Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Chết

Phiên bản Dịch · 1541 chữ

Người vừa tới có dáng cao gầy, cơ hồ chỉ thấp hơn Trần Lạc một chút, cao hơn Liên Ai nửa cái đầu. Một thân cung trang ung dung, ở giữa thêu đồ án phượng hoàng vu phi, tóc dài búi thành kiểu tóc lăng vân, bảo quang tứ phía. Nàng không che mặt giống Liên Ai, lộ ra dung mạo tuyệt mỹ, dáng người thướt tha, lông mày sắc bén như kiếm, nổi bật khí khái hào hùng của nữ tử. Khí chất của người này không hiểu vì sao lại khiến lòng người run rẩy, cao hơn hẳn sự ngạo mạn của Liên Ai.

"Sư tôn. . ." Liên Ai đưa tay muốn kéo đối phương nhưng lại xuyên qua thân thể đối phương.

“Ảnh cổ?” Liên Ai lập tức phản ứng lại, đây cũng không phải chân thân sư tôn nàng mà là một ảnh cổ đối phương hạ ở trong cơ thể nàng, mượn hình chiếu mà đến.

Sư tôn Liên Ai nghiêng đầu nhìn thoáng qua Liên Ai, khẽ nhíu mày: “Thậm chí ngay cả bản mệnh cổ đều bị trọng thương, khó trách ảnh cổ sẽ tự hành phát động, dẫn dắt tâm thần ta đến đây!”

Liên Ai lộ ra thần sắc ủy khuất: “Sư tôn, là tiểu tử này đả thương ta…Hắn còn nuốt viên Văn Tâm kia.” Ngón tay Liên Ai chỉ Trần Lạc.

Trần Lạc lúc này chỉ miễn cưỡng chống đỡ, thuật pháp của hồ điệp mặt quỷ kia đã khiến hắn thương tổn cực đại.

sư tôn Liên Ai quét mắt nhìn Trần Lạc, khẽ nhíu mày: “Thuật Dung Hồn? Thôi, như vậy cùng ta trở về đi…”

Nói, đối phương vươn tay hướng Trần Lạc. Trần Lạc đang muốn vận chuyển yêu khí quanh thân chống cự, đột nhiên cảm giác khí lực cả người bị rút cạn, yêu lực quanh thân rút vào trong cơ thể, cảm giác suy yếu trào ra.

Hoa văn lưu tinh khắp người hắn nhanh chóng biến mất, đương lúc một đạo hoa văn cuối cùng tan biến, ếch xanh lại đột ngột xuất hiện ghé vào đầu vai Trần Lạc, bộ dáng mỏi mệt.

“Không chịu nổi…”

Chân Trần Lạc mềm nhũn, ngã ngồi trên đất nhìn sư tôn của Liên Ai, hắn hiểu rõ rằng hoàn toàn không có hy vọng tránh thoát được, miễn cưỡng nói: "Ếch con, ngươi đi mau…”

Ếch xanh tựa hồ trợn trắng mắt liếc Trần Lạc một cái, nghĩ sao Trần Lạc có thể nói lời như vậy, nó hiện tại ngay cả phun lưỡi cũng mất sức, còn đi? Đi như thế nào?

Chính là lúc này, động tác của sư tôn Liên Ai đột nhiên ngừng lại, nàng tựa hồ chú ý tới cái gì, ánh mắt dừng trên người ếch xanh, khẽ nhíu mày: “Trên người của ngươi sao lại có khí tức của Kim Thiền Đạo môn? Nó là gì của ngươi?”

“Ộp……” Ếch xanh hữu khí vô lực mà hừ một tiếng.

Lúc này sư tôn Liên Ai mới nhìn khắp phía, kinh ngạc: “Nơi này là…… Phù Vân Sơn?”

Sư tôn Liên Ai vội vàng xoay người trở lại bên người Liên Ai, đưa tay điểm phía trước, một vòng xoáy không gian xuất hiện.

“Liên Ai, trở về với vi sư!”

“Nhưng sư tôn, tiểu tử thối kia ……”

“Hắn dung hồn với hậu bối Kim Thiền Đạo môn, không giết được, không mang đi được, nếu không sẽ dẫn tới người của bọn hắn.”

“Nhưng…”

“Nơi đây là Phù Vân sơn, nếu khiến lão Kim Thiền chú ý, vi sư chỉ là hình chiếu, không có cách hộ tống ngươi trở về! Nghe lời!”

Liên Ai tức giận dậm dậm chân, quay đầu nhìn về phía Trần Lạc đang nửa ngồi nửa nằm liệt, cơ hồ không thể động đậy.

“Tiểu tử thối, may cho ngươi có vận khí tốt, ta sẽ lại đến tìm ngươi!”

Trần Lạc phun ra một búng máu nói: “Tiểu gia chờ ngươi! Lần tới phải giết ngươi!”

Liên Ai quay người đi vào trong xoáy nước. Sư tôn Liên Ai cũng quay đầu lại nhìn nhìn Trần Lạc, đột nhiên hơi hơi mỉm cười.

“Chúng ta sẽ gặp lại!”

Nói xong, sư tôn Liên Ai cũng đi vào theo, ngay sau đó xoáy nước liền biến mất.

Trần Lạc nhìn chằm chằm nơi xoáy nước không gian biến mất , ước chừng một phút không có bất luận chuyện kì lạ phát sinh tâm tình mới buông lỏng, tức khắc cảm thấy cả người đau nhức, cảm giác vô lực như có như không hiện lên, Trần Lạc chỉ thấy trước mắt tối sầm, cứ thế hôn mê bất tỉnh.

Ếch xanh cũng không đi đâu, chỉ thấy nó mí mắt sụp xuống, cuối cùng cái bụng vừa lật, cũng từ trên vai Trần Lạc rơi xuống, bất tỉnh nhân sự.

Một người một ếch cứ vậy nằm trong một mảnh phế tích…

Trong Mộng Cảnh Hoa Lâm.

Trần Lạc nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Một thanh âm quen thuộc truyền vào trong đầu Trần Lạc.

“Chủ nhân…”

Mí mắt Trần Lạc run rẩy chậm rãi mở ra.

“Chủ nhân……”

Lúc Trần Lạc nghe rõ tiếng gọi này tựa như bị tia chớp đánh trúng, nháy mắt bừng tỉnh, hắn nhận ra thanh âm này.

Hắc miêu Đại Tông!

Trần Lạc vội vàng bò lên nhìn khắp nơi: “Đại tông! Ngươi ở đâu? Đại tông!”

“Chủ nhân…”

Thanh âm kia lại vang lên, Trần Lạc theo tiếng nhìn lại, đúng là truyền ra từ trong rừng cây Hồng Trần cảnh.

Trần Lạc nhanh chóng vọt qua đại đạo Hồng Trần cảnh, hai bên sườn có bút thụ đứng sừng sững.

Trần Lạc chạy như điên tìm kiếm thanh âm kia.

“Chủ nhân……”

Rốt cuộc, Trần Lạc phát hiện một thân cây.

Một cây cổ thụ khô héo.

Trần Lạc đi đến đặt tay lên thân cây, lập tức liền rõ ràng, cây này chính là 'Tiếu Ngạo Giang Hồ.

“Đại Tông, ngươi thế nào? Ngươi không sao chứ?”

“Chủ nhân……”

“Ngươi nói chuyện đi, giờ ngươi thế nào? Rốt cuộc chuyện này là sao?"

“Chủ nhân……”

Vô luận Trần Lạc hỏi như thế nào, thanh âm này dường như chỉ có thể lặp lại một câu. Trần Lạc càng thêm sốt ruột.

“Bí cảnh chi linh! Ngươi đi ra cho ta! Rốt cuộc chuyện này là sao! Ngươi đi ra cho ta!” Trần Lạc bỗng nhiên nhớ tới hắc miêu cùng Chung Quỳ từng nói trong bí cảnh này tồn tại bí cảnh chi linh, có lẽ chỉ có nó có thể trả lời vấn đề của mình.

Một trận gió trống rỗng nổi lên, cuốn bay lá rụng trên mặt đất, đống lá rụng kia cuối cùng hội tụ ra một dáng người.

“Tại hạ bí cảnh chi linh, gặp qua chủ thượng!” Lá cây hình người hành lễ, “Thuộc hạ không tiện hiện thân, nếu không sẽ dẫn tới cường giả thế giới này chú ý. Chủ thượng có vấn đề gì? Xin hãy nhanh chóng hỏi.”

“Đại Tông rốt cuộc sao lại thế này? Chung Quỳ sao rồi?” Trần Lạc vội vàng hỏi.

Bí cảnh chi linh mở miệng nói: “Linh vận tiêu tán, tạm thời không thể hiện lộ ra bên ngoài.”

Trần Lạc thầm vui vẻ: “Không chết?”

“Thư linh chính là lực lượng hiện hóa từ thư tịch, thư tịch bất diệt, tự nhiên thư linh bất diệt.”

“Làm thế nào mới giúp bọn họ khôi phục?”

“Càng nhiều người ngâm tụng thư tịch thì có thể ngưng tụ lại linh vận, hiện thân ngoại giới!”

“Thì ra là cần càng nhiều người niệm.” Trần Lạc cũng thở dài nhẹ nhõm, thừa dịp bí cảnh chi linh còn ở đây, hắn tiếp tục hỏi, “Nếu ta muốn tạo thư tịch mới cần phải làm như thế nào?”

“Thiên Đạo này cũng không cho phép những loại thư tịch đó xuất hiện. Chỉ có lấy khí vận tương đương mới có thể hiện thế. Chủ thượng chỉ cần tụ lại đầy đủ khí vận thì có thể đổi lấy thư tịch.”

“Võ đạo…” Trần Lạc còn muốn hỏi tiếp, bí cảnh chi linh đột nhiên nói: “Có người chú ý tới ta, thuộc hạ cáo lui trước. Việc trong bí cảnh, chủ thượng sau này sẽ tự biết được.”

Vừa dứt lời, lá cây hình người kia sụp xuống, lại thành một đống lá rụng bình thường.

Trần Lạc ngẩng đầu nhìn về phía không trung, một lát sau thu hồi ánh mắt.

Cái gì mà thế giới cường giả, hiện tại không liên quan đến hắn.

Trần Lạc vươn tay, vỗ vỗ cây khô 'Tiếu Ngạo Giang Hồ' kia, lẩm bẩm nói: “Đại tông, Chung Quỳ, các ngươi chờ một chút, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi……”

……

Ở ngoại giới, trong Phù Vân sơn, đêm lạnh như nước.

Trần Lạc cùng ếch xanh đã nằm trên mặt đất mấy canh giờ, một thân ảnh từ nơi xa chậm rãi đi tới gần bọn họ.

Ánh trăng thoát khỏi tầng mây chiếu khắp đại địa, cũng chiếu sáng thân ảnh kia…

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.