Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chung Quỳ Như Hổ Đói, Trực Tiếp Ăn Quỷ

Phiên bản Dịch · 2033 chữ

"Ngươi là Chung Quỳ?" Trần Lạc đi quanh Chung Quỳ tầm vài vòng, trời ạ, đây chính là thần tiên đấy, mình viết một thiên văn liền có thể triệu ra. . .

Chung Quỳ chỉ là an an ổn ổn đứng đấy, lại thi lễ một cái, nói:

"Bẩm chủ công, mỗ gia cũng không phải là Chung Quỳ đại nhân hàng thật, mà là thư linh Chung Quỳ Lược Truyện ngài đã viết, cũng tên Chung Quỳ."

"Thư linh?" Trần Lạc khẽ nhíu mày, "Ngươi có thể bắt quỷ sao?"

Chung Quỳ gật đầu nói:

"Trong văn chủ công viết rằng ta có thể ăn quỷ, Thiên Đạo nơi đây cũng đã nhận loại thuyết pháp này, như vậy mỗ gia có thể ăn quỷ. Có điều. . ."

"Có điều cái gì?"

Chung Quỳ nói tiếp:

"Năng lực của Thư Linh cùng một nhịp thở với tác giả, mỗ gia cũng như thế cũng. Mỗ gia trời sinh khắc chế quỷ vật, nhưng tối đa cũng chỉ có thể ứng đối quỷ vật cao hơn chủ công hai cảnh giới."

Trần Lạc nhẹ gật đầu:

"Cao hơn hai cảnh giới sao?"

Trần Lạc nhớ lại cảnh giới ở thế giới này, trong các loại quỷ vật thì du hồn dã quỷ tính là tầng thứ nhất, có thể ảnh hưởng thân thể người yếu đuối; mà lệ quỷ vào mộng giết người chính là tầng thứ hai.

Ngay tại lúc Trần Lạc đang hỏi đáp với Chung Quỳ, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô, gần như đồng thời, cái mũi đứng thẳng của Chung Quỳ bỗng nhúc nhích, trầm giọng nói:

"Có quỷ khí!"

Trần Lạc sững sờ, lập tức kịp phản ứng, hắn nhớ tới Trần Huyên còn ở ngoài phòng liền vội vàng xông ra ngoài, Chung Quỳ như một trận gió theo sát phía sau.

Bởi vì Trần phủ liên tiếp có người chết nên Trần Huyên đã cho nghỉ không ít gia đinh hạ nhân, vì thế Trần phủ rộng lớn cũng có vẻ trống trải. Trần Lạc chạy ra hậu viện, chỉ thấy tiểu nha hoàn lúc trước gào to mình là xác chết vùng dậy giờ ngã sấp xuống bên cạnh hoa viên, chăn mỏng trong tay cũng văng tứ tung. Nha hoàn này tên là Tiểu Hoàn, là thiếp thân nha hoàn của Trần Huyên.

Trần Lạc liền vội vàng tiến lên, đỡ Tiểu Hoàn dậy hỏi: "Tiểu thư đâu?"

Tiểu Hoàn thấy là Trần Lạc, vội vàng bối rối nói: "Chúng ta nhìn thấy quỷ, tiểu thư đuổi theo rồi. . . Tiểu thư nàng. . ."

Tiểu Hoàn còn chưa nói hết, lúc này mặt trăng từ trong mây đen xuất hiện, ánh trăng chiếu lên mặt Chung Quỳ sau lưng Trần Lạc, Tiểu Hoàn ngây ra một lúc, đưa tay chỉ vào Chung Quỳ, cơ hồ run rẩy nói: "Lạc thiếu gia chạy mau, có quỷ. . ." Vừa dứt lời, nàng liền hôn mê bất tỉnh. . .

Trần Lạc quay đầu nhìn Chung Quỳ, Chung Quỳ có chút cười xấu hổ cười, nụ cười này dưới ánh trăng phụ trợ càng thêm rùng rợn. Trần Lạc thăm dò hơi thở Tiểu Hoàn, phát hiện chỉ là ngất xỉu liền thuận tay cầm tấm chăn mỏng trùm lên người Tiểu Hoàn, lại hỏi Chung Quỳ: "Có thể cảm ứng được không?"

Chung Quỳ nhẹ gật đầu, dẫn đầu đi trước, Trần Lạc vội vàng đuổi theo.

Trần Huyên là có tu hành, điểm này Trần Lạc biết. Có điều không tính là tam giáo chính tông, liền là một chút công phu mèo ba chân bàng môn tả đạo, gọi là "Thiên Môn Thập Tam Châm", đây cũng không phải là thuật châm cứu của y đạo, mà là một bộ thuật pháp giết người dùng ngân châm khắc địch. Đối phó người bình thường tự nhiên không nói đùa, nhưng đối phó quỷ vật thì có chút không hợp thói thường.

"Cô nàng này, quá hổ báo rồi!" Trần Lạc vừa truy vừa trêu, mắt thấy sắp chạy đến đại môn Trần phủ, Chung Quỳ đột nhiên dừng bước, Trần Lạc đang muốn hỏi, đột nhiên nhìn thấy cách đại môn không xa, Trần Huyên đang ngồi xếp bằng.

"Không sao chứ? Tỷ truy đuổi cái quỷ gì, lỡ như có nguy hiểm. . ." Trần Lạc vừa đi đến gần Trần Huyên vừa nói, đột nhiên Trần Lạc bước chân dừng lại, cả khuôn mặt đều bắt đầu vặn vẹo.

Hắn nhìn thấy trên đầu Trần Huyên cắm năm cây ngân châm.

"Ngân châm độ hồn!" Trần Lạc nghiến răng phun ra mấy chữ, hắn đã hấp thu ký ức từ tên tiền nhiệm nên đương nhiên biết tình huống trước mắt rốt cục là gì.

Đây là thuật cấm kỵ của "Thiên Môn Thập Tamchâm" dùng ngân châm phong bế ngũ khiếu cảm ứng của người, để hồn phách có thể xuất khiếu trong thời gian ngắn. So với luyện thành Dương Thần của Đạo Môn chính tông mà nói, loại phương thức hồn phách thời gian ngắn này lại chứa rất nhiều tai hoạ ngầm, thường thấy nhất chính là sau khi hồn phách quy vị, thính giác, thị giác, xúc giác, vị giác, khứu giác sẽ ngẫu nhiên đánh mất một thứ.

Trần Lạc quay đầu nhìn về phía Chung Quỳ, Chung Quỳ phất ống tay áo, một đạo hàn khí bắn về phía hai mắt Trần Lạc khiến hai mắt hắn mát lạnh, lại lập tức liền khôi phục bình thường. Sau đó hắn cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Chung Quỳ.

Liền trông thấy trên nóc nhà của chính đường, hồn phách của Trần Huyên đang cùng một quỷ vật mặt xanh nanh vàng, dài tay dài chân đánh nhau.

"Chung Quỳ!" Trần Lạc khẽ quát một tiếng, Chung Quỳ thân hình khẽ động, bay về phía nóc nhà.

Chung Quỳ xuất hiện khiến Trần Huyên cùng quỷ hồn kia đều có chút kinh ngạc, Trần Huyên liếc nhìn Trần Lạc đứng ở phía dưới, sắc mặt lộ ra vẻ lo lắng, hô to:

"Tiểu Lạc, mau trở về!" Trần Lạc lại hô to:

"Trần Huyên, mau mau hồn phách quy vị!"

Quỷ vật kia cũng nhìn thấy Trần Lạc, mặt lộ vẻ kinh ngạc, làm như muốn lao vào Trần Lạc, Trần Huyên đang định tiến lên ngăn cản nhưng chỉ thấy bóng đen lóe lên, Chung Quỳ đã đứng trước mặt quỷ vật.

Quỷ vật kia nhìn thấy Chung Quỳ, há mồm gầm thét, một đạo Quỷ m đánh tới. Chung Quỳ lại không chút để ý, chỉ là nhìn xem quỷ vật kia rồi nuốt nuốt nước miếng một cái, bất giác vươn đầu lưỡi, liếm môi.

Quỷ vật kia không khỏi hoảng hốt, xoay người bỏ chạy, chớp mắt đã bay ra hơn ba mét, chỉ thấy Chung Quỳ vung tay lên, một đạo móc sắt từ trong tay áo Chung Quỳ bay ra, chuẩn xác móc lấy xương tỳ bà của quỷ vật kia. Chung Quỳ giật mạnh xích sắt trở về, quỷ vật kia liền bay theo. Lúc này một tay khác của Chung Quỳ vươn về phía trước bôi trên mặt quỷ vật. Quỷ vật kia phát ra một tiếng gào thét thống khổ, lúc này trên tay Chung Quỳ có thêm ra hai viên trân châu lớn chừng cái trứng gà, chính là đôi mắt của quỷ vật kia!

Chung Quỳ một ngụm nuốt đôi mắt quỷ vật vào, từ từ nhấm nuốt trong miệng. Đồng thời lại vươn tay, bắt lấy cánh tay quỷ vật kéo vặn ngược một cái, cứ thế lột xuống cánh tay của nó. Quỷ vật định giãy dụa lại bị Chung Quỳ giẫm trên lưng một cước mà nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy.

Chung Quỳ nhanh chóng gặm sạch cả da lẫn xương cánh tay quỷ vật giống như ăn kẹo, lập tức lại ngồi trên thân tiếp cầm một chân của nó cũng không xé xuống nữa mà mở miệng cắn thẳng. Quỷ vật bắt đầu kêu rên, Chung Quỳ nhíu nhíu mày, đặt đùi xuống rồi móc lấy yết hầu quỷ vật, lập tức một đoàn thanh khí ngưng tụ trong tay Chung Quỳ, Chung Quỳ uống sạch phần thanh khí này giống như uống nước. Mà quỷ vật bị lủng một lỗ lớn chỗ yết hầu lại mở miệng tiếp nhưng cũng không phát ra thanh âm nào. . .

Mắt thấy Chung Quỳ ăn như hổ đói Trần Huyên ngây ra một lúc, thẳng đến Trần Lạc lại gọi nàng, nàng mới hồi thần lại, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, lại quay đầu nhìn về phía Chung Quỳ vẫn đang ăn uống thả cửa, hỏi:

"Vị kia là?"

Trần Lạc lúc này đã lòng nóng như lửa đốt: "Tỷ tranh thủ thời gian cho hồn phách quy vị. Chuyện đó một lát ta sẽ từ từ nói cho tỷ. . ."

Trần Huyên lại không lập tức để hồn phách quy vị mà là có chút quyến luyến nhìn chăm chú Trần Lạc: "Ta muốn nhìn đệ thêm chút nữa, lỡ như lát nữa ta không nhìn được. . ."

Trong lòng Trần Lạc hơi siết chặt, liền vội vàng lắc đầu: "Đừng nói lời không may, có thể là mất khứu giác, giống như bị viêm mũi. . ."

"Viêm mũi? Đó là cái gì?"

"Không có gì, tỷ tranh thủ thời gian quy vị đi, thời gian dài hồn phách tiêu tán, muốn trở về cũng khó khăn. . ."

Trần Huyên gật gật đầu, đi đến nhục thân của mình, lập tức liền cùng nhục thân hợp thành một thể sau đó mở mắt.

Trần Lạc liền vội vàng tiến lên:

"Thế nào? Có chỗ nào khác lạ?"

Trần Huyên cảm ứng một cái, mỉm cười nói:

"Đệ nói đúng, là khứu giác mất. . ."

Trần Lạc thầm may mắn, lại oán giận nói:

"Một phàm nhân như tỷ tại sao lại liều mạng với quỷ vật! Tỷ biết nguy hiểm thế nào không?"

Trần Huyên khẽ lắc đầu: "Ta sợ nó lại tới hại đệ. . ."

Trần Lạc chấn động, đang muốn mở miệng đột nhiên nhìn thấy đồng tử hai mắt Trần Huyên phút chốc hóa thành màu trắng thì không khỏi ngây người. Hắn chậm rãi duỗi tay đặt trước mắt Trần Huyên, Trần Huyên lại không chút phát giác!

Không biết vì sao, tính cả lần này, nữ nhân trước mắt này Trần Lạc mới gặp mặt hai lần nhưng là hiện giờ lòng Trần Lạc tựa như dấy lên một đám lửa, cái mũi chua chua, đôi mắt phút chốc ẩm ướt.

"Đúng rồi, vị cao nhân đó là ai?" Trần Huyên hoàn toàn không biết sự khác lạ của Trần Lạc, nàng ngẩng đầu, tựa như đang nhìn Chung Quỳ ăn quỷ, cười hỏi.

"Hắn gọi Chung Quỳ, là. . ." Trần Lạc đè nén xuống cuồn cuộn cảm xúc trong lòng, tiếp tục nói ra: "Thư Linh mà ta triệu hoán!"

"Thư linh?" Trần Huyên duỗi tay nắm lấy cánh tay Trần Lạc cánh tay, "Hắn là Thư Linh?"

Không đợi Trần Lạc trả lời, Chung Quỳ đã nuốt cả con quỷ vật vào trong bụng, từ nóc nhà thản nhiên nhảy xuống, chắp tay hướng về phía Trần Lạc: "Chủ công, mỗ gia đã chế phục quỷ vật. Có điều. . . Quỷ vật này cũng không phải là chủ mưu chân chính phía sau màn!"

Trần Lạc cùng Trần Huyên sắc mặt đại biến, Trần Lạc hỏi: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Chung Quỳ lại chắp tay: "Quỷ vật này cũng không phải quỷ vật tầm thường mà là một con Trành Quỷ! Trành Quỷ từ hổ ăn thịt người mà sinh. Trành Quỷ không cách nào khống chế mình, chỉ có thể làm việc theo mệnh lệnh của lão hổ. . . Cho nên, kẻ chân chính mưu hại một nhà chủ công, là Hổ Yêu phía sau con Trành Quỷ này!"

"Hổ Yêu?" Trần Lạc quay đầu, nhìn về phía Trần Huyên hai mắt đã hiện ra màu tuyết trắng, siết chặt nắm đấm, "Hay cho một con Hổ Yêu!"

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.