Chung Quỳ đã tiếp cận được nàng…..

Thân ảnh Kỷ Trọng bay ngược về, lướt qua người Trần Lạc, tay trái Trần Lạc co lại tạo thành một nắm đấm, nắm bắt cơ hội------

“Đại Tông Như Hà!”

Trường kiếm uốn lượn như rồng, tránh được trùng cổ mà Liên Ai phóng ra, đâm thẳng tới cổ họng của nàng. Liên Ai không kịp phản ứng, vội vàng lui lại phía sau, nhưng kiếm quang lại không ngừng truy đuổi.

“Mau lên, mau chút nữa….” Trần Lạc thầm hò hét, nhưng không phát hiện theo ý niệm của hắn, một tia hồng trần khí trong cơ thể hắn lặng yên thoát ra quấn quanh trên mũi kiếm. Hồng trần khí tựa như một con rắn, đột nhiên đâm về phía trước. Liên Ai cảm thấy cổ họng tê rần, đạo hồng trần kiếm khí kia tựa như muốn đâm rách cổ họng nàng. Đúng lúc này, chiếc mặt nạ mà nàng đang đeo đột nhiên vỡ tan, sau đó một luồng ánh sáng tản ra. Trong ánh sáng đó, Trần Lạc cảm nhận được có một cỗ lực lượng cường đại ngăn cản trường kiếm, trường kiếm trong tay hắn liền bị chấn nát, hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Một kích tất sát, không ngờ lại thất bại!

Liên Ai một tay cầm áo choàng che khuất khuôn mặt không còn mặt nạ, căm tức trừng mắt nhìn Trần Lạc, người vừa đưa nàng dạo một vòng quỷ môn quan, lần đầu tiên xuất môn, mang đến cho nàng cảm giác tử vong không phải là mấy tên Đại Nho mà lại là một kẻ tầm thường không có một chút “khí” này.

“Chết tiệt! Theo lý nên chết mới phải!” Trần Lạc thầm thở dài, hắn đã tính toán hết thảy, lại không tính được công năng quỷ dị của chiếc mặt nạ kia.

“Tiểu tặc, ngươi muốn chết….” Liên Ai tức giận nói, đúng lúc này Văn Tâm vẫn đang bị nàng giấu bên ống tay áo đột nhiên bay ra, hóa thành một đạo thanh quang bắn về phía Trần Lạc.

Trong chớp mắt, thanh quang lập tức chui vào cơ thể hắn.

“Cô nương, đã xong rồi!” Dung ma ma hô to.

Liên Ai nhìn thoáng qua lỗ đen trước mặt Dung ma ma, hô: "Ngươi đi trước đi!” Nói xong liền lao về phía Trần Lạc.

Lúc này trong đầu Trần Lạc bỗng nhiên hiện ra đại lượng tin tức, nhất thời đứng bất động tại chỗ. Liên Ai bắt lấy Trần Lạc, bay về phía lỗ đen.

Nói tuy chậm nhưng diễn ra vô cùng nhanh, Tô Liên Thành gầm nhẹ một tiếng, ra sức giãy dụa, hào quang bát quái liền biến thành mảnh vụn. Tô Liên Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liên Ai đang túm Trần Lạc nhảy vào hố đen.

“Kiếm!” Tô Liên Thành liền quát.

Thập niên ma nhất kiếm,

Sương nhận vị tằng thí

Kim nhật bả kì quân,

Khả hữu bất bình sự.**

Một thanh tiểu kiếm bay ra từ giữa trán Tô Liên Thành, hắn liền vỗ ngực, phun một ngụm máu xuống thanh tiểu kiếm, tiểu kiếm dường như có linh, đâm thẳng về phía trước, Liên Ai dường như cũng ý thức được việc này, liền đem Trần Lạc chắn trước mặt mình.

Ngụy Diễm trừng mắt: “Không được!”

Cổ tay Tô Liên Thành vừa động, thanh tiểu kiếm kia thay đổi phương hướng bắn về phía lỗ đen, tiểu kiếm ẩn ẩn sáng lên như đang có xu thế muốn nổ tung. Ánh mắt Liên Ai hiện lên vẻ kiên định, bắt lấy Trần Lạc nhảy trong hố đen.

Ngay tại thời điểm Liên Ai và Trần Lạc đồng thời vọt vào hố đen, thanh tiểu kiếm vỡ ra thành nhiều mảnh, lỗ đen dường như bị vô số hào quang chấn nát, mà Liên Ai cùng Trần Lạc cũng biến mất trong hố đen…

=====

Góc vui đọc truyện thêm kiến thức.

*Đây là 4 câu trong bài thơ Tuyệt Mệnh Thi của Văn Thiên Tường.

Nguyên văn:

Khổng viết thành nhân,

Mạnh viết thủ nghĩa.

Duy kỳ nghĩa tận,

Sở dĩ nhân chí.

Độc thánh hiền thư,

Sở học hà sự?

Nhi kim nhi hậu,

Thứ kỷ vô quý.

Dịch:

Khổng nói thành nhân,

Mạnh nói giữ nghĩa.

Chỉ khi nghĩa trọn,

Mới là nhân tới.

Đọc sách thánh hiền,

Là học điều ấy.

So sau so trước,

Ngõ hầu không thẹn.

Văn Thiên Tường 文天祥 (1236-1282) vốn tên là Vân Tôn 雲孫, tự Tống Thuỵ 宋瑞, Lý Thiện 履善, hiệu Văn Sơn 文山. Thiên Tường là tên bạn đặt cho lúc ông 20 tuổi đến Giang Tây thi cống sĩ. Nguyên quán ở Thành Đô, sau đổi qua Lư Lăng.

Ông sống vào thời đất nước ông bị Mông Cổ xâm lấn. Năm 1271, Hốt Tất Liệt cử binh đánh Nam Tống. Hai thành Tương Dương và Phàn Thành bị vây chặt, thủ đô Lâm An bị uy hiếp. Ông mộ binh được vạn người, kéo về bảo vệ Lâm An. Khi quân Mông Cổ đến đánh Lâm An, quan quân triều đình bỏ chạy, ông đảm nhận chức sứ giả đến trại quân Nguyên đàm phán. Không ngờ ông bị bắt, nhưng sau trốn được chạy về nam mộ binh đánh tiếp cùng với Trương Thế Kiệt, Lục Tú Phu. Nhưng sau cùng lực lượng không đối chọi nổi, ông bị bắt đem về Đại Đô (Bắc Kinh). Hốt Tất Liệt đã chiêu hàng nhưng ông quyết không đầu hàng, cuối cùng bị xử trảm tại đây năm 47 tuổi.

Bài Chính khí ca của ông khẳng khái, lẫm liệt được nhiều người truyền tụng. Ông cũng được biêt rất nhiều qua câu:

Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử

Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.

(Từ cổ người đời ai không chết

Giữ tấm lòng son chiếu sử xanh)

÷÷÷÷÷

** Đây là 4 câu trong bài thơ Kiếm Khách của Giả Đào.

Nguyên văn:

Thập niên ma nhất kiếm,

Sương nhận vị tằng thí.

Kim nhật bả tự quân,

Thuỳ vi bất bình sự.

Dịch:

Mười năm mài kiếm sắc

Chưa một lần thử dùng

Hôm nay xem ắt biết

Nào ai có bất bình.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.