Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Baby Đêm Nay Đánh Lão Hổ

Phiên bản Dịch · 2436 chữ

Mũi kiếm chỉa vào cổ họng Trần Lạc, Trần Lạc có thể cảm giác khí lạnh tỏa ra từ mũi kiếm.

Lúc này Trần Bình bị khí cơ hất tung trên mặt đất đã lộn nhào phóng tới chỗ Thái Đồng Trần, miệng hô to: "Đại nhân, đây thật sự là thiếu gia nhà ta. . ." Chỉ thấy phía sau xông ra hai gia đinh đè chặt Trần Bìnhlại.

lúc này Trần Lạc một cử động cũng không dám, chỉ nhìn Thái Đồng Trần trước mắt, hai con ngươi của Thái Đồng Trần hiện lên ánh sáng, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Hửm? Hồn phách không có khác thường?"

Nói xong, hai mắt Thái Đồng Trần lại lấp lóe ánh sáng, còn sáng hơn trước mấy lần, nét nghi ngờ trên mặt càng đậm: "Làm sao có thể? Ngươi thật sự là Trần Lạc?"

Cảm giác được mũi kiếm trên cổ họng hơi chút lui về sau một chút, lúc này Trần Lạc mới nhẹ gật đầu: "Thái thúc phụ, thật là ta."

Thái Đồng Trần từ từ thu hồi trường kiếm, nhưng anh sáng trong mắt vẫn không tan mà cứ nhìn chằm chằm Trần Lạc. Thái Đồng Trần này là học sinh Nho Môn, dùng hạo nhiên chính khí tẩy luyện hai mắt, có thể đạt tới cảnh giới Minh Biện Thị Phi, lúc này nhìn về phía Trần Lạc, cũng không phát hiện chỗ khác lạ của hồn phách cùng thân thể.

Dài dằng dặc gần một phút, lúc này Thái Đồng Trần ánh sáng trong mắt mới tiêu tán, lộ ra ý cười, giọng mang xin lỗi nói: "Là lão phu lỗ mãng rồi, hiền điệt chớ trách."

"Thúc phụ nói quá lời, lòng khẩn thiết bảo vệ, tiểu điệt ghi nhớ trong lòng." Trần Lạc vội vàng trả lễ, thế giới tiên hiệp này chuyện đoạt xá phụ thể cũng không tính là hiếm, người khác cảnh giác với mình thế này cũng là bình thường.

Chỉ là ——

Loại chuyện hồn xuyên này, vẫn là vượt ra khỏi sự lý giải của thế giới này.

"Hiền điệt khởi tử hoàn sinh, chắc hẳn có kỳ ngộ khác nhỉ?" Sau một phen giày vò, Trần Lạc giờ đang ngồi ở sảnh chính, Thái Đồng Trần không dấu vết tiếp tục tra hỏi.

"Trước đó, tiểu điệt chính xác đã hồn phách ly thể. . ." Trên đường tới đây Trần Lạc đã sớm chuẩn bị nên vội vàng nói ra những chuyên mình vừa mới biên tập xong.

"Cứ nói tiếp" ——

"Ta tựa như tiến vào một khoảnh rừng hoa đào, trong rừng hoa đào có một vị lão giả, tóc bạc mặt hồng, hắn nói với ta ngươi còn chưa đến lúc tới đây, sao giờ lại đến? Sau đó liền muốn uống rượu với ta, chẳng biết tại sao, mỗi lần uống một hớp rượu, đầu óc của ta liền thanh minh một chút. Đến khi uống hết cả bầu rượu, hắn nói ngươi cần phải đi, cứ như vậy phất ống tay áo, ta lại mở mắt ra, liền tỉnh lại. . ."

Kỳ thật vốn dĩ Trần Lạc muốn vẽ ra một câu chuyện phối hợp loại thi từ tiên nhân như "Thiên thượng bạch ngọc kinh, Ngũ lâu thập nhị thành, Tiên nhân phủ ngã đỉnh, Kết phát thụ trường sinh." Để tăng độ ảo diệu chuyện mình "Khởi tử hoàn sinh", nhưng lúc trước ngồi trên xe ngựa nhớ kỹ lại mới phát hiện một sự thật khiến hắn hoảng sợ ——

Ở cái thế giới này, Phật Môn và Đạo Môn chỉ giống vẻ ngoài của nhị giáo Phật - Đạo kiếp trước phật, rất nhiều truyền thuyết chuyện xưa có liên quan đến Phật - Đạo đều chưa từng xuất hiện, nói thí dụ như "Chung Quỳ", trong Đạo Môn ở cái thế giới này chưa từng có nhân vật này. Nhưng là Nho Môn lại khác!

Có Khổng Tử, có Mạnh Tử, có Tuân tử, có Đổng Trọng Thư, có Dương Hùng. . . Phàm là các đại nho mà Trần Lạc nhớ được tên đều có một chỗ cắm dùi ở thế giới này. Ngay cả Hoành cự tứ cấu tiếng tăm lừng lẫy cũng có, là sách vỡ lòng mà người theo Nho Gia cần đọc.

Ừm, Vũ khí ngụy trang - 1- 1- 1- 1. . .

Cái này vẫn chưa có tính chất huỷ diệt, chân chính khiến Trần Lạc sụp đổ chính là hắn nhớ kỹ những loại Đường thi Tống từ đều đã xuất hiện ở thế giới này, mặc dù có vài chỗ dùng từ mang theo ấn ký của thế giới này, nhưng ý cảnh từ ngữ luyện câu trên cơ bản đều là tương tự.

Vũ khí ngụy trang - 10- 10- 10- 10. . .

Có điều sau khi liên tục đối chiếu xác nhận với ký ức, thi từ sau Đường Tống tựa như chưa từng xuất hiện, hình như Thiên Đạo vẫn lưu lại đường sống cho Trần Lạc, chỉ là con đường này không dễ đi chút nào. . .

Thế là hắn trầm tư suy nghĩ, rốt cục biên tập ra một lớp ngụy trang "Đào Hoa Tiên nhân".

"Tiểu điệt cũng không biết lão giả kia là người phương nào. Chỉ là nhớ mang máng lúc lão giả say rượu nhẹ nhàng ngâm tụng vài câu thơ —— "

"Đào hoa ổ lý đào hoa am,

Đào hoa am lý đào hoa tiên.

Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,

Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.!"*

(*Đào hoa thôn có đào hoa am

Đào hoa am có đào hoa tiên

Đào hoa tiên nhân trồng đào thụ

Lại hái đào hoa đổi rượu tiền.)

"Sau đó ta liền rơi vào một không gian trắng xoá, vừa mở mắt, liền lại lần nữa về lại nhân thế này."

Thái Đồng Trần khẽ gật đầu, nếu trước đó hắn còn có điều hoài nghi thì lúc nghe xong cái này bốn câu thơ này lập tức không còn một chút nghi ngờ nào. Bốn câu thơ vẫn chưa thỏa mãn, chắc hẳn còn có phần sau, nhưng chỉ vẻn vẹn bốn câu này đã hiện rõ khí chất siêu phàm thoát tục, thái độ tiêu diêu tiêu sái, đừng nói là kẻ không có thiên phú đọc sách gì như Trần Lạc, cho dù là phụ thân của Trần Lạc tại thế cũng khó nói viết ra dạng câu thơ thế này, nếu không phải từ cao nhân làm ra thì ở đâu mà đến?

"Hay cho Đào Hoa Tiên nhân!" Thái Đồng Trần cười dịu dàng nói, "Chỉ bằng bốn câu hoa đào từ này cũng nên uống cạn một chén lớn!"

Nhìn cảm xúc Thái Đồng Trần dần dần lên cao, Trần Lạc thầm thở dài một hơi, Thái Đồng Trần này hẳn là cửa ải cuối cùng mà mình "Khởi tử hoàn sinh" phải vượt qua, bây giờ xem như qua rồi, trong lòng thầm cảm tạ Đường Bá Hổ Minh triều, sau đó đem chủ đề chuyển tới chính sự.

"Thúc phụ, lần này ta bái phỏng có liên quan đến án mạng ở Trần phủ ta. Thứ hại người ở Trần phủ ta đích thật là tà ma, lại không phải ác quỷ bình thường mà là một con Trành Quỷ. Ta đoán Hổ Yêu phía sau con Trành Quỷ này có liên quan đến chuyện Trần gia ta vây bắt một con hổ vào hai năm trước, hiện giờ có thể đang ẩn thân trong Tây Tú Sơn."

"Thảo dân khẩn cầu đại nhân phát động quan ấn, bao phủ Tây Tú Sơn, khóa chặt chỗ Hổ Yêu. Mặt khác lại phái một nhóm nha dịch theo ta đi Tây Tú Sơn trừ yêu. . ."

Nói đến chính sự, xưng hô của Trần Lạc cũng thay đổi, sắc mặt Thái Đồng Trần trở nên nghiêm túc, khẽ nhíu mày: "Ngươi có chứng cớ xác thực Hổ Yêu ở Tây Tú Sơn không? Nếu như không có, bản quan không thể tuỳ tiện tiêu hao khí vận dò xét. . ."

Trần Lạc vội vàng từ móc ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực, hai tay dâng lên, nói: "Ở đây có ngân phiếu hai ngàn lượng, Trần phủ ta cảm tạ trong thôn, nguyện vì Vạn An hiến một phần lực, vẫn xin đại nhân nhận lấy. . ."

Thái Đồng Trần liếc nhìn ngân phiếu trong tay Trần Lạc, có chút suy tư.

"Bao phủ một núi, không đủ!"

Trong lòng Trần Lạc hơi hơi trầm xuống, cắn răng nói: "Ngoài ra còn có một ngàn lượng, sẽ đưa tới ngay!"

Lúc này Thái Đồng Trần mới nhẹ gật đầu, bờ môi khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang truyền âm, một lát sau, Lý sư gia vẻ mặt hiền lành bưng ra một cái khay phía trên có đặt bút viết mực từ giữa phòng đi ra, cười hì hì lên tiếng chào Trần Lạc.

Thái Đồng Trần cũng không nhiều lời, tiếp nhận khay, viết một đạo văn thư phía rồng bay phượng múa phía trên rồi móc ra tư ấn tùy thân ấn lên, giao cho Lý sư gia.

"Con Trành Quỷ kia đã là cấp bậc ác quỷ, chắc hẳn Hổ Yêu thấp nhất cũng có Thuần Huyết Cảnh nên không cần sai nha dịch, lão Lý ngươi vất vả một chút đi cùng Trần Lạc tới Tây Tú Sơn. Nếu như Hổ Yêu thật sự trốn trong núi thì cứ giết ngay tại chỗ!"

Lý sư gia vẫn là dáng vẻ cười híp mắt nhẹ gật đầu: "Chỉ là việc nhỏ, không dám nói vất vả." Sau đó lại nhìn phía Trần Lạc: "Trần gia chủ, tại hạ đi một chuyến với ngài, ngài thấy như thế nào?"

Trần Lạc liền vội vàng đứng lên mà bái: "Vất vả Lý sư gia!"

. . .

Trăng thanh gió mát.

Trần Bình vội vàng xe ngựa ra roi thúc ngựa từ phủ của Thái Đồng Trần chạy đến Tây Tú Sơn, đường lớn tĩnh mịch, tiếng bánh xe chuyển động lộc cộc phát ra vô cùng rõ ràng.

Trong xe, Lý sư gia hai tay dâng quan ấn huyện lệnh của Thái Đồng Trần Huyện, vẫn là dáng vẻ cười hì hì, Trần Lạc nhìn có chút xấu hổ, nhớ tới lời căn dặn của Trần Huyên liền nói: "Lý sư gia, gần đây trong nhà có thu được vài món đồ cổ tiền triều, gia tỷ nói sư gia tuệ nhãn vô song nên muốn mời sư gia ngày khác đến hỗ trợ đánh giá một chút. . ."

Nghe được lời Trần Lạc, nụ cười trên mặt Lý sư gia càng đậm, nói: "Trần tiểu thư quá khách khí, nghĩa bất dung từ, nghĩa bất dung từ. . ."

Thấy bầu không khí bắt đầu thân thiện, Trần Lạc vội vàng tiếp tục hỏi: "Tha thứ tiểu điệt kiến thức nông cạn, trước đó Thái thúc phụ nói Hổ Yêu kia là cấp độ Thuần Huyết gì đó, đây là cảnh giới gì, vẫn xin Lý sư gia giải thích nghi hoặc."

Lý sư gia nghe vậy, khẽ gật đầu, nói: "Trần gia chủ sống trong địa giớ nhân tộc nội, không biết về cảnh giới của Yêu tộc cũng là bình thường. Đến Tây Tú Sơn vẫn còn thời gian, tại hạ sẽ nói một chút cho Trần gia chủ."

"Yêu tộc tu luyện khác với Nhân tộc ta, thứ bọn chúng tu chính là huyết mạch chi đạo, thứ cầu là huyết mạch phản tổ."

"Sau khi Yêu tộc khai trí, ba vị trí cảnh giới đầu đều có quan hệ với huyết mạch."

"Cảnh giới thứ nhất là Tịnh Huyết Cảnh, Yêu tộc ở cảnh giới này không ngừng rút đi huyết mạch tạp chất trong cơ thể, càng làm sạch sẽ, tương lai sẽ lên hạng càng cao. Tu đến hậu kỳ, có thể hóa thành hình người, chỉ là có vài bộ phận thân thể Yêu tộc không cách nào che giấu, thí dụ như cái đuôi, lỗ tai, tứ chi này nọ, thường nhân vừa nhìn cũng có thể nhìn ra là Yêu tộc hóa hình."

"Cảnh giới thứ hai là Thuần Huyết Cảnh, một thân huyết mạch gần như thuần tịnh không tạp, lúc này Yêu tộc mới có thể được xem là Yêu tộc chân chính, bởi vì khi đó chúng nó có thể thức tỉnh 'Thiên phú yêu thuật' ."

"Thí dụ như Hổ Yêu hại người Trần phủ kia. Hổ bình thường cho dù nuôi Trành Quỷ cũng chính là cấp bậc du linh trong quỷ vật, là cấp độ thấp nhất. Nhưng là để Trành Quỷ tấn cấp thành ác quỷ cấp bậc có thể giết người, nói rõ Hổ Yêu kia đã đã thức tỉnh 'Thao Hồn' yêu thuật."

"Cảnh giới thứ ba gọi là Luyện Huyết cảnh, Yêu tộc lúc này theo huyết mạch tiến một bước tinh thuần, đã có thể tăng thêm một bước cho yêu thuật, hóa thành thần thông. Mỗi một loại yêu thuật hóa thành thần thông, đều sẽ xuất hiện một đạo huyết văn kỳ lạ trên thân thể của bản thể Yêu tộc, cho nên loại thần thông này còn được xưng là Huyết Văn thần thông."

Nói đến đây, trên khuôn mặt tươi cười của Lý sư gia lại lộ ra một ánh mắt khinh thường: "Nói cho cùng, Yêu tộc đều là một đám gia hỏa ăn sạch vốn tổ tông, cái này so với tính kế thừa, anh dũng tranh tiến của Nhân tộc ta thì hàn môn cũng có quý tử ra. . ."

Trần Lạc đang muốn phụ họa hai câu, đột nhiên nghe được Trần Bình gõ gõ vào thùng xe, nói: "Gia chủ, Lý sư gia, đến Tây Tú Sơn rồi. . ."

====

Góc vui đọc truyện thêm hiểu biết

*Đây là bài thơ Đào Hoa Am Ca - Đường Dần.

Đường Dần tự là Tử Uý, Bá Hổ (nên còn được gọi là Đường Bá Hổ), hiệu là Lục Như cư sĩ, Đào Hoa am chủ, Lỗ quốc đường sinh, Thoát thiền tiên lại, tự xưng là Minh triều Giang Nam đệ nhất phong lưu tài tử.

Tương truyền ông sinh vào giờ Dần, ngày Dần, tháng Dần, năm Dần (Thành hóa thứ 6 đời Hiến Tông nhà Minh) do vậy được đặt tên là Đường Dần.

Bài thơ này được tác giả đề trong bức hoạ nổi tiếng Khán tuyền thính phong đồ (Ngắm suối và lắng nghe gió) hiện được lưu giữ tại Bảo tàng Nam Kinh.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.