Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Đấu Với Liên Ai ( hạ )

Phiên bản Dịch · 2029 chữ

“Kiếm đến.”

Theo tiếng gọi trầm thấp của Trần Lạc, cái túi nhỏ trên lưng ếch xanh nhanh chóng hiện bên chân Trần Lạc, miệng bao lóe lên ánh sáng, một đạo hắc sắc quang mang bắn ra, bị Trần Lạc bắt lấy.

Đó là một thanh trường kiếm toàn thân đen nhánh, trên chuôi kiếm có bảy điểm sáng, sắp xếp theo Bắc Đẩu thất tinh.

Trần Lạc bắt lấy trường kiếm, tùy ý buông xuống, nơi mũi kiếm đi qua, ngay cả không gian đều bị rạch mở chấn động.

Trần Lạc cầm trường kiếm trong tay, chạy về phía Liên Ai. Giờ khắc này, hắn cảm giác được trong cơ thể cơ hồ có lực lượng không thể khống chế, yêu lực hùng mạnh bàng bạc ở thân thể hắn tựa như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.

“Giả thần giả quỷ!” Liên Ai tự trấn tĩnh, ngưng tụ ra một đạo lưỡi gió ước chừng lớn hơn mấy lần khi trước, ném về hướng Trần Lạc.

Yêu lực trong cơ thể Trần Lạc tán loạn tỏa ra, bao bọc lấy trường kiếm trong tay hắn, Trần Lạc huy động kiếm quét ngang. Lưỡi gió cùng trường kiếm va chạm vào nhau, tạo ra một tiếng vang lớn, lưỡi gió bị đánh tan, sóng xung kích cực lớn nháy mắt nổ tung, đại địa dưới chân Trần Lạc ước chừng bị phá hủy một tấc, vất vả lắm mới tránh thoát gió lốc mãnh liệt có thể thổi quét cả đại thụ ấy.

“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao?” Thanh âm Trần Lạc lạnh băng, mặt hắn bị đánh xuất hiện vài vết thương, máu tươi theo khuôn mặt chảy xuống, nhưng Trần Lạc không thèm quan tâm, tiếp tục chạy đến Liên Ai.

Liên Ai theo bản năng lui về phía sau nửa bước, đột nhiên phát hiện mình lại bị khí tức của Trần Lạc kinh sợ, trong lòng thầm tức giận, giống một con phượng hoàng cao ngạo lại bị một con gà rừng dọa đến mức kinh hách. Ý niệm vừa động, Liên Ai hít sâu một hơi. Một cỗ khí trắng mang theo hơi lạnh thổi về phía Trần Lạc.

Đây đúng là đám sương mù màu trắng trước đó đã công phá "Chiến thi khinh kỵ" của Kỷ Trọng ở văn miếu. Sương mù đầy tiểu trùng băng tinh phóng đến Trần Lạc, nơi nó đi qua đều bị đông cứng lại.

Lục phẩm cổ trùng —— Hóa Băng cổ!

Trần Lạc bước chân không ngừng, trường kiếm trong tay quay cuồng, chỉ thẳng phía trước, nhanh chóng hoàn thành thủ pháp, trường kiếm không ngừng cựa quậy giữa không trung, dường như xuất hiện vô số tàn ảnh, đợi đến lúc số lượng tàn ảnh tới cực hạn, các tàn ảnh cư nhiên ngưng kết thành hư ảnh một thanh trường kiếm lớn gấp nhiều lần, nơi trường kiếm đi qua cũng đều bị phá tan, biến cả một vùng thành bình địa.

“Độc Cô cửu kiếm - Phá Khí Thức!”

Hóa Băng cổ tạo thành sương mù băng đánh úp lại, ở phía đối diện, hư ảnh cự kiếm Trần Lạc thi triển ra như một cái bàn ủi nhiệt độ cao ném vào trong tuyết địa, sương mù băng nháy mắt bị phá tan, không đếm được bao nhiêu hóa băng cổ bị cự kiếm chém rụng.

Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy Trần Lạc chắp kiếm đi vào một mảnh sương trắng, nơi hắn đi qua, âm thanh vang lên không ngừng, tràn ra thành từng đóa hồng mai, vì hắn mở đường.

Liên Ai biến sắc, cũng bất chấp kiêu ngạo mà nhanh chóng lui về phía sau, tận lực giữ khoảng cách với Trần Lạc, lại há mồm, ba đạo cổ từ trong miệng Liên Ai bay về hướng Trần Lạc.

Cổ bay ra liền nhanh chóng biến lớn, thế nhưng không phải trùng cổ mà là xà cổ. Ba đạo cổ hóa thành thanh, bạch, hồng, ba con rắn độc, nhào về hướng Trần Lạc.

Thì ra Liên Ai thấy khí thế Trần Lạc mãnh liệt, muốn dùng xà cổ thân thể mềm dẻo để khắc chế Trần Lạc.

Không ngờ Trần Lạc lại hừ lạnh: “Tới thật đúng lúc!”

“Độc Cô Cửu kiếm - Phá Tác thức!”

Yêu lực khổng lồ chảy vào người Trần Lạc, trường kiếm biến đổi lơ lửng trong không trung, chờ đến lúc đối phương mất hết sức lực, phút chốc mũi kiếm đột nhiên vọt đến, hóa thành băng thức. Chỉ là nháy mắt, Trần Lạc thoát khỏi ba con xà cổ đang dây dưa trong không trung, mà ba con xà cổ đã bị trảm thành vô số đoạn, rơi trên mặt đất.

Lúc này khoảng cách giữa Trần Lạc và Liên Ai chỉ còn mấy thước, nhìn ánh mắt lạnh băng của Trần Lạc, Liên Ai lại nảy lên một tia sợ hãi, nàng dùng sức hất tóc lên, mái tóc vốn dài đến eo bỗng nhiên tách ra, vô số đoạn tóc hóa thành từng cây độc cương châm, bắn về phía Trần Lạc.

Đây là át chủ bài thứ nhất của Liên Ai: Thanh Ti cổ - Châm Sát Ngục.

Vô số lọn tóc đen hóa thành cương châm thoát khỏi đầu Liên Ai, lập tức phân tán thành một bức tường cương châm phong tỏa không gian trước mặt Liên Ai, chúng luôn không ngừng thay đổi vị trí, chuyển động trước sau, làm người hoa cả mắt.

Trần Lạc rốt cuộc dừng bước, hai tai hắn khẽ nhúc nhích, yêu lực bàng bạc bao trùm quanh thân. Cổ tay hơi xoay tròn, khuỷu tay cong lại, mũi kiếm vòng thành một vòng tròn nhỏ, làm thành tư thế giảo kiếm.

Lúc này Liên Ai tiếp tục thả ra át chủ bài thứ hai. Chỉ thấy Liên Ai móc chủy thủ từ bên hông ra cắt vào ngón trỏ bên tay phải, nhỏ một giọt máu. Máu rơi xuống lập tức hóa thành một con chó ba đầu dữ dằn.

Lục phẩm Huyết Thú cổ · Bá Phong!

Cùng lúc đó, vô số cương châm bắn về phía Trần Lạc, Trần Lạc vung trường kiếm, vẫn là giảo kiếm, nhưng bởi vì giảo kiếm gây nhiễu loạn dòng khí, khiến cho thân kiếm bộc phát ra hấp lực. Cương châm kia phóng tới đều bị cỗ hấp lực này hút lấy, chỉ là trong chốc lát, ngàn cây cương châm kia liền như một cây long châm bị Trần Lạc quấn quanh phía trên trường kiếm.

“Độc Cô Cửu Kiếm - Phá Tiễn Thức!”

Trần Lạc thao tác trên trường kiếm, vung cây long châm kia hướng đến Liên Ai, cây châm long kia ầm ầm nổ tung, lại hóa thành vô số cương châm bắn về phía Liên Ai.

Lúc này Huyết Thú cổ Bá Phong mà Liên Ai triệu hồi ra đã vọt lên, cương châm đâm vào cơ thể Bá Phong, lại bị huyết dịch sền sệt của Bá Phong vây trong cơ thể.

Trần Lạc rút kiếm chém Bá Phong một nhát, Bá Phong từ một phân thành hai, rồi lại biến thành hai con Bá Phong nhỏ, tiếp tục hướng nhào tới Trần Lạc.

“Ngươi nên tiết kiệm sức lực đi, Bá Phong giết không chết.” Lúc này Liên Ai tựa hồ cuối cùng đã tìm về một chút thể diện, lại khôi phục bộ dáng cao ngạo lúc trước, “Bọn chúng sẽ luôn bị máu ngươi hấp dẫn, không dừng đến khi hoàn toàn cắn nuốt ngươi.”

Trần Lạc nghe vậy, không nói hai lời, trường kiếm cắt vào người mình, tức khắc máu chảy không ngừng. Hai con Bá Phong tựa hồ càng thêm hưng phấn, nhào lên cắn Trần Lạc.

Trần Lạc tránh né, dùng yêu lực tụ máu thành một huyết cầu, bỗng nhiên ném đi xa, ngay sau đó lại dùng yêu lực tạm thời phong bế miệng vết thương của mình.

Hai con Bá Phong ngây ra một lúc, đột nhiên ngừng lại, nhìn Trần Lạc, lại nhìn huyết cầu ở xa, ngay sau đó dang hai chân, chạy theo hướng huyết cầu.

Liên Ai: (;?д?)

“Nên kết thúc rồi.” Trần Lạc lúc này cách Liên Ai chưa đến 5 mét.

Hắn tiến lên trước một bước, trường kiếm thẳng chỉ thẳng vào cổ Liên Ai.

Mắt Liên Ai lúc này cũng lộ ra hung quang: “Ngươi cho rằng ngươi thắng rồi sao?” Chủy thủ trong tay đảo ngược, bỗng nhiên cắm vào ngực mình, một đạo ánh sáng màu tím từ đỉnh đầu Liên Ai dâng lên, đồng thời, ở phía sau Liên Ai xuất hiện hư ảnh một con hồ điệp màu tím cao cỡ một người.

Hư ảnh hồ điệp nhanh chóng ngưng tụ thành hình, hai mảnh cánh khép lại, bảo hộ Liên Ai bên trong.

Trường kiếm của Trần Lạc đâm vào trên cánh nó, một cỗ phản lực liền bắn ngược về theo mũi kiếm truyền đến cánh tay Trần Lạc, Trần Lạc chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, thiếu chút nữa cầm không được trường kiếm.

Hồ điệp khép lại cánh, hoa văn quỷ dị phía trên liền như một khuôn mặt vặn vẹo. Khuôn mặt kia đột nhiên há mồm, phát ra tiếng gầm rú với Trần Lạc. Trần Lạc bỗng nhiên cảm giác được máu trong cơ thể sôi trào, ngũ tạng chấn động, ngay cả chỗ miệng vết thương vừa mới dùng yêu khí tạm thời phong bế cũng vỡ ra.

Bên trong truyền ra tiếng của Liên Ai: “Tiểu tử thối, có thể chết ở dưới cổ của ta, ngươi nên cảm thấy may mắn!”

“Phi!” Trần Lạc phun ra một búng máu, “Chúng ta liền đấu tiếp, ta sẽ phá nát đôi cánh này của ngươi rồi sẽ giết chết ngươi!”

Trần Lạc nói xong liền giơ trường kiếm lên đâm thật mạnh vào trên cánh.

……

“Ngươi là đồ trà xanh! Giả trang đại mỹ nữ cái gì! Ta x ngươi!”

“Ngươi không phải lợi hại lắm sao, có bản lĩnh thì tới đánh với ta! Đừng trốn ở bên trong không lên tiếng!”

“Suốt ngày mang theo khăn che mặt, ta thấy ngươi chính là kẻ xấu xí rồi!”

“Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ra đi, ta cho ngươi giết!”

Trần Lạc một bên chửi ầm lên, một bên sử dụng trường kiếm đâm mãnh liệt vào cánh hồ điệp, mà pháp thuật của hồ điệp mặt quỷ kia một khắc cũng không đình chỉ, thất khiếu Trần Lạc bắt đầu đổ máu……

……

Trần Lạc cũng không biết mình công kích đã bao lâu, phẫn nộ ngập tràn làm hắn vẫn luôn cố chống đỡ. Rốt cuộc, trường kiếm lại một lần rồi một lần đâm đúng vào một chỗ cố định, cánh hồ điệp rốt cuộc bị hắn phá ra một lỗ hổng. Cánh hồ điệp hơi hơi rung động, sau đó toàn bộ hồ điệp đều tiêu tán, lộ ra Liên Ai bên trong ……

Lúc này Liên Ai nhìn qua cũng là không chịu nổi, hai mắt chảy ra huyết lệ, một đầu tóc đen biến thành đầu bạc, khóe mắt trống rỗng thêm mấy nếp nhăn như già đi vài tuổi.

“Lão tử thắng!” Trần Lạc cười hắc hắc, trường kiếm đâm thẳng vào Liên Ai.

Đối mặt công kích của Trần Lạc, Liên Ai như đã từ bỏ chống cự, lại vào lúc trường kiếm sắp đâm vào cổ, đột nhiên, một bàn tay từ trong thân thể Liên Ai vươn ra, một ngón tay điểm ở đầu mũi kiếm một cái. Trường kiếm dường như không gì có thể chặn giờ chỉ bị ngón tay chạm một cái đã lập tức sụp đổ, ngón tay kia nhanh chóng vọt tới Trần Lạc.

Trần Lạc cả kinh, vội vàng buông tay cầm kiếm ra, lui về phía sau hai bước, chỉ thấy một bóng người từ trong thân thể Liên Ai đi ra. Liên Ai nhìn thấy bóng dáng người vừa tới, kinh hỉ hô: “Sư tôn…”

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.