Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu cùng Nho

Phiên bản Dịch · 2378 chữ

Rèm xe được vén lên, Lý sư gia cùng Trần Lạc từ trong xe ngựa đi ra, một ngọn núi hùng vĩ đập vào mi mắt.

Tây Tú Sơn là một ngọn núi ở phía Đông huyện Vạn An, ước chừng khoảng một phần mười huyện Vạn An, cỏ cây đầy đủ, chim thú rất nhiều, không ít cư dân huyện Vạn An đều dựa vào Tây Tú Sơn sống qua ngày.

"Trần gia chủ, tại hạ hỏi một câu nữa, ngài thật sự muốn dò xét Tây Tú Sơn này sao? Chủ nhân nhà ta nói, cho dù ngài lấy thêm ra ba ngàn lượng bạc trắng, muốn vận dụng khí vận lần thứ hai thì cũng phải chờ tới sau một tháng. . ."

Trần Bình nhìn về phía Trần Lạc, Trần Lạc ánh mắt lấp lánh nhìn lên Tây Tú Sơn trước mặt, nhanh chóng dùng những manh mối đã phác họa một lần trong đầu, cuối cùng nhẹ gật đầu: "Tra!"

Lúc này Lý sư gia thu hồi nụ cười trên mặt, thần sắc bắt đầu trang trọng. Hắn lấy lệnh trao quyền mà Thái Đồng Trần viết trước đó từ trong tay áo ra rồi dán trên quan ấn. Chỉ thấy tờ lệnh kia nhanh chóng cháy lên, nhưng không thấy có chút tro tàn bay nào, trong khoảnh khắc tờ lệnh kia sắp cháy sạch, quan ấn tri huyện thất phẩm tri hiện lục quang mờ mờ, mà trên bản thể quan ấn có thể lờ mờ nhìn thấy một bức bản đồ huyện Vạn An.

Lý sư gia duỗi ra một ngón tay, điểm nhẹ hai lần trên bản đồ đánh dấu vị trí Tây Tú Sơn, chỉ chốc lát Trần Lạc đã cảm giác được một cỗ khí tức từ trên trời giáng xuống, bao trùm cả tòa Tây Tú Sơn.

Gần như đồng thời, trong Tây Tú Sơn truyền đến tiếng thú rống ưng gào, Lý sư gia lơ đễnh, ngược lại giải thích cho Trần Lạc: "Khí vận như nước xanh, dưới nước xanh, bất luận là tạp chất gì đều có thể nhìn thấu. . ."

Lý sư gia vừa dứt lời, chỉ thấy ba đạo bạch quang lành lạnh bắn ra từ trong núi, bên trong ba chùm sáng như trụ bạch ngọc là ảo ảnh của Hươu, Tước, Ly, Lý sư gia nói: "Đây là ba con yêu dùng ánh trăng tẩy luyện bản thân, không mang theo sát nghiệt, được luật pháp Đại Huyền luật bảo hộ. . ."

Đúng lúc này, lại có một luồng ánh sáng từ tại trong Tây Tú Sơn phóng lên tận trời, cột sáng đỏ rực, xen lẫn một chút màu đen, lớn gấp đôi ba cột sáng màu trắng kia cộng lại.

Lý sư gia biến sắc: "Thật can đảm! Ngoài đỏ bên trong mang đen, đây đã không chỉ là mang huyết quang của nhân tộc ta mà còn mang Thiên Khiển chi lực của Nhân tộc. . . Đây là một con nghiệt yêu!"

Lúc này Trần Lạc cũng nhìn chằm chằm cái cột sáng kia, chỉ tháy trong ánh sáng có một cái bóng mờ vặn vẹo, dần dần bắt đầu rõ ràng, chính là một con hổ to lớn đang mở ra một miệng đầy máu.

"Sư gia, chính là nó!"

Lý sư gia khẽ gật đầu: "Súc sinh này biết mình bị khí vận khóa chặt mà còn không trốn không tránh lại bay thẳng đến chỗ chúng ta. . ." Nói xong giao quan ấn cho Trần Lạc, "Ngài cầm quan ấn sẽ được khí vận bảo hộ! Cứ ở bên trong tiện xem trận chiến, chớ tiến vào vòng chiến."

Lý sư gia vừa giao phó xong, chỉ nghe một tiếng hổ gầm chấn động thiên địa truyền đến, liền thấy chỗ đường núi xa xa có một con hổ to lớn dài tới hơn 3m từ trong Tây Tú Sơn vọt thẳng ra đến chỗ Trần Lạc như sấm chớp.

Lúc này dáng vẻ hiền lành của Lý sư gia đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một hình tượng trang nghiêm không giận tự uy. Cả người hắn được một tầng ánh sáng xanh thật mỏng bao quanh, không khỏi khiến người ta cảm thấy quang minh lẫm liệt.

"Hạo nhiên chính khí!" Trần Bình lúc này đứng bện cạnh Trần Lạc, nhẹ giọng nói ra. Trần Lạc khẽ gật đầu, hắn chăm chú nhìn con mãnh hổ hùng dũng kia, bởi vì hắn phát hiện ra một đường vân huyết sắc kỳ lạ trên thân của nó!

Lúc này Lý sư gia phóng khoáng cười một tiếng, một bước phóng ra, cả người nghênh đón con mãnh hổ hùng dũng đang đánh tố, chỉ nghe Lý sư gia vừa phóng đi, vừa hát vang:

Kỳ hải trường vân huyết bích sơn,

Thất thành diêu vọng Xích Hà quan.

Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp,

Bất phá kim trướng chung bất hoàn.[1]

Tại lúc Lý sư gia ngâm tụng, quanh thân hắn hiện ra ảo ảnh một vị tướng quân người khoác giáp rách cầm đao công kích, ảo ảnh kia va chạm trực tiếp với mãnh hổ, một đợt xung động cường liệt tán ra xung quanh. Lập tức cát bay đá chạy, cây đổ nhánh gãy, quan ấn trong tay Trần Lạc khẽ run lên, phóng xuất ra tất cả khí cơ, tạo thành hình dáng một tấm lệnh bài, chắn lại cỗ trùng kích này khỏi người Trần Lạc.

Sau khi vị Lý sư gia kia va chạm với mãnh hổ đã phải lùi về sau mấy chục mét rồi tiếp tục phóng tới đối phương.

"Quả nhiên, thơ ca ý cảnh đều như thế, chỉ là địa danh và điển cố đã thay đổi." Nghe được câu thơ quen thuộc, Trần Lạc thầm nghĩ đến.

Giữa lúc Trần Lạc còn đang suy tư, huyết văn trên người mãnh hổ đột nhiên lấp lóe ánh sáng, Trần Lạc lờ mờ trông thấy không gian phía trên mãnh hổ bắt đầu vặn vẹo, lá rụng tung bay, tựa như một móng vuốt hổ tạo thành từ cuồng phong đập tới chỗ Lý sư gia.

"Phong theo hổ, vân theo long. Hổ Yêu này vậy mà lại tiến hóa 'Khống Phong' yêu thuật thành thần thông." Trần Bình kinh ngạc, hắn đi theo Trần phụ mười mấy năm, tự nhiên cũng có một chút kiến thức.

"Bình thúc, Lý sư gia có thể thắng không?" Lúc này Trần Lạc cũng hơi khẩn trương, Trần Bình còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe trong miệng Lý sư gia thốt ra một chữ ——

"Ối!"

Cái chữ này vừa ra khỏi miệng, trên đỉnh đầu Lý sư gia kim quang đại phóng, cấp tốc ngưng tụ ra một thanh kim đao, chặt xuống móng vuốt hổ từ cuồng phong tạo thành.

Mà ngay khi chữ "Ối" được thốt ra, Trần Lạc rõ ràng chỉ nghe được một chữ, trong đầu lại tự động hiện lên một bài chiến thơ ——

Lưu mã tân khóa bạch ngọc an

Chiến bãi, sa trường nguyệt sắc hàn

Thành đầu thiết cổ thanh do chấn

Hạp lí kim đao huyết vị can. [2]

(Cưỡi ngựa tứ lưu, yên bạch ngọc,

Sa trường ngưng chiến lạnh trăng cao.

Trống trận còn vang đầu thành vắng,

Đao vàng trong hộp máu chưa khô.)

Kim quang như sấm sét xẹt qua bầu trời đêm, chỉ nghe một tiếng kêu rên, móng hổ kia lập tức vỡ vụn, ngay cả mãnh hổ cũng gào lên rồi ngã lộn vài vòng trên đất, đến khi bò lên lần nữa thì từ sau phần kéo dài đến phần bụng đã xuất hiện một đạo vết thương máu chảy dầm dề. Mãnh hổ quan sát Lý sư gia, lại hơi liếc nhìn Trần Lạc cách đó không xa, thầm quyết tâm, con hổ chuyển hướng bay thẳng đến chỗ Trần Lạc. Mà trong khoảnh khắc đó, tốc độ tựa như lại tăng lên, chỉ một cái nháy mắt liền nhào đến Trần Lạc không cách trăm mét.

Lý sư gia tựa hồ đã sớm chuẩn bị, thanh kim đao sắp sửa tiêu tán đột nhiên lại lần nữa ngưng tụ, chỉ là nhỏ hơn một chút so với vừa nãy. Lý sư gia vung tay áo lên, thanh kim đao liền hóa thành một vệt kim quang nhanh chóng bắn ra, mãnh hổ không tránh kịp, bị kim đao bắn vào một bên xương bả vai, lại từ trong ổ bụng một bên khác bắn ra, đâm trên mặt đất, hóa thành ánh sáng tiêu tán. Con mãnh hổ kia cũng mất đi lực đạo, miễn cưỡng chạy về phía trước mấy bước rồi cũng ngã trên mặt đất, nhưng chưa tắt thở, hơi thở nặng nề như là ống bễ, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lạc cách nó chỉ vẻn vẹn mấy chục mét, trên mặt toát ra không cam lòng.

Trần Lạc từ từ đi đến chỗ Hổ Yêu đã ngã xuống nhưng cũng không dám áp sát quá gần, chỉ dám đứng cách mười mét, một cái tay bưng quan ấn đối mặt với Hổ Yêu, hỏi: "Ta hỏi ngươi, là ngươi phái Trành Quỷ giết hơn hai mươi mạng người của Trần phủ ta đúng không?"

Hổ Yêu kia hơi há mồm, phát ra giọng trầm thấp: "Ngươi hại thê tử của ta, ta tìm ngươi báo thù, lại có gì sai? Ngươi có biết lúc thê tử của ta bị giết trong bụng đã có mang hổ thai! Ngươi hủy nhà ta, ta diệt nhà ngươi, hợp tình hợp lý."

"Giỏi cho một ác nhân trước. . . Không, ác hổ cáo trạng trước. Rõ ràng là thê tử ngươi cướp giật của tá điền nhà ta trước đấy. . ."

"Trần gia chủ, tranh luận với nó làm gì." Lúc này Lý sư gia lại quay về bộ dạng cười hì hì, đi tới nói:

"Con ác hổ này cưỡng từ đoạt lý mà thôi. Con hổ cái kia chỉ là dã thú, nó thì đã là một con yêu vật mở linh trí, đã không tính là một loại sinh mệnh, phối với dã thú lấy đâu ra cái gì vợ chồng một nhà. Nếu thật là dạng này, dã thú ăn cỏ thành yêu, há chẳng phải là sẽ giết tất cả Yêu tộc ăn thịt trước tiên à? Vậy kẻ săn thú, bán thịt, đồ tể khắp thiên hạ này chẳng phải sẽ chết hết sao?"

"Huống chi, đây là một con nghiệt yêu!" Lý sư gia đi đến chỗ Hổ Yêu duỗi ra một chân giẫm trên cổ nó:

"Nói, ngươi là do thế lực phương nào phái tới Đại Huyền ta? Phật Môn? Vạn Yêu Quốc? Hay là Man tộc?"

Hổ Yêu kia nhắm mắt lại nhưng không trả lời, rõ ràng là muốn chết.

Trần Lạc cũng tới trước mấy bước, nhìn lướt qua Hổ Yêu, lại nhìn về phía Lý sư gia, hỏi: "Lý sư gia, nghiệt yêu là cái gì?"

Lý sư gia trả lời: "Vừa nãy ngài cũng nhìn rõ bên trong máu của nó mang theo một chút màu đen, đó lad Thiên Khiển chi lực của Nhân tộc. Có Thiên Khiển chi lực quấn thân, nói rõ yêu vật này từng làm hại người có công với Nhân tộc ta. Dạng Yêu tộc này gọi là nghiệt yêu. Đại Huyền triều có lệnh: Nghiệt yêu tất sát!"

Hổ Yêu kia cười lạnh một tiếng: "Vạn Yêu Quốc mười vị Thánh Quân, chí ít có bốn vị bị Thiên Khiển chi lực của Nhân tộc quấn thân. Đại Huyền ngươi có dám phá Vạn Yêu, giết Thánh Quân? Còn không phải vẫn dùng kế sách hòa thân, điều động tôn thất quý nữ gả cho chư vương của Vạn Yêu Quốc sao."

"Ngươi. . ." Lý sư gia hiếm thấy nổi cơn thịnh nộ, nói, "Chỉ là Hổ Yêu, sao dám nghị quốc sách của Đại Huyền ta?"

Hổ Yêu không trả lời lại, chỉ là hờ hững nhắm hai mắt lại, có điều một lát, Trần Lạc liền phát hiện thân thể vốn hùng vĩ của Hổ Yêu vậy mà hơi có chút khô quắt. Lý sư gia phát giác không đúng, đưa tay tìm tòi, lúc này mới phát hiện Hổ Yêu này chẳng biết từ lúc nào đã phát động thuật tự tuyệt "Huyết Mạch Khô Kiệt" tự tuyệt, đã không có sinh cơ.

Chắc hẳn chính là vì ngầm phát động nên vừa rồi Hổ Yêu này mới cố ý tranh luận cùng bọn hắn, dời đi lực chú ý của Lý sư gia.

Đúng vào lúc này, trong đầu Trần Lạc đột nhiên vang lên âm thanh của Chung Quỳ: "Chủ công, hồn phách của con Hổ Yêu này có chút cổ quái, có lẽ mỗ gia có thể dò ra một chút tin tức. . ."

===

Góc vui đọc truyện, thêm kiến thức:

[1] Đây là bốn câu được cải biên dựa theo bài "Tòng Quân Hành" - Vương Xương Linh thời Đường. Bản gốc là:

"Thanh Hải trường vân ám tuyết sơn,

Cô thành diêu vọng Ngọc Môn Quan

Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp,

Bất phá lâu lan chung bất hoàn."

-Thanh Hải là chỉ hồ Thanh Hải thuộc tỉnh Thanh Hải ngày nay. Đại tướng quân Ca Thư Hàn triều Đường đã cho xây một tòa thành ở đây và để Thần Uy Quân đóng giữ.

- Tuyết sơn: chỉ Kỳ Liên sơn, dãy núi bị tuyết bao phủ quanh năm.

-Ngọc Môn Quan: Còn có tên khác là Nhạn Môn Quan, một biên quan thời nhà Hán, nay là phía tây Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc.

-Lâu Lan: tên gọi nước Tây Vực tức nước Thiện Thiện thời Tây Hán, nay thuộc Đông Nam huyện Thiện Thiện khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương. Thời Tây Hán, quốc vương Lâu Lan cấu kết với Hung Nô sát hại nhiều sứ thần nhà Hán đến Tây Vực, thường xuyên quấy nhiễu biên cảnh Tây Bắc.

[2] Bài thơ này có hai tựa: có chỗ ghi là Quân Hành - Lý Bạch, có nơi lại ghi là Xuất Tái - Vương Xương Linh.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.