Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Tiền Các Đại Tài Khí Thô

Phiên bản Dịch · 1815 chữ

Ánh chiều tà rải đầy cả tòa Phù Vân Sơn, lúc này cũng chính là canh giờ hấp thu nhật tinh tốt nhất của vài yêu vật. Nếu là đứng ở đằng xa, lờ mờ có thể trông thấy ánh nắng này phân ra ngàn vạn sợi kim tuyến, chiếu vào trong Phù Vân Sơn, vô cùng đẹp đẽ, đây chính là một trong mười cảnh của Đại Huyền, người xưng là "Phù Vân Lạc Hồng" .

Lục Tam Căn trên đầu có một đôi sừng hươu ngáp một cái, nhìn cái gọi là "Phù Vân Lạc Hồng" này, trong mắt hắn cảnh tượng này còn kém rất xa cảnh tượng để mì sợi vào nồi để khiến hắn phải kích động. Dù sao làm phường môn thủ Phù Vân phường trông mười năm, đã sớm nhìn phát chán cảnh tượng như vậy.

Kinh diễm trong mắt ngươi, chỉ là thường ngày của người khác.

Lục Tam Căn duỗi lưng một cái, ngẩng đầu quan sát phường môn to lớn, ba chữ "Phù Vân phường" móc sắt sơn bạc có lấm ta lấm tấm bạch quang lấp lóe, đây là nguyệt hoa sắp xuất hiện, cũng tượng trưng Phù Vân phường chính thức tiến nhập chợ đêm.

Nương tử trong nhà sắp sinh, Lục Tam Căn vốn chỉ làm ca ngày cũng bắt đầu chuyển xuống ca tối. Cứ ba ngày sẽ chuyển một cái ca đêm, đến cuối tháng có thể nhiều thêm tám lượng bạc. Chờ khi hài tử sinh ra cũng liền có thể tích được trăm lượng bạc, cũng có thể mua chút đan thang ôn hòa bồi bổ thân thể cho hài tử, để con đường tương lai của hắn dễ đi hơn một chút.

Sớm biết mở linh trí rồi thì phải bôn ba mưu cầu cuộc sống, lúc trước chẳng thà làm một con dã thú, ngơ ngơ ngác ngác sống hết một đời coi như xong. . .

Lục Tam Căn nuốt vào một hạt đan dược nâng cao tinh thần. Vì để giật lấy cái ca đêm này mà hắn đã đánh một trận với con dơi yêu, còn vờ bị đánh ngã trên mặt đất nôn mấy ngụm máu mới doạ đối phương đáp ứng phân cho mình môt phần ba số lượng, nhưng ngàn vạn không thể làm quá.

Lúc này Lục Tam Căn đột nhiên cảm giác được mặt đất có chút chấn động, vội vàng nằm rạp kề sát lỗ tai gần sát mặt đất, quả nhiên, tựa hồ là có đại đội nhân mã đang chạy đến Phù Vân phường.

Lục Tam Căn nhanh nhẹn bò lên trên Liệu Vọng Đài, chỉ một cái liếc mắt kém chút đã bị dọa đến từ trên đài rơi xuống. Chỉ thấy một đội ngũ kéo dài vài trăm mét đang hướng đến Phù Vân phường, nhìn sơ số lượng lại không ít hơn năm sáu trăm. Nhìn yêu khí bốc lên phía trên đội ngũ kia, hiển nhiên có không ít cao thủ.

"Phỉ yêu đột kích?" Lục Tam Căn giật mình, Phù Vân phường rất nổi danh tự nhiên sẽ làm cho người ta ngấp nghé. Chỉ là trực tiếp tiến công thành quy mô như vậy, Lục Tam Căn vẫn là lần đầu tiên thấy.

Lục Tam Căn tháo Chấn Yêu La trên khán đài, chuẩn bị đánh xuống, đột nhiên cánh tay bị người ta tóm lấy. Lục Tam Căn quay đầu, phát hiện là cấp trên của hắn, đội trưởng đội tuần tra Hạng Đại Lực của Phù Vân phường.

"Đội. . . Đội trưởng, thì ra ngươi là. . . Gian tế?"

Hạng Đại Lực nhíu nhíu mày: "Mẹ nó, nghĩ gì thế? Ta là gian tế gì?"

Lục Tam Căn giờ phút này nước mắt nước mũi đều chảy, nhào tới ôm lấy đùi Hạng Đại Lực: "Đội trưởng, ta không gõ chiêng, cũng không phản kháng. Ngươi muốn giết cứ giết ta đi. Chỉ là nể tình giao tình nhiều năm của chúng ta, xin ngươi ngàn vạn lần giúp bảo vệ nương tử nhà ta, trong bụng của nàng còn có hài tử. . ."

Hạng Đại Lực trợn trắng mắt, đưa tay xách Lục Tam Căn lên, chỉ vào đội ngũ kia: "Mở to mắt hươu của ngươi nhìn kỹ đi, đó là đội ngũ yêu trại của Phù Vân Sơn. Kim Diêu đang bay kia, còn cả heo rừng mập mạp, còn có cái kia. . . Cái kia. . . Đều là trại chủ yêu trại!"

Lục Tam Căn bị Hạng Đại Lực nhắc nhở như vậy, lại dụi dụi mắt nhìn về phía trước đi, phát hiện quả nhiên đều là khuôn mặt mà mình biết, ngượng ngùng nói: "Lúc nãy yêu khí quá nặng, không thấy rõ. . ."

Hạng Đại Lực đá Lục Tam Căn một cước: "Đi đi, hỏi thử bọn họ là tới làm gì!"

Lục Tam Căn vội vàng lên tiếng, bò xuống phòng quan sát.

. . .

Ánh trăng mới lên, chi đội ngũ yêu quái thật dài kia đi vào Phù Vân phường. Lục Tam Căn ân cần ở phía trước mở đường, trực tiếp dẫn bọn hắn đến một mảnh kiến trúc hùng vĩ ở phía trước.

Đó là trước sau tám tòa cao lầu liên kết thành một quần kiến trúc, ở giữa xen lẫn vườn hoa cùng đình đài, ngoài cửa có hai pho tượng Tam Túc Kim Thiềm đứng thẳng dùng Đông Hải kim tinh rèn luyện mà thành. Trên bảng hiệu cao cao viết bốn chữ lớn "Lạc Địa Sinh Tiền", nhưng thứ thật sự khiến cho người ta chú ý chính là bên cạnh bốn chữ lớn này còn có một chữ ký, viết: "Thanh Vi tặng."

Thanh Vi, Đại thiên sư Long Hổ Huyền Đàn Đạo môn, được xưng là Thanh Vi Đạo quân.

Một bóng người từ trong Lạc Địa Sinh Tiền Các bước nhanh tới, là một lão giả gầy gò nhìn qua hơn năm mươi tuổi. Lão giả kia đi đường cực nhanh, miệng cũng là không ngừng: "Ai vậy ai vậy ai vậy, ai mà to gan đến ngăn cửa Lạc Địa Sinh Tiền Các ta? Để ta xem xem là có mấy cái mạng mà đắc ý. . ."

Lão giả đi ra đại môn, nhìn thoáng qua chúng yêu trại chủ đứng ở cửa ra vào, chống nạnh mà đứng: "Là mấy vị trại chủ sao. . ."

Lúc này từng yêu trại chủ uy phong lẫm lẫm cùng nhau khom người cười làm lành, chắp tay ôm quyền, nói: "Hạc chưởng quỹ khách khí, ngài nhìn xem chúng ta mang ai đến. . ."

"Hửm?" Hạc chưởng quỹ ánh mắt ngưng tụ, "Các ngươi tìm được tiểu chủ tử nhà chúng ta rồi?"

Trại chủ chúng yêu trại cùng nhường ra một con đường ở giữa, Hạc chưởng quỹ liếc nhìn lại, chỉ thấy Tống Thư Hàng nơm nớp lo sợ bò xuống xe, sửa sang lại y phục, hai tay ôm quyền, học lễ nghi nho sinh bái kiến phu tử, hành nho lễ: "Hậu học Tống Thư Hàng, nghe nói nơi đây có thể cứu chữa tiểu chưởng quỹ của ta cùng yêu sủng của hắn, nên đặc biệt tới để cầu y. . ."

Trên mặt Hạc chưởng quỹ lộ ra thanh sắc không nhịn được, liếc nhìn chúng trại chủ: "Cái thứ gì đây? Cầu y? Xem chỗ này của ta là nơi nào? Các ngươi. . ."

Kim Điêu yêu kia hóa thành nam tử mặt sẹo đứng ra cười ha hả nói: "Hạc chưởng quỹ, đừng nóng vội, ngài nhìn trên xe. . ."

Hạc chưởng quỹ lúc này mới lại liếc mắt nhìn xe vận tải, ánh mắt dừng trên người Trần Lạc: "Đây là. . ."

Đột nhiên, ánh mắt Hạc chưởng quỹ nhìn đến Trần Lạc nửa đầu ếch xanh lộ ra trên ngực lộ ra trên mặt Trần Lạc, đôi mắt trừng to như bánh xe, vội vàng xông lên, một tay đẩy Tống Thư Hàng ra, dùng tay run rẩy bế ếch xanh nhỏ từ trên người Trần Lạc ra. Đột nhiên hét thảm một tiếng ——

"A!"

"Các ngươi ai cũng không được nhúc nhích, ai động một cái, ta rút gân lột da ướp xả. . ."

Sau đó lại hô lớn với phía trong lầu các ——

"Chủ tử, tiểu chủ tử xảy ra chuyện rồi. . ."

. . .

Tống Thư Hàng câu nệ ngồi trong phòng tiếp khách, động cũng không dám động. Hắn ngửi ngửi thấy trà thơm được phụng lên cũng cảm giác được huyết dịch trong cơ thể có dấu hiệu phát nhiệt, đây là cảm giác mà bình thường mình phải khổ tu ba ngày mới có thể mơ hồ cảm nhận được. Chất gỗ của chiếc ghế phía dưới cũng từng thấy ở chỗ một vị khách hàng, kích cỡ chừng ngón cái, được khách hàng xem như trân bảo mà treo bên người. Hắn nói đây là long huyết gỗ lấy long huyết đổ vào. Đương nhiên đây đều là ngoại vật, thứ làm cho Tống Thư Hàng không dám liếc mắt là hồ nữ hầu hạ bên cạnh. Tống Thư Hàng khai trí nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua hồ nữ xinh đẹp như vậy. Tống Thư Hàng mơ hồ cảm giác được một thân tu vi của đối phương còn cao hơn hắn không ít, mà nàng lại chỉ là một thị nữ mà Hạc chưởng quỹ kia tiện tay gọi.

Từ giới thiệu của Hạc chưởng quỹ kia, Tống Thư Hàng rốt cuộc đã hiểu ra hắn đã cứu được một vị thần tiên thế nào —— nhân loại kia là bá tước thực phong tân tấn của Đại Huyền triều, mà con ếch xanh nhỏ kia thì là đơn truyền đích tôn của Kim Thiềm bà bà, chủ nhân của vùng đất này.

Chúng yêu hộ tống cả đoạn đường đều đại hỉ bừng bừng mà rời đi, chỉ có hắn bị điểm tên lưu lại, trong lòng Tống Thư Hàng giờ phút này có chút tâm thần bất định. Nhưng vào lúc này, Hạc chưởng quỹ đi vào phòng tiếp khách.

Tống Thư Hàng liền vội vàng đứng lên hành lễ, Hạc chưởng quỹ đáp lễ nói: "Tống nghĩa sĩ tạm thời an tọa, gia chủ ta đang chữa thương cho quý nhân. Tống nghĩa sĩ có gì cần cứ việc phân phó, cứ coi như là nhà mình, chớ có khách khí."

Hạc chưởng quỹ nói xong, lại tiến lên mấy bước nhỏ giọng nói: "Bằng vào sự hiểu biết của ta với gia chủ, Tống nghĩa sĩ hiện tại muốn ban thưởng cái gì, Lạc Địa Sinh Tiền Các tất nhiên sẽ không để cho các hạ thất vọng. . ."

"Ban thưởng?" Tống Thư Hàng sững sờ, vô ý thức nhìn thoáng qua hồ nữ đứng bên cạnh, vội vàng thu hồi ánh mắt. . .

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.