Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chớp Chớp

Phiên bản Dịch · 1769 chữ

Đao sắc bén, bén ở trảm.

Khác còn có các loại thủ pháp khều, đâm, cắt, cản, gãy, trảm, trát, mang, triền, dũng mãnh nhanh chóng, khí thế bức người, mạnh mẽ hữu lực, như mãnh hổ chụp mồi.

Phá đao ý chính, lấy nhẹ chế nặng, lấy nhanh chế chậm…

Trong đầu Trần Lạc ngay lập tức hiện lên nội dung tinh túy của “Phá Đao Thức”, nhánh cây trong tay nháy mắt xuất ra 36 chiêu biến hóa, ngay sau đó 36 chiêu biến hóa hòa hợp thành một chiêu. Hai lưỡi đao của Bọ ngựa yêu kia đã gần ngay trước mắt, Trần Lạc cầm nhánh cây từ một góc độ không thể tưởng tượng được đánh vào tiếp điểm của song đao, khiến tiết tấu của nó cứng lại đôi chút.

Ngay lúc này, nhánh cây trong tay Trần Lạc trái phải quét ngang, trong nháy mắt song đao của Bọ ngựa yêu bị văng ra, cơ hội đã đến, Trần Lạc nhân lúc này nhảy người lên dùng sức lực cả cơ thể đâm nhánh cây trúng trước ngực Bọ ngựa yêu. Nhánh cây kia bị Trần Lạc dùng tất cả lực lượng đâm sâu vào chỉ chừa bảy tấc cầm trong tay Trần Lạc. Hình dạng đó giống như một thanh chủy thủ.

Trần Lạc vẫn chưa tạm dừng, tay phải dùng bảy tấc giống như chủy thủ ấy trực tiếp đâm sâu vào ngực Bọ ngựa yêu, lập tức chảy ra một thứ chất lỏng màu xanh lục.

Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt. Bọ ngựa yêu có chút kinh ngạc mà cúi đầu nhìn về phía ngực mình. Trần Lạc lại nâng đùi phải lên, tung một gối thật mạnh vào bụng Bọ ngựa yêu. Bọ ngựa yêu giống như phản xạ có điều kiện uốn gập lại phần thân dưới, ngay sau đó Trần Lạc nâng khuỷu tay, đánh vào đầu bọ ngựa yêu.

Bọ ngựa yêu bị khuỷu tay Trần Lạc đánh trúng lảo đảo, Trần Lạc lại nhảy cưỡi lên người Bọ ngựa yêu, hai đầu gối ngăn chặn hai song đao của Bọ ngựa yêu, một quyền tiếp một quyền nện thật mạnh lên đầu nó.

Từng quyền, từng quyền một…

Chất lòng màu xanh lục bắn ra, văng lên mặt Trần Lạc. Lúc này Trần Lạc mới ngừng tay, nhìn đầu bọ ngựa yêu đã bị đánh nát, đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, vội vàng lui về phía sau vài bước, rời xa cổ thi thể kia.

“Chung Quỳ!”

Thân ảnh Chung Quỳ hiện lên phía sau Trần Lạc: “Chủ công…”

“Đi xem hắn chết hẳn chưa?”

Chung Quỳ nhanh chóng bay đến, vươn tay, móc sắt trong tay áo bay ra, thâm nhập vào thân thể bọ ngựa yêu, một lát sau liền lôi ra một khối ánh sáng màu xanh lục.

Chung Quỳ: “Chủ công, chết thật rồi, hồn phách ở trong tay ta.”

“Có thể sử dụng không?” Trần Lạc hỏi. Chung Quỳ hiện tại chỉ có thể đối phó với quỷ vật, nếu có thể sử dụng Bọ ngựa yêu, tốt xấu gì cũng có cái bia đỡ đạn dò đường.

Chung Quỳ lắc đầu: “Hồi chủ công, hồn phách này bẩm sinh đã không được đầy đủ, hẳn là đã sớm bị người khác luyện hóa qua, không thể tính là quỷ vật, nếu sử dụng thì sẽ tiêu tán rất nhanh.”

Trần Lạc xoa xoa chất lòng màu xanh lục còn sót lại trên người và tay, cả người ghê tởm đến buồn nôn, ghét bỏ mà xua xua tay: “Ăn đi ăn đi, xem có tin tức gì…”

Chung Quỳ gật đầu, duỗi tay bắt lấy đám ánh sáng kia cho vào miệng giống như ăn táo, cắn mấy cái đã nuốt trọn.

“Có phát hiện gì không?” Trần Lạc hỏi.

Chung Quỳ nhắm mắt tiêu hóa một lát, nói: “Chủ công, hồn phách nãy đã bị người khác luyện hóa, rất nhiều tin tức bị che lấp, biết không nhiều lắm.”

“Biết được bao nhiêu?” Trần Lạc đi đến gần thi thể định gỡ hai lưỡi dao cánh tay kia xuống làm vũ khí. Nếu Bọ ngựa yêu đã đuổi theo được tới đây thì Liên Ai kia sớm muộn cũng sẽ xuất hiện, nên làm chút công tác phòng bị.

“Hồi chủ công, con yêu này chính là cổ yêu do cổ môn luyện hóa, được chủ nhân thật sự của nó ban thưởng cho yêu nữ Liên Ai kia. Trước mắt yêu nữ kia bị thương, đang ở tại chỗ chữa thương.”

“Ah, phải không?” Trần Lạc vui vẻ, đây là một tin tức tốt: “Biết chữa thương phải mất bao nhiêu thời gian không?”

Chung Quỳ lắc lắc đầu: “Không có thời gian cụ thể, có điều lấy hiểu biết của yêu vật này với yêu nữ kia thì sẽ không mất nhiều thời gian lắm.”

Trần Lạc đang muốn cắt cánh tay Bọ ngựa yêu, lại phát hiện thi thể bọ ngựa yêu nhanh chóng hủ hóa, ngay cả song đao hàn quang bức người cũng biến thành một đám bụi màu vàng bị gió cuốn đi.

“Mẹ nó, cơ hội đụng tới cái xác cũng không cho…” Trần Lạc mắng một tiếng, hỏi tiếp, “Cổ môn là cái thứ gì? Còn nữa, có thể biết được thực lực cụ thể của Liên Ai kia không?”

“Cổ môn là một loại pháp môn cổ xưa, tế bái thờ phụng cổ thần, lấy cổ trùng làm lực lượng sức mạnh. Cổ môn tổng cộng có mười phẩm cấp, trong đó thấp nhất là cửu phẩm, cao nhất là siêu phẩm. Cổ thần đó là siêu phẩm.”

“Trong trí nhớ của bọ ngựa yêu, cũng không có nhiều tin tức về cổ môn. Nhưng thật ra lại có chút thông tin, Cổ môn cửu phẩm được chia ba cấp thành một cấp bậc, đại khái tương đương với cảnh giới Nho giả của Nho môn. Mà yêu nữ Liên Ai, một năm trước đột phá thất phẩm, bước vào lục phẩm mệnh cổ, tương đương với đệ nhất trọng sơn hải Phu Tử cảnh sơ kỳ của Nho môn.”

“Chính là cao hơn Lý sư gia cùng Kỷ Trọng một bậc!” Trần Lạc âm thầm so sánh, lập tức bước chạy tới trước

“Chủ công, có chuyện gì sao?” Chung Quỳ vội vàng đuổi theo Trần Lạc.

“Ngươi còn hỏi có chuyện gì, nhanh chạy đi. Yêu nữ kia mà đuổi tới ta đánh không lại…”

……

Ngay tại khoảnh khắc Trần Lạc đánh chết bọ ngựa yêu, kén tằm của Liên Ai đột nhiên hơi hơi lắc lư một chút, chỉ nghe thấy một tiếng quát khẽ từ bên trong truyền ra ——

“Phế vật!”

Chỉ thấy kén tằm chậm rãi nổi lên cố định tại không trung bắt đầu xoay tròn, từng sợi tơ của kén tằm dần biến thành màu đen, bóc ra rơi xuống dưới.

Rõ ràng, Liên Ai không biết đã trả giá đại giới gì mà tốc độ chữa thương bắt đầu nhanh hơn.

……

“Các vị đều thấy rõ ràng, đây là bức họa Vạn An bá.” Ở trước cửa nha môn, một người y phục tường vân, lưng đeo hàn tuyết đao cánh tay mập mạp đang giơ bức họa của Trần Lạc,

Nói với mọi người đứng nghiêm chỉnh phía dưới: “Căn cứ tính toán của Văn Xương Các, Vạn An bá bị yêu nhân bắt cóc, rất có thể còn ở trong phạm vi năm trăm dặm bên ngoài kinh thành. Nhanh chóng điều động người, tìm bá tước đại nhân.”

Lúc này phía dưới có một người bước ra khỏi hàng, chắp tay hỏi: “Thiên Ảnh đại nhân, Phù Vân Sơn cũng nằm trong phạm vi này, chúng ta cần phải vào núi điều tra sao?”

Người mập mạp kia nhíu nhíu mày, trầm ngâm một lát: “Phù Vân sơn… Truyền lệnh treo giải thưởng, để yêu quái trong Phù Vân sơn cùng nhau tìm kiếm, nói với bọn họ, cơ hội đền đáp triều đình đã đến.”

“Tuân lệnh.” Người đặt câu hỏi trở về hàng ngũ. Người mập mạp vung tay lên, mọi người đồng thời xoay người đi ra ngoài, sau lưng mỗi người đều khoác một kiện áo choàng trắng tinh, trên áo choàng viết một chữ “Trấn” lớn.

Người mập mạp kia lại cúi đầu đánh giá bức họa của Trần Lạc, tự lẩm bẩm: “Tiểu bá gia, cứ yên tâm. Trấn Huyền ti ta xuất mã, tất nhiên sẽ cứu được ngươi…”

……

Sắc trời đã chập tối, chân không chạm đất mà chạy đi một ngày, tuy thân thể Trần Lạc đã tiến vào Thông Mạch cảnh nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Trần Lạc ngừng lại, hắn đang nghi ngờ sơn cốc này có phải là không có điểm cuối hay không, đột nhiên lỗ tai vừa động, nghe được tiếng nước chảy ào ạt.

“Có nước!” Trần Lạc kinh hỉ, sơn cốc này phân bố theo chiều dọ, nếu có nguồn nước lưu động chứng tỏ đó chính là cửa ra. Trần Lạc đột nhiên cảm thấy cả người lại tràn ngập sức lực, tiếp tục cắn răng mà chạy tới nơi phát ra âm thanh nước chảy

Sau khi tìm kiếm trong mấy phút đồng hồ, Trần Lạc thấy một chỗ ngoặt, hắn vừa vòng qua chỗ ngoặt, trước mặt là một khoảng rộng mở thông suốt. Không còn là hai bên sườn vách đá nữa mà là một mảng núi rừng xanh ngắt nguy nga.

Điều khiến Trần Lạc càng vui sướng chính là, trước mắt xuất hiện một đoạn sông nước trong veo.

Trần Lạc hô to một tiếng vội vàng chạy tới, lột bỏ y phục trên người trên người, bật nhảy lên cao rồi đáp xuống mặt nước, thoăn thoắt lặn sâu vào trong nước. Nước chảy mát lạnh khiến thân thể Trần Lạc rất dễ chịu, cảm giác dơ bẩn trên người như được nước sông mang đi, cả người nhẹ nhàng hẳn ra.

“Có thể ở đây tắm rửa thật tốt.” Trần Lạc ngưỡng mặt nằm ngửa ở giữa sông, đột nhiên mày nhăn lại, nhanh chóng lật người, trong nháy mắt hắn xoay người, ở nơi hắn vừa bơi lúc nãy đột nhiên bắn ra một cột nước phun lên trời.

Trần Lạc cảnh giác nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một cái cây nhỏ bên bờ. Nơi đó có một đôi mắt to, đang chớp chớp.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.