Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Thiền Nói Cổ

Phiên bản Dịch · 1893 chữ

Sâu trong Lạc Địa Sinh Tiền Các, tại biệt viện một tòa nhà tinh xảo.

Kim Thiềm bà bà chuyển tay khỏi bụng ếch xanh nhỏ, thở phào một hơi thật dài. Mỹ phụ trung niên vẫn đứng đứng bên cạnh Kim Thiềm bà bà lo lắng hỏi: "Bà bà, tiểu tổ tông thế nào?"

Kim Thiềm bà bà từ trên giường đứng dậy: "Không sao, chỉ là viên yêu tinh toái phiến trong cơ thể đã tiêu hao hầu như không còn. Thần hồn của tiểu súc sinh bị chút trùng kích, điều dưỡng mấy ngày là khỏe."

Mỹ phụ trung niên thở dài một hơi, lại lộ vẻ nghi ngờ nói: "Viên yêu tinh toái phiến kia là bà bà ngài tốn hao đại đại giới mới cầu tới được, yêu lực trong đó có thể ngang hàng Đạo môn chân nhân, Nho môn phu tử, tiểu tổ tông trước mắt chỉ là Thuần Huyết cảnh giới, còn không có năng lực rút ra yêu lực trong đó mà?"

Vẻ mặt luôn bát phong bất động của Kim Thiềm bà bà lúc này hiện lên một tia phiền não: "Tiểu súc sinh này, cùng người dung hồn. . ."

Mỹ phụ trung niên sững sờ, lập tức sát khí toàn thân phóng ra bốn phía: "Là ai to gan như vậy, tiểu tỳ đi bảo hắn liệt thần hồn. . ."

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiểu âm thanh của thị nữ: "Bà bà, Băng di, vị Vạn An Bá kia tỉnh rồi. . ."

. . .

Trần Lạc nằm trên giường êm, từ khi xuyên qua đến nay, hắn đã nhớ không rõ đây là lần thứ mấy mở mắt ra phát phát hiện mình lại xuất hiện ở một nơi xa lạ.

Toàn thân bị bôi dược cao màu vàng, từng tia mát mẻ thấm vào da thịt, đau đớn trên cơ thể đã không còn cảm giác, hiển nhiên là có người cứu trợ mình. Tiểu thị nữ thấy mình tỉnh lại liền chạy nhanh ra ngoài, có lẽ là đi thông báo cho gia chủ, có điều lúc tiểu thị nữ xoay người, Trần Lạc vẫn là thấy được sau lưng đối phương giấu đầu lòi đuôi.

"Yêu!"

Trần Lạc sửng sốt một chút, lập tức thoải mái. Đại Huyền triều này, tiếp nhận hòa hợp, nhân, yêu hỗn hợp. Chỉ cần là khai trí ở đất Đại Huyền triều, lại có thể ngược dòng tìm hiểu kẻ khai trí không phải tội nhân của Đại Huyền đều có thể tính là con dân Đại Huyền, được xưng Huyền yêu. Huyền yêu mới khai trí cũng giống dân chúng bình thường, hoặc chế tác, hoặc kinh thương, hoặc vào học, cố gắng sinh tồn, trong đó tự nhiên cũng không thiếu kẻ bán mình làm nô, không khác nhân loại.

"Cũng không biết hôn mê bao lâu, chắc hẳn Trần Huyên ở nhà đều sắp phát điên rồi. . ." Trần Lạc thầm suy nghĩ, "Đợi lát nữa phải xin nhờ chủ nhân nhà này mang hộ phong thư trở về, báo bình an."

"Mặt khác chuyện Chung Quỳ cùng Đại Tông cũng không thể buông lỏng. Chung Quỳ thì dễ nói, nhìn ý của Ngụy Diễm hẳn là muốn truyền bá thiên hạ. Nhưng là Tiếu Ngạo Giang Hồ phải thế nào thì còn cần suy nghĩ kỹ một chút."

"Ta với Liên Ai kia đã kết xuống đại thù, sau này không phải nàng giết ta, chính là ta giết nàng. Ta còn phải mạnh lên. . ."

Nghĩ tới đây, Trần Lạc đột nhiên nhớ tới ếch xanh nhỏ đã cùng mình hợp thể trước đó, trong lòng sững sờ, lúc này mới phát hiện ếch xanh nhỏ không ở bên người. Đang muốn nhờ người hỏi thăm thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

"Tước gia, lão thân đi vào có tiện không?"

"Tước gia?" Trần Lạc ngây người, đây là gọi ta? Trần Lạc lại nhìn xung quanh phòng một chút, xác định trong phòng chỉ có mình hắn.

"Mời vào!" Trần Lạc lên tiếng, đã nhìn thấy một vị lão nhân khuôn mặt già nua, chống quải trượng được một vị mỹ phụ trung niên dìu đi đến.

"Lão thân Kim Tam Thuận Đạo môn, gặp qua Vạn An Bá!"

"Vạn An Bá?" Trần Lạc vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Lão phu nhân là nói ta?"

Kim bà bà tựa hồ nghĩ tới điều gì, ngồi vào trên ghế: "Xem trí nhớ của lão thân này, sau khi tước gia bị bắt đi thì ý chỉ phong tước mới truyền đến. Tước gia đương nhiên không rõ."

Trần Lạc nhẹ gật đầu: "Vẫn xin lão phu nhân giải thích nghi hoặc!"

Kim bà bà nhìn thoáng qua mỹ phụ bên cạnh, mỹ phụ kia gương mặt lạnh lùng, mặt không thay đổi nói: "Đại Huyền bệ hạ có chỉ, Vạn An huyện Trần Lạc bởi vì tìm được Văn Tâm, hiến vật quý văn, có công với triều đình, phong Vạn An Bá."

Kim bà bà cười lấy nói: "Từ khi bệ hạ kế vị đến nay, người có công mà nhận được tước vị thực phong, tước gia đây là vị thứ ba, thật tuổi trẻ tài cao. . . Ta đã thay tước gia gửi tin cho Trấn Huyền ti, tin tưởng bọn họ chẳng mấy chốc sẽ chạy đến."

Trần Lạc nghĩ lại, lúc trước Ngụy Diễm nói triều đình sẽ có phong thưởng, hẳn là tước vị này. Nghe phong hào này là có ý đem Vạn An huyện trở thành đất phong của mình?

Không sai,

Hoàng đế này cũng đủ thú vị!

"Lão phu nhân, là ngài đã cứu ta sao? Không biết ta đã hôn mê mấy ngày, với lại bên cạnh ta hẳn là còn có một con ếch yêu nhỏ, đại khái lớn như vầy. . ." Trần Lạc khoa tay, "Đó là huynh đệ của ta, không biết lão phu nhân có từng nhìn thấy nó không?"

Kim bà bà cùng mỹ phụ trung niên liếc nhau, Kim bà bà nhàn nhạt nói: "Cứu ngươi chính là một người qua đường. Chỉ chữa thương, chưa từng gặp qua con ếch yêu gì đó!"

Trần Lạc biến sắc, đứng dậy xuống giường, vừa mang giày vừa nói: "Người qua đường kia có còn ở đây không? Ta muốn đi hỏi hắn một chút, nếu thực sự không được ta đành đến chỗ hôn mê tìm tiếp. . . Tiểu gia hỏa kia cũng không biết có bị thương hay không."

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Trần Lạc không giống giả vờ, Kim bà bà khó có thể nhận ra mà hơi gật gật đầu, khí tức băng hàn từ mỹ phụ kia cũng tán đi một chút. Kim bà bà vội vàng phất phất tay, một cỗ khí tức nhu hòa lại đẩy Trần Lạc ngồi xuống bên giường lần nữa.

"Tước gia đừng vội, lão thân đùa với tước gia thôi. Con ếch yêu kia chính là đích tôn của lão thân, giờ phút này đang ở trong phòng mình tĩnh dưỡng. . ."

"A?" Trần Lạc có hơi kinh ngạc, vội vàng đứng dậy khom người hành đại lễ với Kim bà bà, "Thì ra là lão nãi nãi ở trước mặt, ếch huynh đệ có ân cứu mạng với ta, Trần Lạc ghi nhớ trong lòng."

Kim bà bà mỉm cười gật gật đầu: "Nếu ngươi nói tôn nhi của ta là huynh đệ của ngươi, lão thân đành nhận của ngươi một tiếng nãi nãi, cũng liền không gọi ngươi là tước gia nữa."

"Vốn nên như thế." Trần Lạc vội vàng trả lời, "Ta bây giờ muốn đi gặp hắn, không biết có thuận tiện không?"

"Tiểu súc sinh kia lần này bị hao tổn không nhẹ, trước mắt vẫn còn chưa tỉnh." Kim bà bà khẽ lắc đầu, "Rốt cục các ngươi đã gặp người nào chuyện gì, có thể nói rõ chi tiết với nãi nãi không."

Trần Lạc gật gật đầu: "Chuyện phải nói từ lễ Văn Tâm chọn chủ ở Vạn An huyện. . ."

. . .

"Cổ môn? Cổ sư?" Kim bà bà nghe Trần Lạc nói xong, đôi mày nhăn lại, lẩm bẩm nói, "Lại là bọn hắn!"

"Kim nãi nãi, đây là thế lực cái gì?" Trần Lạc liền vội vàng hỏi. Trước mắt kẻ địch thứ nhất của hắn chính là Liên Ai, đối phương còn có một vị tôn sư nhìn qua vô cùng lợi hại, tự nhiên muốn hiểu rõ hơn một phen, biết người biết ta, mới có thể tìm được đạo ứng đối.

Kim bà bà nghe được Trần Lạc tra hỏi, trầm ngâm một lát mới mở miệng nói: "Tương truyền thiên địa sơ khai, dựng dục ra sinh linh thứ nhất."

"Sinh linh này hấp thu khí hồng môn khai thiên tích địa, thực lực trưởng thành cấp tốc, cơ hồ có thể chống lại Thiên Đạo."

"Thần muốn thôn phệ Thiên Đạo, hoá thiên địa thành chất dinh dưỡng cho mình, cuối cùng lại bị Thiên Đạo chi linh đánh bại. Đạo tắc tán loạn, thần thể bị đánh thành ba ngàn sáu trăm phần. Ba ngàn sáu trăm phần thân thể tàn phế này chính là cổ! Sinh linh kia cũng được xưng là Cổ Thần."

"Cổ môn, là môn phái lấy cổ làm căn cơ tu hành, truy cầu trở thành tân Cổ Thần."

"Cổ môn không phân cảnh giới, mà nói phẩm cấp, siêu phẩm là Cổ Thần, tiếp đó là từ nhất phẩm xuống tới cửu phẩm. Mỗi một phẩm muốn thăng phẩm cũng phải có tế tự."

"Cổ môn vì để cường đại đã trắng trợn tàn sát sinh linh vô tội, sáu trăm năm trước đã từng khiến nhiều người thịnh nộ. Hoàng đế khai triều Đại Huyền tính cả Đạo môn, Phật môn, Man tộc, Yêu tộc, năm nhà hợp lực, triệt để giảo sát cổ môn."

"Bất quá trăm năm gần đây thường xuyên nghe nói có dấu hiệu cổ môn khôi phục, không nghĩ tới lại bị ngươi đụng phải."

Trần Lạc nghe xong, trong lòng cảm thấy nặng nề. Vốn dĩ còn tưởng rằng Cổ môn không vào Nho Đạo Phật Yêu Man ngũ phương đại đạo, là cái dã lộ, không nghĩ tới tổ tiên đã từng hào quang đến mức khiến ngũ phương hợp lực vây giết! Đã thế mà còn chưa chết hết!

"Vị BOSS này có chút siêu cương nha!" Trần Lạc thầm phỉ nhổ.

Đúng lúc này, mỹ phụ trung niên kia đột nhiên tiến lên một bước: "Tước gia, tiểu phụ nhân có một yêu cầu quá đáng."

"Hửm? Phu nhân mời nói."

"Thiếu chủ nhà ta niên thiếu vô tri, một lời huyết dũng, vận dụng thuật dung hồn, đưa nội tình của bản thân cho tước gia đẩy lui cường địch. Bây giờ tước gia an toàn, phải chăng có thể giải khai thuật dung hồn, trả thiếu chủ của ta thần hồn độc lập?"

"Hả? Còn có chuyện này? Không có vấn đề, thế nhưng, thuật dung hồn này phải giải thế nào?"

"Cái này đơn giản. Chỉ cần tước gia không phản kháng, thiếp thân động thủ lấy phần toái hồn mà tước gia dung hợp thiếu chủ là được rồi. . ."

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.