Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Văn Tâm Chi Mê

Phiên bản Dịch · 2082 chữ

"Lý sư gia, có chuyện còn muốn lĩnh giáo ngài." Đi trên đường núi gập ghềnh, vì để không nhớ lại chuyện cũ của Hổ Yêu nên Trần Lạc tìm đề tài chuyển hướng suy nghĩ của mình.

"Trần gia chủ cứ hỏi không sao."

"Trước đó ta thấy ngài cùng Hổ Yêu đấu pháp, vì sao chỉ đọc lên một chữ liền có thể có hiệu quả cả bài chiến thơ?" Nói đến đây, Trần Lạc lại nghĩ tới tràng cảnh Lý sư gia một chữ vừa ra, kim đao hiện phóng khoáng.

"Ha ha ha ha, là chuyện này sao. . ." Lời của Trần Lạc rựa như cào đến chỗ ngứa của Lý sư gia, Lý sư gia thoải mái cười to, nói: "Ngược lại là tại hạ không để ý đến, trước đó chỉ cùng Trần gia chủ nói về con đường tu hành của Yêu tộc, nhưng không nói đến con đường tu hành của Nho Môn ta."

"Xin lắng tai nghe."

"Nho Môn tu hành cũng có phân chia cảnh giới rõ ràng."

"Cảnh giới thứ nhất, gọi là 'Tự Kiến Cảnh', cái gọi là 'Sách đọc trăm lượt, ý nghĩa tự tỏ', ý chỉ là nếu thật sư đọc thông một bộ kinh điển Nho Môn kinh điển, trong cơ thể có thể sinh ra 'Hạo nhiên chính khí' ."

"Nho sinh Tự Kiến Cảnh, linh mâu nhìn đêm, thân không dính bụi, tà ma lui tránh."

"Cảnh giới thứ hai gọi là 'Lạc Bút Cảnh', có thể thông qua viết nhã văn dẫn hạo nhiên chính khí ly thể, đây cũng là căn bản của Chiến Thi Từ. Cho nên nho sinh đến cảnh này, thông qua tập luyện Chiến Thi Từ, có thể có năng lực công kích."

"Cảnh giới thứ ba gọi là 'Thành Thơ Cảnh', nho sinh cảnh giới này, cần sáng tạo một bài nhã văn thi từ được Thiên Đạo công nhận mới có thể đột phá. Sau khi đến cảnh giới này Thiên Đạo sẽ hạ ban thưởng, nho sinh nắm giữ năng lực 'Xuất Khẩu Thành Thơ'. 'Xuất Khẩu Thành Thơ' này có thể ngưng tụ một bài Chiến Thi Từ trên một chữ đặc biệt. Mặc dù không đọc lên toàn bài thơ, nhưng Thiên Đạo vẫn có thể lý giải ý thơ ẩn chứa sau chữ này, từ đó nho sinh càng mạnh sức chiến đấu càng nhanh."

"Đương nhiên trên đời không thiếu thiên tài, có người mới vừa tiến vào Lạc Bút Cảnh, nâng bút liền có thể tự sáng tạo nhã văn thi, liên tục phá hai cảnh, cho nên cũng có người đem hai cảnh giới này gộp chun thành 'Bút lạc kinh phong vũ, thi thành khiếp quỷ thần' ."

"Tại hạ tối dạ, năm năm trước mới tiến nhập cảnh giới thứ ba, lại hao tốn thời gian ba năm mới đưa Thất Tuyệt Thánh Thủ Vương tông sư Kim Đao Thi dung nhập trong trong chữ, hổ thẹn hổ thẹn. . ."

Trần Lạc âm thầm ghi lại, Yêu tộc có "Tịnh Huyết", "Thuần Huyết", "Luyện Huyết" ; Nho Môn có "Tự Kiến", "Lạc Bút", "Thành Thi" ; đây đều là cơ sở của con đường tu hành, cũng không biết Đạo Môn, Phật Môn lại có gì khác biệt, còn có Man tộc phương Bắc là tử địch truyền kiếp của Nhân tộc, lại là dạng hệ thống tu luyện gì?

Cũng không phải là Trần Lạc đột nhiên tò mò mà là lúc này cũng bắt đầu cân nhắc con đường tu hành ngày sau của mình. Chung Quỳ từng nói, năng lực của hắn cùng một nhịp thở với năng lực của mình. Chắc hẳn nếu triệu hoán thư linh khác cũng là như thế.

Cũng không biết biển hoa trong giấc mộng kia, những tạp thư mênh mông như biển vốn không tồn tại trong thế giới này kia phải chăng có thể giúp mình mở ra một con đường tu hành khác nhỉ?

Có điều lúc này cũng không gấp, từ khi hắn xuyên đến thế giới này tính kỹ ra cũng mới chỉ năm sáu canh giờ mà thôi, giải quyết chuyện trước mắt sau đó sẽ có nhiều thời gian để thăm dò suy nghĩ.

Thu hồi suy nghĩ tung lung, Trần Lạc tiếp tục dẫn theo Lý sư gia tại đi vào Tây Tú Sơn, có lẽ là trước đó có khí vận dò xét, lại có lẽ là vì Lý sư gia đại phát thần uy chém giết Hổ Yêu, đoạn đường này vậy mà không có một con dã thú nào quấy nhiễu.

Dọc theo đường lên dốc, Trần Lạc nhìn thấy bên hông ngọn núi này quả nhiên có một hang động, Trần Lạc ra hiệu cho Lý sư gia Lý sư gia gật gật đầu, nhẹ giọng ngâm tụng: Nhật xuất vụ lộ dư, thanh tùng như cao mộc .*

Tiếng ngâm tụng vừa dứt, chỉ thấy một quả cầu ánh sáng nho nhỏ từ từ hiển hiện sau đầu Lý sư gia, chiếu sáng quanh mình mười bước.

Trần Lạc thừa dịp Lý sư gia triệu hoán ánh sáng mà đi vào trong huyệt động, Lý sư gia cũng theo sát đằng sau. Trong huyệt động có một ít y phục cũ nát, Trần Lạc nhìn thoáng qua, nhận ra đây chính là y phục của Chu Dũng

Trần Lạc quét mắt một vòng hang động, cuối cùng đi đến một khu vực đầy đá, đẩy từng khối ra, lại móc ra chủy thủ tùy thân đào một chút, rốt cục nhìn thấy một cái mật hộp toàn thân đen kịt.

Trần Lạc lấy mật hộp ra đưa cho Lý sư gia: "Chính là thứ này."

Lý sư gia nhìn mật hộp, trên người bao trùm một tầng hạo nhiên chính khí, cẩn thận mở mật hộp ra.

Trong chốc lát, một đạo ánh sáng xanh còn đường hoàng hơn hạo nhiên chính khí trên người Lý sư gia trong nháy mắt chiếu sáng cả huyệt động, bên trong ánh sánh xanh ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng kinh nghĩa ngâm tụng.

"Bất Hủ Văn Tâm!" Lý sư gia nhìn thấy vật trong hộp, sắc mặt đại biến, Trần Lạc nghi ngờ tới gần một bước, hạo nhiên chính khí toàn thân Lý sư gia đột nhiên bắt đầu xao động, tựa như xem Trần Lạc là đối tượng công kích.

"Lý sư gia!" Trần Lạc hô một tiếng, Lý sư gia quay đầu lại nhìn về phía Trần Lạc, Trần Lạc giật nảy mình, bởi vì hắn từ trong mắt Lý sư gia phát hiện sát ý hung ác. Mà vài giây sau, Lý sư gia đột nhiên hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc của mình, từ từ đóng nắp hộp lại, ánh sáng xanh trùng thiên kia cũng bị khóa trong mật hộp. . .

"Trần gia chủ, vừa nãy tại hạ tâm thần không yên, đắc tội rồi. Bất Hủ Văn Tâm này can hệ trọng đại, việc này ta phải nhanh thông báo cho đại nhân. Trần gia chủ, ta mang ngài rời núi trước, ngài cùng người nhà tự hành về nhà nhé!"

Trần Lạc gật gật đầu, đang muốn trả lời, vị Lý sư gia kia trực tiếp tiến lên cầm cánh tay Trần Lạc lên, miệng ngâm tụng "Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong" ! Trần Lạc chỉ cảm giác mình giẫm trên một đám mây mềm mại, gió tạt trên mặt phát đau phá thổi đến bản thân mắt mở không ra. Thẳng đến loại cảm giác này biến mất mới phát hiện mình đã đứng ở ngoài Tây Tú Sơn, Trần Bình đứng ở trước mặt mình, mà Lý sư gia đã không thấy tăm hơi.

"Khá lắm, lên núi hai giờ, trở về năm phút." Trong lòng Trần Lạc mỉa mai một câu, nhìn về phía Trần Bình, hỏi, "Bình thúc, ngươi biết Bất Hủ Văn Tâm không?"

"Bất Hủ Văn Tâm à, đây chính là thứ tốt!" Trần Bình vừa lên xe vừa nói với Trần Lạc, "Lão gia từng nói với ta, có thể ngưng tụ ra vật đó nhất định phải là Đại Nho cảnh. Trên Đại Nho cảnh chính là Thánh Nhân."

"Nho gia cùng Phật đạo hai nhà không giống nhau, ngoại trừ cảnh giới tu hành còn có một thứ khác với cảnh giới, độc lập với cảnh giới tu hành."

"Lập ngôn, lập công, lập đức, lão gia nói cái này gọi tam bất hủ!"

"Chỉ phải hoàn thành một loại trong đó, mới có thể ngưng tụ Bất Hủ Văn Tâm! Cho dù thân người đã chết, vật kia vẫn có thể trường tồn cùng thế gian, gánh sở cầu cả đời của một vị Đại Nho, diệu dụng vô tận."

"Sao vậy? Dị bảo mà Hổ Yêu kia lấy đi là Bất Hủ Văn Tâm?"

Trần Lạc khẽ gật đầu, đáp lời.

Trần Bình nghe vậy, lại quơ quơ roi: "Yêu tộc gan to bằng trời, đây chính là chí bảo của Nhân tộc chúng ta. Khó trách Hổ Yêu kia chỉ là tiếp xúc thời gian dài một chút liền lây dính Thiên Khiển chi lực của Nhân tộc."

"Có điều thiếu gia, dù sao cũng lấy về rồi. Về phần là ai cấu kết với tộc Dực Hổ, viên Bất Hủ Văn Tâm kia là của vị Đại Nho nào, những thứ này cũng không liên quan đến chúng ta. Chúng ta giải quyết uy hiếp từ Hổ Yêu là được."

Trần Lạc ngẫm lại cũng đúng, mình chỉ là vừa lúc tìm được Bất Hủ Văn Tâm mà thôi, dính đến đại lão cảnh giới tam bất hủ của Nho gia, cũng không cần mình quan tâm. Có tâm tư này, còn không bằng ngẫm lại tu luyện của mình và đôi mắt của Trần Huyên. . .

"Đúng rồi, Bình thúc, đã giải quyết xong Hổ Yêu, có phải hạ nhân đều có thể triệu về không? Tòa nhà lớn như vậy, đi nửa ngày cũng không gặp được một người luôn cảm thấy là lạ. . ."

"Còn không phải sao, đất ngoài thành còn chưa đùn đến, cũng phải bắt đầu làm rồi, nếu bỏ lỡ thời gian, thu hoạch sẽ kém đi mất."

"Ta có hơi nhớ không rõ, ta có mấy nha hoàn vậy? Thiếp thân nha hoàn là ai? Động phòng nha hoàn là ai?"

"Thiếu gia, đầu óc ngươi hồ đồ rồi. Ngươi chỉ có một người, bình thường sinh hoạt thường ngày đều là Tiểu Hoàn phục vụ."

"Cái này. . . Mắt tỷ ta không ổn, Tiểu Hoàn vẫn là chuyên trách chăm sóc nàng đi, ngày mai tuyển một nha hoàn khác cho ta là được, được rồi, ngươi gọi người tới chính ta chọn. . ."

"Thiếu gia, cái này vẫn nên hỏi thử tiểu thư."

"Sao vậy? Gia chủ như ta ngay cả cái này cũng không làm chủ được sao?"

"Cái kia. . . Thiếu gia, chuyện này thật không làm chủ được. . ."

Ngay lúc đôi chủ tớ Trần Lạc cùng Trần Bình vì chuyện nha hoàn mà đang nhiệt liệt thảo luận thì Thái Đồng Trần đã ngồi ở chính giữa đường nghe Lý sư gia báo cáo xong.

Lý sư gia tức giận nói: "Đại nhân, Bất Hủ Văn Tâm chính là tâm huyết cả đời Đại Nho ngưng tụ, lại có người giao nó cho Yêu tộc, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục, nhất định phải lên báo triều đình, nghiêm tra tới cùng!"

Sắc mặt Thái Đồng Trần ngưng trọng, nhẹ gật đầu: "Đây là đương nhiên. Chỉ là ngươi có từng nghĩ, các Đại Học cung cùng thế gia cung phụng Bất Hủ Văn Tâm đều không nhiều, chỉ cần hơi có động tĩnh sẽ bị người phát hiện. Tính cả thời gian Hổ Yêu kia sát hại trên dưới Trần phủ, thời gian Văn Tâm mất trộm chí ít đã hơn một tháng. Thế nhưng bất luận triều đình hay Nho Lâm cũng không xuất hiện bất kỳ nghe đồn nào, đây gần như không có khả năng! Trừ phi. . ."

Lý sư gia nghĩ tới điều gì, biến sắc: "Ngài là nói. . ."

Thái Đồng Trần khẽ gật đầu: "Vào lúc chúng ta không hay biết, có một vị Đại Nho, đã bỏ mình. . ."

=====

*Đây là bài thơ thời Đường của Liễu Tông Nguyên

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.