Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Hổ Cầm Kịch Bản Báo Thù

Phiên bản Dịch · 2023 chữ

"Chuyện gì?" Trần Lạc vội vàng truy vấn.

Trần Bình hơi híp mắt lại, tựa hồ là đang nhớ lại.

"Hai năm trước vào mùa thu hoạch, tá điền Vương Hỉ Quý ở Tiểu Khê Thôn Thành Đông, nói là trên Tây Tú Sơn chạy ra một con hổ, đã tha vợ của hắn đi. Khi đó tiểu thư đi ra ngoài làm việc, ta liền nói chuyện này cho thiếu gia ngài."

Nói xong, Trần Bình liếc mắt nhìn nhìn thoáng qua Trần Lạc, Trần Lạc ngây ra một lúc, loại chuyện này với tính cách của ta trước kia hẳn là hoàn toàn không để trong lòng, cho nên cũng không có ký ức gì.

"Lúc ấy ta nói thế nào?" Trần Lạc hỏi.

"Ngài bảo lão nô cứ xem mà xử lý. . ." Trần Bình nói tiếp, "Lão nô liền tự tiện chủ trương, tìm tới thợ săn Chu Dũng ở Tiểu Khê Thôn, cho hắn hai mươi lượng bạc, lại phái mười trang đinh theo giúp đỡ, chạy đến trên Tây Tú Sơn vây giết con hổ kia."

"Sau đó thì sao?"

"Lúc ấy Chu Dũng dò xét hang hổ, nói cái gần đó lẽ ra là có hai con hổ, một đực một cái, sao giết con cái rồi nhưng lại không thấy con đực. Nhằm đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, ta lại bảo người ta tìm kiếm khu vực xung quanh mấy ngày nhưng cũng không tìm được con hổ đực đó nên đã cho rút người. Thiếu gia, ngài nói có đúng là con hổ đực kia tu luyện thành tinh, trở về báo thù không?"

Trần Lạc có chút trầm ngâm, thế đạo này, dã thú thành tinh không phải chuyện lạ gì. Không nói đến nó tốt số sử dụng thiên tài địa bảo gì, chỉ nói Nho Phật Đạo tam môn, Đạo Môn giảng đạo, Phật Môn phổ độ, Nho Môn khai hóa, đều có tỷ lệ để mãnh thú mở linh trí, hóa thành yêu vật. Khó đảm bảo liền có vị cao nhân nào kim khẩu vừa mở, khiến cho con hổ đực chạy đó có được đạo hạnh, hóa thành Hổ Yêu.

"Chu Dũng còn sống chứ?" Trần Lạc hỏi.

Trần Bình giật mình, nói: "Thiếu gia nói lời này lại làm ta nghĩ đến một chuyện. Trước lúc Trần gia ta xảy ra chuyện, tên Chu Dũng kia lại vào núi nhưng đã một đi không trở lại, đến nay ước chừng đã mấy tháng."

Trần Lạc lần nữa nhíu mày, khẽ quát một tiếng: "Chung Quỳ!"

Chỉ thấy thân ảnh Chung Quỳ thân ảnh từ từ hiển hiện sau lưng Trần Lạc. Trước đó Trần Lạc đã nói chuyện của Chung Quỳ cho Trần Bình, nhưng Trần Bình không nghĩ tới mặt mũi của đối phương lại xấu xí như thế, trong lòng hoảng hốt, hai chân như nhũn ra, lại gượng giữ lấy thể diện quản gia của Trần phủ nên chỉ là nghiêng mặt đi không nhìn Chung Quỳ.

Trần Lạc không chú ý đến biểu lộ của Trần Bình mà là hỏi Chung Quỳ: "Ngươi ăn con Trành Quỷ kia có phát hiện gì không?"

Chung Quỳ gật gật đầu: "Con Trành Quỷ kia thành hình không lâu, nhiều nhất hơn tháng, sâu trong hồn phách chỗ sâu còn có một ít ký ức lúc làm người tuy nhiên rất hỗn tạp loạn, nhưng lờ mờ có thể xác nhận dùng săn bắn mà sống. . ."

"Nói như vậy con Trành Quỷ kia tám phần là Chu Dũng biến thành. . ." Trần Lạc trầm ngâm nói, "Như vậy con Hổ Yêu hại Trần phủ ta hẳn là con hổ đực mất tích kia."

"Vậy. . . Giờ phải làm sao?" Trần Bình xem Trần Lạc như hài tử thân sinh nên luôn vô thức tự gắn bộ lọc 'thiên tài' cho Trần Lạc, mà biểu hiện lúc này của Trần Lạc khiến hắn ngoài ý muốn, ngược lại sinh ra cảm giác đây mới là chủ nhân chi tử nên đã bật hỏi vô thức hỏi.

Trần Lạc suy tư một lát, nói: "Hổ Yêu kia giết nhiều người như vậy, trên thân tất nhiên tinh lực trùng thiên, không dám tới gần huyện thành. Nó vốn là mãnh thú ở Tây Tú Sơn, chắc hẳn sẽ ẩn thân trong Tây Tú Sơn."

"Ta nhớ cha đã từng nói, quan viên Đại Huyền triều có thể kích phát quan ấn, tiêu hao khí vận vương triều để điều tra yêu khí một phương. Toàn bộ huyện Vạn An quá lớn, nếu không phải là chuyện khẩn cấp, Thái tri huyện tất nhiên sẽ không dùng khí vận dò xét toàn thành. Nhưng nếu chỉ là một tòa Tây Tú Sơn, Trần gia ta vẫn xuất nổi giá."

"Bình thúc, ngươi đi phòng thu chi chi ra hai ngàn lượng bạc trắng!"

"Hai ngàn lượng?" Trần Bình giật mình, Trần phủ dựa vào Trần Huyên làm gia chủ, làm chút mua bán gạo tằm, một năm thu nhập đại khái tầm bốn ngàn lượng, trừ đi chi tiêu hàng ngày, hàng năm ngân lượng có thể vào kho cũng chỉ tầm hai ngàn năm trăm. Trần Lạc một hơi liền muốn lĩnh bạc nhập kho gần cả năm, chuyện này khiến Trần Bình nhất thời lại bắt đầu hoài nghi Trần Lạc có phải bị người khác đoạt xác rồi không.

"Thiếu gia, có nên hỏi lại tiểu thư không?" Trần Bình do dự một lát, vẫn là thăm dò nói một câu.

Trần Lạc khẽ nhíu mày, nói thật, tên tiền nhiệm của hắn cũng quá đặt tiền tài trong lòng, mà ngay cả hắn ở kiếp trước tuy là thuộc dạng hộ nghèo, nhưng cũng không có khái niệm gì với bạc trắng, sở dĩ nói ra con số "Hai ngàn lượng" là nhớ được huyện nha có thể điều động khí vận vương triều gia trì hào môn tộc học, với lại còn công khai ghi giá, hào môn ở huyện thành có giá là một ngàn lượng bạc trắng.

Đương nhiên, huyện nha cầm khoản bạc này lại dùng để sửa cầu trải đường, phụng dưỡng mẹ goá con côi, phụ cấp quan học, như thế lại càng khiến khí vận vương triều càng hùng hậu.

Nhìn thấy phản ứng của Trần Bình, Trần Lạc cũng ý thức được hai ngàn lượng đối Trần gia mà nói không phải là số lượng nhỏ, định cho phép hắn đi hỏi thử ý của Trần Huyên, nhưng mà nghĩ lại, mình cũng không phải là tên phế vật mọt gạo trước kia, chẳng phải thừa dịp hiện giờ khởi tử hoàn sinh để lập quan hệ cá nhân trước. Lại nói, món tiền này liên quan đến an nguy của Trần phủ, không thể không chi, thế là nghiêm sắc mặt, nói: "Làm sao? Ta không điều động được khoản bạc này?"

Trần Bình nghe vậy liền giật mình, lại nhìn thấy Chung Quỳ sau lưng Trần Lạc toét miệng nhìn mình, vội vàng khoát tay: "Lão nô tuyệt không có ý này, ta. . . Ta đi phòng thu chi lãnh ngân phiếu ngay."

"Ừm, vậy ngươi đi đi, ta chờ ngươi ngoài cửa lớn. Trước không cần kinh động những người khác Hổ Yêu hẳn là vẫn không dám trùng kích huyện thành."

Trần Bình vội vàng vâng lời quay người rời đi. lúc này Trần Lạc mới quay đầu nhìn về phía Chung Quỳ, trước đó lúc Chung Quỳ hiện thân, thân là chủ cuả Thư Linh hắn liền cảm ứng được khí tức trên thân Chung Quỳ suy yếu.

"Ngươi thế nào? Là lúc trước đấu với Trành Quỷ đã bị thương?"

Chung Quỳ sững sờ, hướng về phía Trần Lạc bái: "Phiền chủ công quan tâm, mỗ gia không có chuyện gì. Chỉ là minh thổ ở đây có chút cổ quái, đợi chủ công giải quyết chuyện của Hổ Yêu xong, mỗ gia bẩm báo cũng không muộn."

Trần Lạc nghe vậy, nhẹ gật đầu. Chung Quỳ vốn là đại phán ở âm phủ, Thư Linh "Chung Quỳ" mình ngưng tụ ra có thể tiến vào minh thổ cũng không lạ. Có điều lúc này xác thực chuyện ưu tiên hàng đầu là xử trí Hổ Yêu nên cũng không hỏi tới nữa.

Ra khỏi cửa Trần phủ chính là đường lớn Tây An, một trong ba con đường lớn ở huyện Vạn An, trên con đường này đều là nhà của phú hộ quyền quý của huyện thành, ở giữa xen lẫn vài học đường cùng y quán. Lúc này chính là vào canh ba, trên đường cũng không có người, Trần Bình từ trong nhà đánh xe ngựa ra, Trần Lạc bước vào trong xe, liền bảo Trần Bình lên đường, trong lòng bắt đầu suy nghĩ làm sao đối mặt nhân vật số một huyện thành —— Thái tri huyện Thái Đồng Trần!

Vào canh ba, ước chừng khoản 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, lấy kinh nghiệm Trần Lạc ở kiếp trước, hắn sẽ không đi gõ cửa nhà của lãnh đạo trong khoảng thời gian này. Dù sao thời gian này thực sự quá tư mật, đối phương làm cái gì cũng có khả năng.

Nhưng lúc này Trần Lạc đã không còn lựa chọn, dựa theo cách nói của Chung Quỳ, Hổ Yêu kia cần sau khi Trành Quỷ trở về mới có thể biết được tất cả hành động của Trành Quỷ, cho nên Hổ Yêu tạm thời sẽ không biết Trành Quỷ đã bị Chung Quỳ ăn mất. Thế nhưng nếu sau khi trời sáng mà Trành Quỷ vẫn chưa trở lại, Hổ Yêu tất nhiên sẽ biết Trành Quỷ đã xảy ra chuyện, khó đảm bảo sẽ không phát sinh biến số.

Thứ hai, Trần Lạc dám làm chuyện này cũng có một nguyên nhân khác, đó chính là Thái Đồng Trần có giao tình không cạn với vị phụ thân của mình, nghe nói còn chịu ân Trần phụ chỉ điểm. Một nữ tử như Trần Huyên có thể chống đỡ gia nghiệp của Trần phủ không ngã hơn nữa còn có thể phát triển lên, trong này cũng không thiếu được Thái Đồng Trần giúp đỡ.

Trăng sáng sao thưa, huyện nha cách Trần phủ cũng không tính xa, ước chừng đi tầm mười phút, xe ngựa của Trần Bình đã chạy tới sau huyện nha. Phủ tri huyện ở phía sau nha môn nên đương nhiên sauhuyện nha cũng có cửa chính đường hoàng. Trần Bình tiến lên gõ cửa, không đến một lát liền có sai vặt xoa mắt ngái ngủ mở cửa, tiếng quát tháo còn chưa ra, liền thấy một thỏi bạc trắng như bông tuyết đưa tới, hắn vội vàng nuốt tiếng mắng vào, cười giả lã dùng tay trái nhận bạc, tay phải nhận bái thiếp, nói câu "chờ một chút", liền đóng cửa lại.

Lúc này Trần Bình mới hiểu rõ vì sao Trần Huyên chắc chắn sẽ là Lý sư gia đến dẫn đường. Thời gian này gác cổng tất nhiên không dám trực tiếp đi tìm Thái Đồng Trần, chỉ có thể tìm thúc thúc Lý sư gia của mình trước. Lý sư gia thân là phụ tá đương nhiên sẽ có một chỗ ở của mình ở phủ.

Nhưng khiến Trần Lạc không nghĩ tới chính là, Lý sư gia chưa thấy đâu thì đã có một đạo khí cơ lăng lệ khí cơ từ bên trong bắn ra, đánh vào trên xe ngựa của Trần Lạc, toàn bộ thùng xe lập tức vỡ tan tành. Trần Lạc chỉ thấy một văn sĩ trung niên dung mạo đoan chính thân mang trường sam từ bên trong bay ra, tay cầm trường kiếm, chỉ hướng mình, quát to ——

"Yêu nghiệt phương nào, dám can đảm chiếm đoạt nhục thân của điệt nhi ta. Ngươi lừa được điệt nữ của ta, lừa được một đám gia phó, nhưng không lừa được Thái Đồng Trần ta —— "

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.