Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông Thiên Lộ Hiện

Phiên bản Dịch · 2469 chữ

Trong Trung Kinh, Văn Xương Các.

"Hiền Lương sư?" Văn tướng Nhan Bách Xuyên nhìn ngọc giản truyền tin mới vừa lấy được, cười nhạt một tiếng, "Cách cục của tên lỗ mũi trâu Thanh Vi kia vẫn là nhỏ, làm sao không cho cái danh hào Đại Hiền Lương sư chứ!"

Ngụy Diễm ngồi đối diện bàn cờ cười nói: "Đạo môn từ khi có ghi chép đến nay, hết thảy chỉ xuất bốn vị Đại Hiền Lương sư, đều là nhân vật có thiên đại ân tình với Đạo môn, tiểu tử thối kia chỗ nào xứng!"

Nhan Bách Xuyên tiện tay đẩy loạn bàn cờ, nói: "Chắc hẳn người đi đón tiểu tử kia đã bị Đạo môn kiềm chân. Vẫn là Thiên Nhất ngươi đi một chuyến đi."

Ngụy Diễm hỏi: "Chương trình của chúng ta là gì?"

Nhan Bách Xuyên cười nhạt một tiếng: "Hợp tác thì cùng có lợi, phân tách hai bên đều hại. Đạo môn cần mặt mũi bên ngoài, triều đình muốn phần bên trong. Lát nữa ta sẽ đích thân đi Huyền Đàn Cung một chuyến nói giá với lão Thanh Vi!"

Ngụy Diễm gật gật đầu, đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng Ngụy Diễm rời đi, ánh mắt Nhan Bách Xuyên lại rơi vào trên bàn cờ bị đẩy loạn, trong lòng thở dài một hơi.

"Nguy hiểm thật. Không sử dụng Nho môn thần thông, lão phu kém chút đã thua hắn. . ."

Mà hắn thật sự không biết, Ngụy Diễm vừa rời đi cũng thầm thở dài một hơi.

"Nguy hiểm thật. Xém chút không cẩn thận thắng văn tướng. . ."

. . .

Phù Vân phường, Lạc Địa Sinh Tiền Các.

Trần Lạc dưới sự dẫn dắt của thị nữ đi đến chỗ ở mới của mình. Liên quan danh hào Hiền Lương sư, Trần Lạc cũng không có cho ra câu trả lời chắc chắn, thật sự là hắn cần phải suy nghĩ tỉ mỉ một phen. Dù sao đối với Đạo môn mà nói, thứ bọn hắn coi trọng chỉ có một Chung Quỳ, thế nhưng Trần Lạc lại biết trong Mộng Cảnh Hoa Lâm của hắn còn có rất nhiều nhân vật truyền thuyết trong Đạo giáo mà phương thế giới này không có. . .

Tỉ như Bát Động Thần Tiên, tỉ như Thập Điện Diêm La, tỉ như Thiên Đình, tỉ như Phong Thần bảng. . .

Một cái Hiền Lương sư có thể đổi nhiều đồ như vậy à?

Đến thêm tiền đi!

Ngay lúc Trần Lạc đang suy nghĩ lung tung, hắn đã theo thị nữ đi vào một toà lầu nhỏ, hoàn cảnh càng u tĩnh hơn trước đó một chút.

"Vừa vặn, hôm nay đả thông hoàn toàn một nhánh kinh mạch cuối cùng." Trần Lạc thầm an bài. Trước đó cảm ứng được hồng trần khí phát sinh biến dị, tốc độ đả thông kinh mạch của hắn trở nên nhanh rất nhiều, trước mắt còn lại một nhánh m Duy mạch cuối cùng.

Nói cũng kỳ quái, nhánh kinh mạch cuối cùng tựa hồ có một đạo ngăn cách rõ ràng, khiến Trần Lạc tiêu hao không ít thời gian. Trần Lạc ẩn ẩn cảm thấy chỉ cần đột phá tầng cách ngăn này, hoàn toàn đả thông mười hai chính kinh cùng kỳ kinh tám mạch, dường như sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

"Cơm canh không cần đưa tới." Trần Lạc căn dặn thị nữ, liền chuẩn bị bắt đầu tu luyện, đột nhiên phát hiện thị nữ có chút cổ quái, thế mà không có ý muốn rời khỏi.

"Vị . . . Tỷ tỷ này?" Trần Lạc thăm dò nói, "Còn có chuyện gì sao?"

Thị nữ kia nhìn về phía Trần Lạc: "Tiểu tỳ xác thực có chuyện muốn làm phiền tước gia. . ."

Trần Lạc nghe được thanh âm này, trong lòng cảnh giác đại thăng, đang muốn mở miệng kêu to, chỉ thấy thị nữ kia thở ra một hơi, trong chốc lát một đạo hàn khí đã bao lấy Trần Lạc, quanh thân Trần Lạc kết một tầng băng sương, trong nháy mắt Trần Lạc đã bị phong trong một khối khối băng.

Khuôn mặt thị nữ kia trở nên mơ hồ, hóa thành chân dung, chính là Thái m Hàn Thiềm —— Ngưng Băng.

Ngưng Băng bước nhanh đến chỗ Trần Lạc đã bị đông thành khối băng, một tay đặt trên khối băng, một tay khác giơ lên, trong tay xuất hiện một tấm đạo phù. Ngưng Băng chuyển yêu lực vào trong đạo phù khiến nó vỡ vụn, từ trong đó sinh ra một cỗ lực không gian bao lấy Trần Lạc cùng Ngưng Băng, biến mất ngay tại chỗ.

Đạo môn phù lục —— Thiên Lý Tùy Phong Phù!

Ngay lúc phù lục phát động, Kim bà bà đang ngồi bên giường của Kim Qua Qua giống như có cảm giác, thoáng nhìn về hướng chỗ ở của Trần Lạc, trúc trượng trong tay nhẹ nhàng giơ lên, chỉ cần bà vừa động ý niệm sẽ có thể khởi động trận pháp của Lạc Địa Sinh Tiền Các, ngăn cản trận không gian dao động này, nhưng ánh mắt của bà lại lướt qua trên Kim Qua Qua, cuối cùng khẽ thở dài một hơi, hung hăng đánh trúc trượng xuống, có điều bà cũng không phải là ngăn Ngưng Băng đang bỏ chạy, mà là nhiễu loạn Thiên Lăng Đạo Quân đang truy kích.

"Kim Tam Thuận!" tiếng rống giận dữ của Thiên Lăng Đạo Quân truyền đến, một đạo quang mang phóng lên tận trời, chính là Thiên Lăng Đạo Quân. Nhưng không đợi Thiên Lăng Đạo Quân tìm Kim bà bà hưng sư vấn tội, một tiếng cười cuồn cuộn từ phương xa truyền đến ——

"Có bạn bè từ phương xa tới, chẳng phải cũng vui vẻ sao!"

"Thiên Lăng đạo hữu trùng thiên nghênh đón, Ngụy mỗ hổ thẹn. . ."

Ngụy Diễm, tới rồi!

. . .

Trần Lạc mặc dù bị băng phong trong khối băng, nhưng thần chí vẫn là rõ ràng. Hắn chỉ cảm thấy không gian xung quanh đảo ngược, không biết qua bao lâu, loại cảm giác mất trọng lượng kia biến mất, hắn cùng Ngưng Băng xuất hiện trong một cánh rừng tĩnh lặng.

Ngưng Băng thả Trần Lạc xuống, cũng không nói chuyện mà trực tiếp tế ra Chấn Hồn Tháp, mấy đạo pháp ấn đánh ra, Chấn Hồn Tháp kia lại bay đến đỉnh đầu Trần Lạc, tản ra một cỗ hấp lực, chỉ là khác với trước đó, lúc này sẽ không có người lại đến nghĩ cách cứu viện cho hắn.

. . .

Ngụy Diễm lạnh mặt, hạo nhiên chính khí quanh thân hiển hiện bao phủ toàn bộ Lạc Địa Sinh Tiền Các, Thiên Lăng Đạo Quân bấm quẻ không ngừng tính toán, mà Kim bà bà ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ hết thảy đều không có quan hệ gì với mình.

"Sư tôn, Ngưng Băng tính tình hiểu chuyện, nàng sẽ không đả thương đến tính mạng của Hiền Lương sư." Nguyên Hà chân nhân có tâm giải vây cho Kim Tam Thuận, nhẹ nhàng nói một câu.

"Nàng ngược lại dám!" Ngụy Diễm lạnh hừ một tiếng, "Trần tiểu tử có cái gì sơ xuất thì mấy trăm năm đạo hạnh của nàng cũng đừng hòng còn!"

Nguyên Hà chân nhân khẽ nhíu mày, hành lễ với Ngụy Diễm: "Ngụy Đại Nho, Nho gia ngươi coi trọng nhất là nhân luân. Tam Thuận và Ngưng Băng bất quá là vì Qua Qua mới phạm phải dạng khuyết điểm này. Lui mười ngàn bước mà nói, Qua Qua đối Trần Lạc có ân cứu mạng, Ngưng Băng cũng bất quá là cầm đồ Qua Qua đưa ra về mà thôi. Chấn hồn mặc dù không ổn, nhưng dù sao vẫn tốt hơn liệt hồn, nếu không ngài nói nên làm sao? Cứu người lại thành cứu toàn gia thù tới sao?"

Ngụy Diễm liếc mắt nhìn Nguyên Hà chân nhân một chút: "Cưỡng từ đoạt lý, chỉ tốt ở bề ngoài. Cứu Trần Lạc chính là Kim Qua Qua, dung hồn cũng là Kim Qua Qua. Nếu là Kim Qua Qua đứng trước mặt Trần Lạc nói một tiếng, giải trừ dung hồn. Chớ nói chấn hồn, dù là liệt hồn thì cũng là chuyện của hai bọn họ, nếu Trần Lạc nguyện ý, dù là trả mạng cũng không ai có thể nói gì."

"Chuyện lão phu giận là, các ngươi lấy danh nghĩa người nhà, lấy ân tướng bức, bây giờ càng là công nhiên bắt người. Còn dùng một bộ dáng vẻ cảm thiên động địa bộ, chẳng lẽ Trần tiểu tử thật là ác nhân vong ân phụ nghĩa sao? . . . Rốt cục là ai biến nghĩa cử cứu người thành chuyện kết thù?"

Nguyên Hà chân nhân giật giật môi, còn muốn nói chuyện, Kim bà bà đột nhiên mở miệng: "Ngụy Đại Nho ý là, Vạn An Bá chưa hề nói qua lời từ chối, cái này vốn là chuyện riêng của tiểu bối, là chúng ta bao biện làm thay. Chuyện cho tới bây giờ, nhiều lời vô ích. Vẫn là mau chóng tìm ra tung tích của Ngưng Băng cùng Vạn An Bá trước đi."

Lúc này Thiên Lăng đạo nhân vẫn luôn thôi diễn đột ngột dừng động tác, nhìn về phía Ngụy Diễm: "Tìm được rồi!"

. . .

Trần Lạc tựa như tiến vào một không gian hư vô, không có trên dưới. Đang lúc Trần Lạc muốn tìm lối ra, đột nhiên trong hư không xuất hiện một tiếng vang thật lớn, sóng âm cơ hồ thực chất hóa, Trần Lạc lập tức cảm thấy hoa mắt, cảm giác trong đầu có vô số suy nghĩ toát ra, lại có vô số suy nghĩ tiêu tán, cả người cơ hồ lâm vào trạng thái đứng máy, trong trạng thái này, Trần Lạc cảm giác trong cơ thể như có đồ vật gì nới lỏng ra một chút.

Đó là thần hồn!

Lại một tiếng vang thật lớn tại nổ tung trên đỉnh đầu Trần Lạc. Thần hồn bị nới lỏng lại lắc động một cái, như đã rơi vào một cái lỗ khảm phù hợp nào đó, hoàn mỹ xứng đôi.

Nháy mắt, trong đầu Trần Lạc xuất hiện một thoáng thanh minh ngắn ngủi. Hắn lập tức hiểu ra bản thân hồn xuyên mà đến, thần hồn cùng nhục thân kỳ thật vẫn là tồn tại ngăn cách. Phần ngăn cách này chính là cảm giác xa cách mà một phần thông mạch cuối cùng cảm ứng được. Bây giờ dưới tác dụng chấn hồn thật giống như đã làm cho thần hồn có một loại điều chỉnh thích hợp, cuối cùng đạt thành độ tương xứng hoàn mỹ.

Kỳ thật Trần Lạc không biết, con người chỉ khi ở trạng thái bào thai trong bụng mẹ, thần hồn lần đầu sinh ra, mới có thể tương xứng hoàn mỹ với nhục thể. Một khi ra đời, thần hồn cùng nhục thể đều sẽ xuất hiện một chút chệch hướng. Mà hài đồng sau khi ra đời vẫn có thể cam đoan thần hồn tương xứng hoàn toàn với nhục thể, Nho môn gọi là Văn Khúc Lâm Phàm, Đạo môn gọi là Tiên Thiên Đạo Thể, Phật môn thì coi là Vô Cấu Linh Đồng.

Ngay một đoạn thanh minh ngắn ngủi này, Trần Lạc điều động một tia hồng trần khí còn sót lại cuối cùng trong cơ thể, xông vào trong m Duy mạch, phần hồng trần khí lại tìm được khí thế như chẻ tre trước đó, nhất lần đột phá một đoạn cuối cùng.

Đến tận đây, mười hai kinh mạch, đã thông!

Kỳ kinh bát mạch, đã thông!

Thông Mạch cảnh, hoàn mỹ đạt thành!

Trần Lạc cảm ứng được một cỗ lực lượng bàng bạc vĩ ngạn khóa vực không gian khoảng cách, xông vào trong phiến không gian hư vô, định trụ trọn cả phiến hư không.

. . .

Ngay tại lúc đó, Ngưng Băng ở bên ngoài đang thao túng Chấn Hồn Tháp cũng bị một cỗ lực lượng bàng bạc áp chế, không thể động đậy, trên Chấn Hồn Tháp bắt đầu xuất hiện có chút vết nứt. Ngưng Băng còn muốn tiếp tục phát động Chấn Hồn Tháp, nhưng lại bất lực dưới cỗ lực lượng trước mặt kia, cảm giác này cực kỳ giống cảm thụ nàng theo Kim bà bà mắt thấy Thanh Vi Đạo Nhân độ kiếp hai trăm năm trước.

Thiên uy!

Nhưng vào lúc này, bầu trời phát ra một đạo thanh âm cổ quái, thanh âm kia cực kỳ kỳ lạ, tựa như có tiếng hoan hô, lại tự như có vạn dân cảm tạ, trong đó còn kèm theo tiếng đọc kinh văn.

Giờ này khắc này, vô luận là Đại Huyền thập tam châu, Bắc Vực Man nguyên, Nam Cương Yêu thổ, hay là Đông phương Tinh Thần hải, Tây vực Phật quốc, vô số Nhân, Yêu, Man đều bị thanh âm này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ngay cả Ngụy Diễm, Thiên Lăng cùng Kim bà bà đang phi tốc trên không trung ngay lúc âm thanh này vang lên liền bị thiên uy áp chế, từ trên trời rơi thẳng xuống mặt đất.

Bọn hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy bầu trời đêm giống như bị người mở ra, bên trong xuất hiện ngân hà bảy sắc, lan tràn đến chân trời. Chúng tinh ảm đạm, trăng sáng ẩn sau mây đen, khiến cho phần bảy sắc đó càng thêm loá mắt trong trời đêm.

"Thông Thiên Lộ!" Ngụy Diễm nghẹn ngào, "Đây là Thông Thiên Lộ!"

Thiên Lăng Đạo Quân cũng không che giấu được nét kinh ngạc, tự lẩm bẩm: "Lại là Thông Thiên Lộ!"

Ánh mắt trước nay luôn bình tĩnh của Kim bà bà cũng xuất hiện vẻ kinh hãi. Một Thông Thiên Lộ chính là một con đường tu hành. Từ xưa đến nay, Thông Thiên Lộ chỉ xuất hiện qua ba lần.

Thánh Nhân khai giảng, thanh sắc mạn thiên, mở Nho môn Thông Thiên Lộ.

Đạo Tổ truyền đạo, tử khí đông lai, mở Đạo môn Thông Thiên Lộ.

Phật Tổ thuyết pháp, địa dũng kim liên, mở Phật môn Thông Thiên Lộ.

Bây giờ, sao trời thất sắc, trăng sáng lui tránh, chính là có đại hiền mở ra Thông Thiên Lộ bảy sắc thứ tư!

Kim bà bà chăm chú nhìn lại, tâm thần chấn động, lúng ta lúng túng nói: "Hai vị tiền bối, chỗ khí vận ngưng tụ kia hình như là chỗ của Trần Lạc cùng Ngưng Băng. . ."

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.