Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng Sai

Phiên bản Dịch · 1970 chữ

"Chấn hồn?" Trần Lạc nhìn cái tháp nhỏ mà Kim bà bà để lên bàn, trong lòng có chút chần chờ. Vừa nãy Kim bà bà đã nói tất cả đầu đuôi sự tình cho Trần Lạc, nói thẳng đây là cách duy nhất không cắt đứt thần hồn.

"Có ảnh hưởng gì với ta?" Trần Lạc hỏi.

"Lão thân không gạt tước gia. Chấn hồn vốn là hình phạt của Đạo môn ta, để thần hồn không ngừng nhận trùng kích, giống như bị một chiếc chuông lớn bao lại, bên ngoài có người liên tục đánh. . ." Kim bà bà bình tĩnh giải thích, "Thần hồn chấn động, không thể hoàn toàn tương hợp với nhục thể."

"Tước gia dung hồn với tiểu súc nhà ta không quá hai ngày, theo lão thân đoán, ước chừng thời gian đốt một nén hương liền có thể hoàn thành bóc tách dung hồn."

"Đối với tước gia mà nói, tương lai khả năng giơ tay nhấc chân sẽ chậm hơn thường nhân một chút, linh trí sẽ không suy giảm, chỉ là suy nghĩ sẽ có hơi chậm chạp."

"Lão thân hứa, nhất định sẽ sưu tập linh tài bảo dược, trợ tước gia khôi phục như lúc ban đầu. Ngoài ra, Kim Tam Thuận ta thiếu tước gia một phần nhân tình."

"Đây là lão thân hứa hẹn!"

Kim bà bà nói một hơi rất nhiều, nhưng trong lòng Trần Lạc đã cự tuyệt đề nghị này.

Không có cách nào đáp ứng nha, Trần Lạc hắn tương lai là muốn đi võ đạo, căn cơ là cơ thể và đầu óc hợp nhất, mắt đến tay đến tâm đến. Nếu như còn có những phương pháp khác, dù là ăn đau một chút, Trần Lạc đều có thể tiếp nhận, nhưng biện pháp là muốn đoạn mất căn cơ tu hành của hắn nha. . .

"Nếu như, ta không đồng ý thì sao?" Trần Lạc trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng ra. Hắn không phải không nghĩ tới kéo dài thời gian chờ người của triều đình đến, nhưng hắn không cho rằng chút thủ đoạn nhỏ đó có thể qua được mắt của Kim bà bà.

Kim bà bà cười nhạt một tiếng: "Nói thật, lão thân thật thích hài tử ngươi, một trận từ cõi chết cũng khiến cho người thương tiếc. Chỉ là. . . Qua Qua là thân tôn nhi của ta. Không nói trước có ảnh hưởng tu hành của Qua Qua hay không, lỡ như thọ nguyên của ngươi đến thì sao?"

"Ngươi chỉ là người bình thường, nhiều nhất trăm năm mà thôi. Ngươi thọ tẫn chết già, dưới tác dụng của dung hồn, Qua Qua nhẹ thì trọng thương, nặng thì thân tiêu. Lão thân không dám đánh cược. . ."

Kim bà bà nói xong giơ tay lên điểm vào Trần Lạc, Trần Lạc chỉ cảm thấy toàn thân bị một cỗ lực lượng trói buộc, trong nháy mắt không thể động đậy.

Kim bà bà kết xuất mấy cái pháp ấn, đánh vào trong Chấn Hồn Tháp, Chấn Hồn Tháp kia tản ra hào quang nhỏ yếu, lại lăng không mà lên bay đến Trần Lạc.

Trần Lạc tránh thoát không được, mở miệng hô to: "Kim bà bà, ta là công thần của Đại Huyền, là Vạn An Bá bệ hạ sắc phong. Ngươi thế này không sợ triều đình giáng tội sao?"

Kim bà bà khẽ lắc đầu: "Chút tội đó thân thể lão thân vẫn là gánh chịu nổi. Vạn An Bá, đắc tội, ngươi yên tâm, lời hứa trước đó của lão thân vẫn hữu hiệu."

Trần Lạc dùng sức giãy dụa, lại không đề nổi một chút khí lực. Lúc này Chấn Hồn Tháp kia đã bay đến trên đầu Trần Lạc, Trần Lạc chỉ cảm thấy có một cỗ hấp lực rơi trên người hắn, tinh thần của hắn như sắp bị hút vào trong một cái lỗ đen. . .

"Làm càn!" Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên trên bầu trời.

Một đạo hàn quang bắn thủng vách tường, đánh vào trên Chấn Hồn Tháp, lại là một thanh phi kiếm. Mũi kiếm điểm trên thân Chấn Hồn Tháp, Chấn Hồn Tháp như bị cự lực va chạm, đánh văng ra khỏi bức tường, không biết bay đến nơi nào.

Kim bà bà biến sắc, làn da toàn thân hiện ra mảnh lân phiến cỡ đồng tiền, một thân yêu lực bàng bạc giống như biển cả đang tĩnh lặng đột nhiên gợn sóng, chuẩn bị nghênh địch. Đến khi nhìn thấy hai bóng người đáp xuống trước mặt mình, đầu tiên là giật mình sau đó lập tức thu nạp yêu lực, cung kính thi lễ; "Đệ tử Kim Tam Thuận, gặp qua Thiên Lăng Đạo Quân!"

Người tới chính là đạo nhân trung niên cùng Nguyên Hà chân nhân lúc trước, đạo nhân trung niên này Kim bà bà đương nhiên nhận biết, chính là sư tôn của Nguyên Hà, Đạo Quân Đạo môn, đạo hiệu Thiên Lăng.

Thiên Lăng Đạo Quân trừng Kim bà bà, lạnh hừ một tiếng, quay đầu nhìn thấy Trần Lạc sắc mặt trắng bệch, vung tay lên, liền giải khai cấm chế của Kim bà bà trên người Trần Lạc. Sau đó trên mặt hiển hiện một nụ cười hòa ái, đi lên phía trước: "Vị tiểu hữu này hẳn là Đại Huyền Vạn An Bá kinh tài tuyệt diễm, Hiền Lương sư của Đạo môn ta?"

Trong đó, ba chữ Hiền Lương sư đặc biệt nhấn mạnh.

Trần Lạc: (` ; )?

Kim bà bà: (⊙_⊙)

. . .

Lại đổi một gian phòng, qua một phen nói chuyện với nhau, Trần Lạc mới biết được, đại thúc trung niên ý cười lấy lòng trước mặt lại là Đạo Quân Đạo môn, vị phần tương đương Đại Nho Nho môn. Mà đạo cô đứng ở bên cạnh hắn chính là Nguyên Hà chân nhân đưa ra cách chấn hồn.

Kim bà bà ngồi cạnh Nguyên Hà chân nhân, trên mặt vô hỉ vô nộ, không thấy được một tia dị dạng. Ngược lại là Thiên Lăng Đạo Quân một bộ rất hoạt bát, càng không ngừng giảng giải chính sách phúc lợi của Huyền Lương sư với Trần Lạc.

"Cho nên, Đạo môn có ý là, để Chung Quỳ gia nhập Đạo môn?" Trần Lạc hỏi.

Thiên Lăng Đạo Quân gật gật đầu, lại lắc đầu: "Là như thế này, không chỉ dạng này. Các hạ là chủ nhân của Chung Quỳ, tự nhiên xứng đáng nhận sắc phong Hiền Lương sư của Đạo môn ta."

Trần Lạc nhíu mày, hắn đã hiểu được ý đồ Thiên Lăng Đạo Quân đến đây, đơn giản tới nói, sắp xếp một thân phận cho Chung Quỳ bên trong Đạo môn.

Nguyên nhân ngẫm lại liền biết, khẳng định là Đạo môn nhận được tin tức Chung Quỳ khắc quỷ, cũng biết triều đình dự định mở rộng, mà Đạo môn lại không muốn từ bỏ lực ảnh hưởng ở lĩnh vực này.

Nhưng là trước kia Ngụy Diễm đã từng nói với Trần Lạc, chuyện của Chung Quỳ dính đến khí vận Đại Huyền, cho nên triều đình nhất định cũng sẽ không thỏa hiệp.

Cho nên, cách mà Đạo môn nghĩ tới chính là Chung Quỳ muốn bắt quỷ thế nào thì cứ bắt quỷ thế ấy, chỉ là gánh thân phận Đạo môn mà tiến hành.

Mà muốn Chung Quỳ mang theo thân phận Đạo môn nhất định phải chứng thực thân phận với Trần Lạc.

Dù sao Chung Quỳ không phải tự nhiên chi linh, mà là thư linh của Trần Lạc. Chỉ cần giải quyết thân phận Đạo môn của Trần Lạc, vấn đề lai lịch của Chung Quỳ tự nhiên là giải quyết dễ dàng.

Vì đạt tới mục đích này, Đạo môn vận dụng các loại quan hệ, trì hoãn đội ngũ Đại Huyền phái tới hộ tống Trần Lạc, đoạt tới trước một bước, chính là vì để Trần Lạc tiếp nhận sắc phong Đạo môn trước.

Sau khi mò mẫm đại khái nắm giữ đầu đuôi sự tình, Trần Lạc trong lòng nhất định, nói như vậy Đạo môn là có chuyện nhờ hắn thì Kim bà bà bên này liền dễ nói.

"Đạo quân, việc này ta còn muốn nói lại với triều đình. Dù sao lúc ấy Ngụy tiên sinh cùng Tô tiên sinh đều từng dặn dò với ta, chuyện Chung Quỳ liên quan đến quốc vận, xin thứ cho tiểu tử không dám tự tiện làm chủ!"

Lúc này trong lòng Trần Lạc có hai chuyện cần cân nhắc, một là việc này xác thực phải nói rõ với triều đình, dù sao thân phận Vạn An Bá này thánh chỉ đều đã hạ, mặt khác cũng là nhìn xem có thể bức lại đối phương giúp mình giải quyết chuyện của Kim bà bà bên này không.

"Vạn An Bá, trước đó là lão thân đắc tội!" Không đợi Thiên Lăng Đạo Quân nói chuyện, Kim bà bà đã chủ động đứng dậy thi lễ với Trần Lạc, nói xong, trên trán chậm rãi hiện ra một cái đồng tiền, bay tới trước mặt Trần Lạc.

"Đây là một viên 'Mua Mệnh Đồng Tiền' lão thân trăm năm mới có thể ngưng tụ ra, có thể chết thay một lần, đưa cho Vạn An Bá phòng thân, xem như lão thân nhận lỗi. Hi vọng chuyện hôm nay đừng ảnh hưởng cách nhìn của Vạn An Bá với Đạo môn ta. . ."

Trần Lạc nhìn đồng tiền trước mặt, nhất thời trong lòng cũng cảm giác khó chịu. Nói cho cùng ếch xanh nhỏ là vì cứu mình, mà Kim bà bà cũng là vì ếch xanh nhỏ.

Dứt bỏ lập trường giảng đúng sai là biểu hiện của tư tưởng ngây thơ.

Chỉ là, thật ra mình rất có tiền đồ. . .

"Bà bà thu trở về đi." Trần Lạc lắc đầu, "Chờ ếch huynh đệ tỉnh lại, chúng ta mới thương lượng lại việc này nên giải quyết như thế nào? Dù sao người trong cuộc cũng là ta và ếch huynh đệ, ngài thấy thế nào?"

Kim bà bà không trả lời, chỉ là trong mắt chứa thâm ý đánh giá Trần Lạc một chút, cuối cùng chắp tay với Thiên Lăng Đạo Quân, chậm rãi đi ra ngoài, cũng không thu lại 'Mua Mệnh Đồng Tiền' kia.

. . .

Một con Bạch Hạc bay ra từ trong Phù Vân sơn, trong miệng còn ngậm Chấn Hồn Tháp đã bị đánh bay trước đó, đáp xuống đại viện, run run người, lại hóa thành Bạch Hạc đạo đồng đưa tin trước đó, hắn đang muốn đi vào trong lại thấy Ngưng Băng ý cười tràn đầy nhìn qua hắn.

"Băng di, ngài còn chưa nghỉ ngơi sao?"

Ngưng Băng chậm rãi đến gần: "Thật sự là hài tử ngoan, nhanh như vậy đã tìm được Chấn Hồn Tháp về rồi."

Bạch Hạc đạo đồng đắc ý vỗ vỗ lồng ngực: "Đương nhiên, trước đó ta đang chơi trên trời, nhìn thấy hướng Chấn Hồn Tháp bị đánh bay, gia gia bảo ta đi tìm, ta theo hướng đó rất nhanh thì đã tìm được."

Ngưng Băng ôn nhu vỗ vỗ đầu Bạch Hạc đạo đồng: "Giỏi quá, đi ngủ đi. Chấn Hồn Tháp này ta sẽ đưa cho bà bà."

Bạch Hạc đạo đồng gật gật đầu: "Vâng! Tạ ơn Băng di!" Nói xong, lanh lợi chạy về tiểu viện của mình.

Ngưng Băng nắm Chấn Hồn Tháp trong tay, lại quay đầu lại nhìn hướng tiểu viện của Kim Qua Qua, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt. . .

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.