Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Kén

Phiên bản Dịch · 1984 chữ

Nếu cảm ứng của Trần Lạc không sai, ngoại trừ hắn ra gần đây vẫn còn vật sống. Cũng chỉ có thể là sinh vật đang ở trước mắt cùng chính mình đối diện kia —— con ếch xanh.

Ếch xanh kia chỉ to bằng nắm tay của trẻ con, trên đỉnh đầu có một đóa hoa làm mũ có hai căn nhụy hoa rũ xuống, buộc thắt nút ở cằm của nó. Đôi mắt tuy lớn lại là một đôi mắt cá chết, nhìn thế nào cũng là một bộ dáng xấu xí, trên lưng có một cái ba lô nhỏ tinh xảo.

Hình dáng nhìn qua cực kỳ giống game mobile đã từng hot một thời ở kiếp trước - Ếch con trong 'Ếch xanh phiêu lưu ký'.

“Là ngươi công kích ta?” Trần Lạc hỏi, công kích vừa rồi lực sát thương không lớn, trình độ có thể đánh ngất cá. Trần Lạc bơi lên bờ đi về hướng ếch xanh. Nó cũng tung tăng nhảy tới trước mặt Trần Lạc.

Một người một ếch cách xa nhau 1 mét, ếch xanh kia đột nhiên cúi đầu, ba lô nhỏ phía sau tự động mở ra, bên trong phun ra một đám mây mù, nâng ếch xanh lên đến vị trí ngang tầm mắt Trần Lạc.

Ếch xanh kia hé miệng: “Ộp...’

Chuyện quỷ dị đã xảy ra. Ếch xanh kia chỉ kêu một tiếng nhưng Trần Lạc lại hiểu nó nói gì.

“Trên người ta có mùi sâu bọ?”

“Ộp...Ộp .”

“Ngươi chán ghét mùi sâu bọ, cho nên mới công kích ta?”

“Ộp..…”

“Không cần xin lỗi, không sao. Ta vừa mới giết một con trùng yêu, có thể trên người còn dính mùi của nó cũng nên.”

Ếch xanh nghe xong khẽ gật đầu, học người đứng thẳng bằng hai chân sau gập người giống như xin lỗi Trần Lạc. Sau đó đám sương khói tiêu tán, ếch xanh tung tăng nhảy nhót mà rời đi.

Trần Lạc nhìn ếch xanh rời đi, nhún vai, yêu quái ư, không có gì hiếm lạ.

Trần Lại quay lại trong sông lại tắm rửa sạch sẽ một lượt. Hắn nhìn núi rừng trước mặt, trong lòng có chút do dự. Trong núi có lẽ cũng có không ít yêu quái, tùy tiện đi vào có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng trước mắt cũng cũng chỉ có một con đường này.

Nếu là có người quen thuộc tình huống dẫn đường thì dễ đi rồi.

Ngay lúc Trần Lạc đang đau khổ suy tư tìm đối sách, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm thanh thúy ——

“Ộp...Ộp…… (Hửm? Nơi này rất quen thuộc, người này cũng rất quen.)”

Trần Lạc quay đầu, lại thấy được con ếch xanh vừa nãy.

“Tại sao lại là ngươi?”

“Ộp...Ộp .…… (Hình như ta làm rớt đồ, quay lại tìm thử, tạm biệt.)”

Ếch xanh lại tung tăng nhảy nhót mà rời đi.

Trần Lạc khẽ nhíu mày, cảm giác chuyện có chút kỳ lạ.

Quả nhiên, mười phút sau.

“Ộp...Ộp.… (Hả? Sao ta quay lại đây nữa rồi? Rõ ràng ta đi thẳng về phía trước mà……)”

“Ngươi lạc đường phải không?”

“Ộp...Ộp.… (Nói bậy, bổn đại gia sao có thể lạc đường. Tạm biệt.)”

Ếch xanh lại lần nữa tung tăng nhảy nhót mà rời đi.

Lại qua mười phút.

“Ộp...Ộp (Mẹ nó.)”

Trong lòng Trần Lạc vốn còn định thuyết phục con ếch này dẫn đường cho mình, nhưng mà xem tình huống hiện tại… Ha ha.

Trần Lạc nhìn thoáng qua ếch xanh, lại cất bước đi vào rừng.

……

Trong một tòa lầu các kim bích huy hoàng, Nghị Sự Đường ở tầng cao nhất đang có rất ồn ào, bên trong ngồi đầy người.

Nói chính xác hơn, là ngồi đầy yêu quái hình người.

Có trên đầu mọc sừng trâu, có phía sau mọc đuôi khỉ, có một đôi tay vẫn là cánh, còn có hai chân là một bộ móng vuốt…

Bách yêu tụ hội!

Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bàn tính vang lên, chúng yêu nghe được âm thanh này lập tức an tĩnh.

Một bà lão khuôn mặt già nua được hai thị nữ xinh đẹp vẫn còn đuôi cáo đỡ đi đến, bà lão nhìn qua không có gì khác thường, chỉ có cái cổ là thô to dị thường, hoàn toàn không đối xứng với đầu. Một đường bà lão từ cổng đi hướng chủ tọa, phía sau đều sẽ có ảo ảnh vàng bạc châu báu rơi xuống.

Đến khi bà lão ngồi xuống chủ tọa, mắt nhìn quét qua chúng yêu một lượt, chậm rãi mở miệng: “Chuyện Trấn Huyền ti treo giải thưởng mọi người đều biết rồi đúng không...”

Một yêu nữ trên đầu mọc sừng hươu tiến lên, hành lễ: “Hồi bà bà, tất cả yêu trại trong núi đều đã biết, đang muốn phái người đi ra ngoài tìm kiếm vị tiểu bá gia kia.”

Bà lão khẽ gật đầu, tiếp tục nói: “Tốt. Trấn Huyền ti treo giải thưởng là năm viên Nguyệt Hoa Châu, lão thân này cũng thêm con số, lại thêm ba viên Nhật Tinh!”

Chúng yêu xôn xao. Phải biết rằng, Yêu tộc tu hành, chiết xuất huyết mạch, nếu như không đi tà đạo cũng chỉ có thể hấp thu nhật nguyệt quang hoa. Nguyệt Hoa Châu không cần nhiều lời, là dùng thủ đoạn đặc thù đem ánh trăng ngưng tụ mà thành, một viên có thể chống được năng lượng một năm ánh trăng, mà nhật tinh càng là vật quý hiếm có, chính là tinh hoa ánh nắng cao nhân thuần phục hoàn tất.

Dù sao ánh trăng ôn nhu, mà ánh nắng lại dữ dội, tuy rằng hấp thụ ánh nắng hiệu quả tốt, nhưng càng khó mấy lần hấp thu ánh trăng.

“Chỉ là, lão thân muốn nhờ chư vị một việc.”

Chúng yêu lại lần nữa an tĩnh, bà lão này chính là một nhân vật phi thường, còn có chuyện gì mà không giải quyết được cần chúng yêu đi làm. Lập tức chúng yêu dỏng tai nghe. Nếu so sánh với nhật tinh nguyệt hoa, thì nhân tình của bà lão đương nhiên giá trị lớn hơn nhiều.

“Độc tôn của lão thân chắc mọi người đều gặp qua, hai ngày trước lại trốn nhà rời đi. Thỉnh cầu các vị, lúc tìm kiếm tiểu bá gia cũng lưu ý tiểu súc sinh của lão thân. Một khi gặp được, cứ đánh hôn mê đem về hộ lão thân…”

Chúng yêu sửng sốt. Nữ yêu sừng hươu lại tiến lên, dò hỏi: “Bà bà, lúc trước mỗi lần tiểu công tử rời nhà đi không phải đều không đi quá trăm dặm sao? Giờ có manh mối gì không?”

Bà lão thở dài một hơi: “Lần trước lão thân từ trên tay Nguyên Hà chân nhân mua mười tấm Thiên Lý Tùy Phong phù, đã bị tiểu súc sinh kia trộm đi một tấm.”

Chúng yêu trong lòng tê rần: Thiên Lý Tùy Phong phù!

Nó tuy rằng kém Đại Na Di Phù có thể tùy lấy tùy dùng, lúc phát động cũng yêu cầu một chút thời gian, nhưng vẫn có thể xem là một loại bảo vật bảo mệnh. Địa vị của chúng yêu đang ngồi ở đây không hề thấp, nhưng thường thường cũng yêu cầu hai ba năm bổng lộc mới mua được một tấm.

Bảo vật như thế, tiểu công tử cư nhiên vì rời nhà trốn đi mà tùy tiện dùng…

Nếu là tử tôn của mình, bắt về được sẽ trực tiếp đánh chết!

“Tấm phù tiểu súc sinh lấy đi chỉ là loại thứ phẩm, không đủ để nó ẩn độn ngàn dặm, hẳn là còn trong phạm vi Phù Vân Sơn. Làm phiền các vị truyền tin lưu ý một chút. Lão thân đa tạ…”

“Bà bà khách khí……” Chúng yêu vội vàng đáp lễ.

Sôi nổi lấy ra ngọc giản truyền tin cho thủ lĩnh yêu trại...

……

“Răng rắc!”

Trần Lạc hái quả dại trên cây cắn một ngụm, có chút chua, nhưng mà Trần Lạc cũng căng da đầu ăn hết. Lúc này Trần Lạc vô cùng nhớ mùi thịt…

Trần Lạc quay đầu đi, nhìn ếch xanh cách đó không xa, khẽ nhíu mày.

“Bỏ đi, không đến một hai miếng thịt, phí công.” Trần Lạc bỏ ý tưởng trong lòng. Từ lúc hắn đi vào rừng rậm, ếch xanh này vẫn luôn đi theo phía sau hắn.

Trần Lạc vẫy vẫy tay: “Ếch xanh, lại đây…”

“Ộp...Ộp .… (Ngươi kêu ta qua thì ta phải đi qua sao? Ngươi lại đây! )” Ếch xanh tung tăng nhảy nhót đến trước mặt Trần Lạc.

“Ngươi đi theo ta làm gì?”

“Ộp...Ộp .… (Nhân loại kia, bổn đại gia muốn làm giao dịch với ngươi.)” Ếch xanh kia đứng lên, chân trước giao nhau, làm động tác ôm ngực.

“Là giao dịch gì?”

“Ộp...Ộp. (Ngươi mang bổn đại gia ra khỏi nơi này, bổn đại gia trả tiền công cho ngươi, thế nào?)”

Nói xong, ếch xanh cúi đầu, túi hành trang trên lưng bắn ra một đạo quang mang ngừng ở trước mặt Trần Lạc, là một viên trân châu còn lớn hơn so với hình thể của ếch xanh một vòng.

“Ộp...Ộp. (Đông Hải trân châu nga, giá trị ngàn vàng đó…)”

Ánh mắt Trần Lạc chỉ nhìn lướt qua trân châu một cái liền dừng lại trên túi hành trang của ếch xanh.

Không gian bảo vật?

Trần Lạc mặt không thay đổi nhận lấy trân châu, nói: “Tiểu yêu quái nhà ngươi, ngươi không biết đạo lý tài bảo bất lộ sao? Không sợ ta sẽ cướp của ngươi à?”

Ếch xanh đánh giá Trần Lạc từ trên xuống dưới, cái mũi đột nhiên khinh thường mà “Hừ” một tiếng.

“Ộp...Ộp. (Chỉ bằng ngươi? Nếu không ngươi thử xem.)”

Nhìn ếch xanh vẫn không coi ai ra gì, Trần Lạc thầm vui vẻ. Căn bản là ếch xanh này không giống yêu quái trong núi mà cực kỳ giống công tử nhà giàu Yêu tộc đang chơi trò quậy phá.

Thân phận như vậy, cùng với không gian trang bị kia, mới hợp tình hợp lý.

Ngươi nói trên người hắn không có pháp bảo phòng thân nào, đánh chết Trần Lạc cũng không tin.

Nếu mang nó đi, lỡ như yêu nữ Liên Ai kia đuổi theo còn có thể ném ra làm tấm chắn. Một con ếch xanh bé còn không lớn bằng bàn tay, mang theo cùng cũng không mất bao nhiêu sức, nói không chừng còn có thể kiếm một chút độ hữu hảo. Nghĩ thế nào cũng không lỗ.

Ừm, kế hoạch xong.

“Giao dịch này, ta làm.”

……

Cùng lúc đó, kén tằm của Liên Ai bên đã chỉ còn lại có một tầng mỏng, mơ hồ có thể thấy thân ảnh Liên Ai bên trong.

Một lát sau, trên kén tằm xuất hiện một vết nứt nhỏ, một cánh tay như bạch ngọc bứt phá kén tằm, từ bên trong duỗi ra.

Tiếp theo vết nứt trên kén tằm mở rộng, một cái tay khác cũng từ bên trong duỗi ra tới, hai tay tách ra hai hướng, toàn bộ kén tằm đã bị xé mở, cả thân thể không có mảnh vải che thân từ trong kén tằm đi ra.

Dáng người thướt tha như nước, mặt mày như họa.

Liên Ai chậm rãi đứng trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt vòng ngọc, tức khắc một bộ y phục đột ngột xuất hiện.

Liên Ai hít sâu một hơi, cảm ứng được khí tức Truy Tung cổ trên người Trần Lạc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

“Tiểu ca ca, ta tới tìm ngươi đây…”

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.