Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết Lập Thư Cảnh

Phiên bản Dịch · 3392 chữ

Quay lại gia trang đã qua nửa đêm. Vừa mới vào hậu viện đã thấy nha hoàn Tiểu Hoàn nhún nhảy một cái chạy tới, thì ra Trần Huyên vẫn không ngủ mà đang đợi tin tức của mình.

Đi theo Tiểu Hoàn vào khuê phòng của Trần Huyên, Trần Huyên đã thay một thân nội sam tơ chất mỏng nhẹ, lúc này Trần Lạc mới phát hiện hành vi chỉ nhìn mặt trước đó của mình thực sự quá nông cạn. Cho dù là nội y ở thời đại này cũng là loại thiết kế không hề bó sát người, là loại thẳng từ trên xuống dưới, nhưng nếu dáng người tốt liền có thể mặc nó thành kiểu thiết kế ôm thân thể. . .

Ừm, phải ngoan ngoãn!

Mặc dù nhiều lần thầm nói với chính mình thân thể này là thân phận đệ đệ, nhưng trên ý thức chủ quan Trần Lạc vẫn là một tên não tàn vừa vặn xuyên qua không đến một ngày, còn đang ở thời kỳ nhiệt huyết xúc động, đối mặt với dạng nữ nhân bước ra từ anime như Trần Huyên làm sao có thể thật tâm như chỉ thủy?

"Thiếu gia, sao ngài cứ nhìn chằm chằm vào tiểu thư vậy? Là tiểu thư bị mù nên ngài không nhận ra sao?"

Câu hỏi tìm chết của Tiểu Hoàn vang lên bên tai Trần Lạc.

Trần Lạc nhìn sang Tiểu Hoàn, nha đầu này, gương mặt còn đạt, nhưng từ cổ xuống dưới. . .

Vẫn còn con nít!

"Tiểu Lạc, đệ đến rồi? Chuyện thế nào?" Trần Huyên đã sớm quen Tiểu Hoàn không giữ miệng nên cũng không để ý, vịn mép giường liền muốn đứng lên, Trần Lạc vội vàng xông lên trước đỡ lấy Trần Huyên, để nàng ngồi xuống lại.

Bị Tiểu Hoàn quấy rối một trận khiến suy nghĩ của Trần Lạc cũng thanh minh hơn, không thể tiếp tục nghĩ những chuyện vớ vẫn kia. Mà chỉ dăm ba câu hắn đã nói mọi chuyện một lần. Biết được Hổ Yêu đã bị chặt đầu, Trần Huyên cũng thở dài một hơi, vươn tay sờ lên gương mặt Trần Lạc nói khẽ: "Đệ vất vả rồi. . ."

Mặt Trần Lạc lập tức đỏ lên, lui về sau hai bước vất vả lắm mới vứt bỏ được tạp niệm, đâu đã trải qua loại đối đãi này, liền vội vàng nói: "Không vất vả. Ta. . . Đi ngủ trước, tỷ cũng sớm nghỉ ngơi. . . Đi. . ."

Nói xong liền xoay người chạy.

Một hơi chạy về thư phòng, Trần Lạc mới thở dài, làm hai mươi cái chống đẩy xong, lúc này mới tê liệt ngồi trên ghế.

Uống một hớp nước lớn, miễn cưỡng đè xuống bề bộn suy nghĩ trong lòng, Trần Lạc vẫn là lần đầu tiên cẩn thận dò xét thư phòng của hắn.

Nhìn trên kệ tinh tế trưng bày các loại kinh điển, Trần Lạc phát phát hiện vị phụ thân đã qua đời của mình thật đúng là không phải nhân vật đơn giản, phải biết, nhã văn kinh điển có thể xem là bảo vật trân quý nhất ở thế giới này. Trần Lạc nhìn kỹ một vòng, nơi này không chỉ có kinh nghĩa Nho Môn, còn có điển tàng Đạo, thậm chí ngay cả kinh quyển Phật Môn cũng có mấy quyển. . .

"Uổng phí tài nguyên giáo dục tốt như vậy. . ." Trần Lạc cảm thán một tiếng. Ở cái thế giới này, đọc sách cũng cần thiên phú, mà thiên phú này gọi là "Đọc hiểu" . Chỉ khi đã thức tỉnh thiên phú "Đọc hiểu" mới có thể xem hết kinh điển cũng biến hoá để cho bản thân sử dụng. Nếu không sẽ giống như bảo một tiểu hài tử mới lên tiểu học đi xem một bản tài liệu giảng dạy toán cao cấp, có thể mặt chữ đều sẽ nhận biết nhưng lại không hiểu nó đang nói gì. Mà loại thiên phú này không tính là hiếm thấy, nhưng cũng không xem là phổ biến, so với cơ số Nhân tộc của cái thế giới này, trong trăm có một vẫn là được xưng tụng.

Mà Trần Lạc thuộc về dạng người bình thường không được chọn đó.

"Dù sao đã đổi linh hồn, nói không chừng hiện tại liền có thể?" Trần Lạc suy nghĩ nói, tiện tay từ trên giá lấy xuống một bản điển tịch, lật ra xem, vừa bắt đầu còn ổn, chỉ là mới nhìn một chút đã cảm thấy nhã văn trên trang giấy kia không ngừng vặn vẹo biến hình, một loại cảm giác đầu váng mắt hoa xông lên não.

Trần Lạc vội vàng khép sách lại, ổn định cảm giác buồn nôn trong lòng, cắn răng mở ra cố gắng nhìn lại lần nữa. Lần này Trần Lạc tựa như cảm giác được tầm mắt của mình bị một cơn lốc xoáy hấp dẫn, chỉ cảm thấy mí mắt dần dần nặng nề. . .

Lúc mở mắt ra lần nữa, Trần Lạc phát hiện mình đã đứng trong Mộng Cảnh Hoa Hải.

"Ta đây là. . . Ngủ thiếp đi?" Trần Lạc ngây ra một lúc, "Cái món đồ chơi này, dùng thôi miên lại rất tốt đấy."

Trần Lạc xem như hiểu rõ, đổi linh hồn, thiên phú đọc sách chẳng những không thức tỉnh mà dường như còn kém hơn tiền thân!

"Có điều, đây chính là Mộng Cảnh Hoa Hải sao?" Trần Lạc nhìn chung quanh.

Lần trước lúc đạt được Chung Quỳ lược truyền, hắn là đang trôi nổi ở giữa không trung, từ trên hướng mắt xuống thấy kỳ cảnh mộng bút sinh hoa, chỉ có thể nhìn thấy mấy đám đóa hoa ở cao nhất, mà lúc này hắn thân ở bên trong, từng cây bút to giống như từng cây từng cây đại thụ che trời, gọi nơi này Mộng Cảnh Hoa Lâm càng thêm chuẩn xác.

"Tham kiến chủ công. . ." Giọng Chung Quỳ từ phía sau truyền đến, Trần Lạc xoay người, nhìn thấy Chung Quỳ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trong hoa lâm đang thi lễ với mình.

"Chung Quỳ? Ngươi cũng có thể đi vào hoa lâm này sao?" Trần Lạc có chút ngoài ý muốn.

Chung Quỳ gật đầu nói: "Mỗ gia chính là được thai nghén từ hoa lâm này mà ra, tự nhiên có thể đi vào."

Trần Lạc bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "Nếu là thai nghén từ đây mà ra, vậy ngươi có biết hoa lâm này có ích gì cho việc tu hành của ta không?"

Chung Quỳ nhíu nhíu mày, cố gắng suy tư một lát, trả lời: "Mỗ gia chỉ là một trong các văn chương không đáng chú ý ở hoa lâm mênh mông này, như văn phân cửu lưu, mỗ gia cũng chỉ là loại văn Mạt Tam Lưu! May mắn được chủ công triệu hoán, được Thiên Đạo tán thành mới có thể tụ hình mà ra. Việc liên quan đến tu hành của chủ công, mỗ gia cũng không có đầu mối, có lẽ cần chủ công phải tự đi ngộ."

"Có điều mỗ gia bẩm sinh có mấy phần lý giải về hoa lâm này, có lẽ có thể cho chủ công một chút dẫn dắt."

Trần Lạc hào hứng: "Ngươi nói xem."

Trần Lạc chắp tay bước đi, Chung Quỳ nhắm mắt theo đuôi sát Trần Lạc, tiếp tục nói: "Thứ nhất, Thư Hải hoa lâm này hồn phách tương liên với chủ công, tự nhiên sẽ tâm ý tương thông với chủ công. Thí dụ như trước đó chủ công khổ sở vì Trành Quỷ liền gọi ta ra. . ."

"Thứ hai, thư tịch có phân chia dễ hiểu tinh thâm, thư linh cũng có mạnh yếu khác nhau. Mặc dù ta không biết chủ công nên tu luyện như thế nào, nhưng xác thực chỉ có tu luyện tới cấp độ tương ứng chủ công mới có thể gánh được lực hiển hóa hiện thực của thư tịch ở thế giới này."

Trần Lạc nhíu mày: "Là đến đẳng cấp nhất định mới có thể mở khóa thư tịch tương ứng sao?"

Chung Quỳ ngây ra một lúc, sau đó gật gật đầu: "Cách nói của chủ công có chút mới lạ, có điều đúng là ý này."

Chung Quỳ suy nghĩ một lát, nói: "Trong truyền thừa bẩm sinh của mỗ gia, thư tịch trong Thư Hải Hoa Lâm này đại khái có thể chia làm ba đẳng cấp hiển hóa."

"Đẳng cấp thứ nhất, hỉ nộ ái ố, yêu hận tình thù. Nhân gian muôn màu, thế gian vạn tượng, đều nằm giữa một thư một văn trong hoa lâm này. Lại tỉ như mỗ gia, mặc dù là thân thể thần nhưng cũng là hóa từ người mà ra, được Thiên Đạo ban thưởng mới có năng lực nuốt quỷ. Bởi vậy cũng được liệt kê ở cấp bậc này."

Trần Lạc gật gật đầu, cái này nói trắng ra là "thế giới võ yếu", cho dù dạng sinh linh siêu phàm giống Chung Quỳ cũng không phải tới từ tu luyện, mà là sau khi được Thiên Đạo tán thành giao phó quy tắc mới đản sinh năng lực. Tỉ như thư tịch tương tự, Trần Lạc lập tức liền nghĩ đến chuyện "Hóa bướm" của Lương Chúc cũng là như thế.

"Đẳng cấp thứ hai, phi thiên độn địa, Si Mị quỷ quái. Thư tịch trong đẳng cấp này, nhân gian tiên nhân lâm phàm, cũng có yêu ma quỷ quái, ngược lại có phần giống như thế giới này."

"Ừm, nói đúng ra là thế giới tiên hiệp. . ." Trần Lạc nghĩ nghĩ, xem ra loại thư tịch như Liêu trai, Bạch Xà truyện gì đó đều ở đẳng cấp này.

"Đẳng cấp thứ ba, Tiêu Diêu tam giới, thần phật tiên cùng tồn tại. Thư tịch ở đẳng cấp này trong lúc mơ hồ đã có, trong thư tịch có đạo tổ ngồi ngay ngắn tam thập tam trọng thiên*, có Tiêu Diêu tiên lên trời xuống đất, có Phật Tổ phật quang phổ chiếu vạn giới. Thọ cùng trời đất, vạn kiếp bất diệt."

"Được rồi, Tây Du Ký , Phong Thần Diễn Nghĩa một team. . ." Trần Lạc nhịn không được cười lên, chẳng qua nếu như mình thật mở khóa được cấp độ này, nếu bên trái triệu hoán Tam Thanh, bên phải triệu hoán Như Lai giống như triệu hoán Chung Quỳ, đến lúc đó lần lượt đi Đạo Môn cùng Phật Môn ở thế giới này một lần thì sẽ là quang cảnh gì đây. . .

Ui, tiền đồ là quang minh, đạo lộ —— trước mắt còn chưa tìm được!

"Ba đẳng cấp quá quấn miệng nên gọi là 'Hồng Trần cảnh', 'Tiên Hiệp cảnh', 'Tiêu Dao cảnh'. . ." Trần Lạc thuận miệng nói ra, không nghĩ tới vừa dứt lời, toàn bộ hoa lâm trong nháy mắt đất rung núi chuyển, nếu không có Chung Quỳ đến đỡ, Trần Lạc suýt nữa đã té sấp mặt trên đất.

Không đợi Trần Lạc mở miệng hỏi thăm Chung Quỳ đến cùng xảy ra chuyện gì thì một âm thanh to lớn đã vang lên ở chân trời ——

"Hồng trần luyện lòng người!"

"Thành tiên có hiệp ý!"

"Ai đến thật Tiêu Diêu!"

"Càn khôn tán nhất mạch!"

"Hoa Lâm chi chủ Trần Lạc tự ngộ tu hành chi lộ, Hoa Lâm Vạn Thư tự lấy lộ này làm ranh giới, phân đạo mà đứng!"

Trần Lạc ngây ra một lúc: Yự ngộ tu hành chi lộ? Ta ngộ cái gì? Ta chỉ là nói một cái tên mà thôi, nhiều nhất trong đầu xuất hiện vài quyển thư tịch làm đối ứng. . . Đúng rồi, thanh âm này, không phải giống với thanh âm đọc thơ lần trước sao?

Trần Lạc vội vàng nhìn về phía Chung Quỳ: "Lão Chung, lời thuyết minh này là của ai?"

Chung Quỳ cười khổ một tiếng, nói: "Phát ra tiếng người chính là bí cảnh chi linh này, thư linh ngoài Thiên Đạo như chúng ta có thể tồn tại trong thức hải của chủ công, hiển hóa ở thiên địa đều dựa vào sự bảo hộ của bí cảnh chi linh!"

A, hệ thống!

Trần Lạc nhẹ gật đầu, cái này hắn quen. có điều cảm giác cái hệ thống này có chút tự kỷ còn thêm sắp thành tinh rồi. . .

"Chủ công ngài xem. . ." Chung Quỳ chỉ hướng hoa lâm, chỉ thấy hoa lâm vốn lộn xộn đột nhiên xuất hiện ba con đường. Chỉ là hai trong số đó bị sương mù vây kín, chỉ có một cái có thể thấy rõ ràng, hai bên hoa thụ yểu điệu.

Trần Lạc phúc đến là lòng cũng sáng ra, hắn hiểu rõ hai bên con đường rõ ràng đều là thư tịch hồng trần cảnh, còn hai bên con đường bị sương mù ngăn trở lại là thư tịch của Tiên Hiệp cảnh cùng Tiêu Dao cảnh.

Nhưng vào lúc này, có mười con bướm được tạo thành từ cánh hoa bay từ bên trong đường lớn ra xoay quanh Trần Lạc.

Chung Quỳ vui mừng: "Chủ công, trong Mạt Tam Lưu thư tịch thường thường không gì lạ, kỳ văn bên trong phiêu hương, bên trên linh nội hàm tự hiển. Đây là mười bản kỳ văn Thượng Tam Lưu, chủ công thiết lập đạo cảnh cho Vạn Thư, bọn chúng chủ động tìm nơi nương tựa chủ công. Có điều, năng lực bây giờ của chủ công chỉ có thể lựa chọn một bản hiển hóa trong thiên địa!"

"Cái này không phải vừa bắt đầu đã đưa SSR sao?" Trần Lạc thầm mỉa mai, "Thì ra là phải đánh một đoạn nội dung cốt truyện trước mới có thể rút à. . ."

Trần Lạc lại nhìn sang Chung Quỳ diện mục dữ tợn, muốn nói: "Ta còn tưởng rằng tư cách chơi không tốn phí phải dùng ở trên thân thể ngươi nữa đấy!"

Trần Lạc nhìn mười cánh hoa bươm bướm bay múa bên người, mặc dù Chung Quỳ nói này thư linh là thư tịch của Thượng Tam Lưu, nhưng dù sao cũng là cấp độ Hồng Trần cảnh, những loại như Tây Du, Phong Thần còn chưa có trong nhóm thẻ đâu!

Hắn hít sâu một hơi, chạm vào một trong số đó. Chỉ thấy ngón tay một chạm đến con bướm kia thì nó liền hóa thành một đạo ánh sáng bay vào trong đầu Trần Lạc.

Một thiên kỳ văn phô ra trong đầu Trần Lạc, Trần Lạc có chút cảm ứng, trên mặt vui mừng: thì ra là quyển sách này. . .

====

Góc vui đọc truyện, thêm kiến thức.

(Theo ý hiểu của mình, lý giải của Phật giáo từ xưa về cõi tam giới cũng giống như lý thuyết về vũ trụ song song của khoa học hiện nay. Rất vi diệu.)

*Tam thập tam trọng thiên (33 tầng trời)

Phạm: Tràyastriôzat-deva. Cũng gọi Đao lợi thiên. Cõi trời này có 33 tòa thành nên gọi là Tam thập tam thiên, là 1 trong 6 tầng trời thuộc cõi Dục.

Theo vũ trụ quan của Phật giáo thì cõi trời này ở trên đỉnh núi Tu di, thuộc tầng trời thứ 2 của cõi Dục, 4 phía mỗi phía đều rộng 8 vạn do tuần, 4 góc trên đỉnh núi mỗi góc đều có 1 ngọn núi cao 500 do tuần; cõi trời này do thần Kim Cương Thủ Dược Xoa bảo vệ.

Cung điện ở trung ương (thành Thiện kiến) là nơi ở của trời Đế Thích, chung quanh phía ngoài thành, có 4 khu vườn là chỗ vui chơi của các người trời.

Về mạn đông bắc thành có cây Viên Sinh nở hoa rất thơm; phía tây nam thành có tòa nhà Thiện Pháp, các chúng trời hội họp ở đây để bàn luận về pháp lí. Bốn phía mỗi phía đều có 8 thành, cộng chung với thành Trung ương là 33 thành, vì thế gọi là Tam thập tam thiên.

33 tầng trời này công thêm 3 tầng Thái Cực, Ngôi Dương, Ngôi m (Thái Cực sinh Lưỡng Nghi) chính là 36 cõi Thiên Giới.

Phần hiểu thêm.

Khởi nguyên Tam Giới hình thành từ thuở Hỗn Độn sơ khai gồm có:

— Thượng Giới

- Được chia thành chín tầng lớp không gian từ thanh tịnh tinh khiết nhất, gần với Thái Cực nhất cho đến gần với các tinh cầu hữu hình gọi là Cửu Trùng Thiên, gọi tắt là Cửu Thiên tức là chín tầng trời.

- Trong Cửu Thiên lại có Tam Thập Lục Thiên, là 36 cõi Thiên Giới nằm rải rác đan xen lẫn nhau trong khắp Cửu Thiên.

— Trung Giới

- Được chia thành bốn khu vực theo bốn phương nên gọi là Tứ Đại Bộ Châu gồm:

-- Tây Ngưu Hóa Châu

-- Đông Thắng Thần Châu

-- Nam Thiệm Bộ Châu

-- Bắc Câu Lưu Châu

- Trong đó Tây Ngưu Hóa Châu là tinh tấn nhất, lành nhất trong bốn cõi, khắp nơi là cảnh thanh bình yên tịnh, muôn sinh sống hòa đồng với nhau gần giống với các cõi nơi Thượng Giới, tuy nhiên vẫn còn một số vướng mắc về danh quyền, phúc lộc.

- Đông Thắng Thần Châu thì chúng sinh nơi này có sự tu tập, bớt đau khổ hơn so với chúng sinh nơi cõi Nam Thiệm Bộ Châu, tuy nhiên chấp niệm vẫn còn rất nhiều về gia đạo và danh lợi quyền, một dạng Đạo cũng muốn mà đời cũng chuộng đó vậy.

- Nam Thiệm Bộ Châu là cõi hỗn loạn, thiện ác đủ đầy mọi sự, chúng sinh nơi này khó lòng từ bỏ các chấp niệm của mình nên họ thường nhìn thấy sự khổ não vô cùng trong sự tồn tại của mình. Nhưng mà, họ vẫn còn hạt giống thiện lành để hồi hướng về Chân Thiện Mỹ. Địa Cầu chúng ta đang sống thuộc khu vực Nam Thiệm Bộ Châu, có Thái Dương Hệ, có mặt trời soi sáng ấm áp.

- Bắc Câu Lưu Châu là cõi nặng nề, thiếu ánh sáng, các cõi giới nơi này được xem là nơi cư ngụ của các tà linh ác thú. Phần lớn U Minh Giới đều trực thuộc khu vực Bắc Câu Lưu Châu này. Chúng sinh trong cõi này và các cõi Hạ Giới trực thuộc đều rất khó tu tập, do chấp niệm nặng nề vào các sự tham sân si đầy đau khổ.

— Hạ Giới: Gồm có 72 tinh cầu lớn gọi là Thất Thập Nhị Địa và 3000 tinh thể lớn nhỏ khác nhau gọi là Tam Thiên Thế Giới. Tất cả 3072 tinh cầu, tinh thể này nằm rải rác khắp bốn phương, trực thuộc Tứ Đại Bộ Châu.

— Thất Thập Nhị Địa Giới

- Thất Thập Nhị Địa Giới hay gọi tắt là Thất Thập Nhị Địa, là 72 cõi Địa Hoàn thuộc Hạ Giới tư thuở ban sơ vũ trụ. Các cõi Địa Hoàn này, còn được gọi là Địa Cầu hay Tinh Cầu. Là các cõi giới hữu hình mắt thường có thể nhìn thấy được.

- 72 Địa Giới này được đánh số thứ tự từ Đệ Nhất Địa Cầu cho đến Đệ Thất Thập Nhị Địa Cầu. Sự tinh tấn, thanh nhẹ giảm dần cho đến trọng trược từ Đệ Nhất Địa Cầu cho đến Đệ Thất Thập Nhị Địa Cầu.

- Các Địa Cầu này, tuy tồn tại hữu hình, nhưng cảnh giới lại thuộc về cá nhân riêng biệt, chẳng chúng sinh nào của địa cầu 1 có thể nhìn thấy chúng sinh của địa cầu 2 bằng mắt thường phàm tục.

Tức là dù cho trình độ khoa học kỹ thuật tinh tấn vô cùng hiện đại thì chúng sinh các địa cầu này hoàn toàn không thể nhìn thấy nhau, giao tiếp với nhau trên phương diện sắc tướng hữu hình. Ta tạm hiểu giống như kiểu cùng tồn tại trong vũ trụ nhưng ở các chiều không gian song song với nhau, hoàn toàn độc lập riêng biệt.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.