Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng Xấu Đồn Xa

Tiểu thuyết gốc · 2811 chữ

Hắn nhẹ giọng nói:

- Yếu quá rồi đấy sư đệ...

Diệp Vân Lâm nói:

- Không thể nào?! Tông Sư! Sao còn trẻ như thế lại có thể đạt đc cảnh giới Tông Sư được.

- Ta cũng giông tiểu đệ mà thôi. Nhưng khác cái, ta nạp vip, còn tiểu đệ thì không.

Tiểu Hắc nở ra một nụ cười đê tiện, bắt đầu ngã bài vung dao lên, dùng thân thủ nhanh như chớp của cảnh giới Tông Sư mà chém số vô số dao quang chớp nhoáng. Những đừng dao kia của hắn cực kỳ nhanh, lướt qua thậm chí không thể nghe một tiếng vụt, chỉ thấy lờ mờ một màu sáng đỏ để lại mà thôi.

Hưng chịu phải những đòn nhanh như thiểm đó, Diệp Vân Lâm bất lực không thể làm gì, chỉ có thể sử dụng thần công thứ hai là Hắc Lân, mọc ra vô số vảy rồng màu đen bao lấy xung quanh cơ thể để phòng thủ mà thôi.

Hắn làm như thế, Tiểu Hắc kia lại càng điên cuồng. Phụng Hỏa Dao Găm vung càng lúc càng nhanh, đem hết những đám vảy đen kia cạo sạch, khiến cho máu tươi của Diệp Vân Lâm bắn ra tung tóe, nhuộm đỏ hết võ đài.

Nhìn thấy cảnh đó, Lưu Long Luyên không thể kìm chế được sự phấn khích của mình mà hét lên thật to, lần đầu tiên cổ vũ thực sự cho Tiểu Hắc:

- Đúng rồi Tiểu Hắc của tỷ! Đánh hắn đi! Đánh cho răng hắn bay hết không còn một cái!!!! Đánh mạnhhhhhh lênnnnnn!

Tiểu Hắc nghe thấy có người cổ vũ cho mình thì quay đầu lại, lại bắt gặp thấy đại sư tỷ quen thuộc đang cổ vũ cho mình. Nhưng lần này dáng vẻ của đại sư tỷ có gì đó rất là khác lạ, khuôn mặt thì vẫn là của nàng, nhưng cái biểu cảm biến thái, có chút điên cuồng kia lại làm hắn nhớ đến cảm giác bị chúng ma nữ vây công đánh úp.

Hắn rùng mình, lông gà lông vịt gì dựng đứng hết cả lên.

Cuối cùng quyết định quay đầu không nhìn nữa. Quyết tâm giã cho thằng nhóc này một trận thừa sống thiếu chết, cho nó thấy ai mới chân chính là nhân vật chính của cái bộ truyện này.

Dưới những đò mạnh như đạn pháo, nhanh như lôi điện kia của Tiểu Hắc, Diệp Vâng Lâm cùng với Hắc Lân của mình cũng chỉn chống lại được thêm năm phút nữa, thì gục xuống.

Lúc này trong hắn vô cùng thê thảm, cả người bê bết máu, chi chít vết thương lớn nhỏ. Mặc dù không bị đánh trúng vào những nơi yếu hiểm, nguy nan tới tính mạng, nhưng với lượng lớn thương tích, tích tụ lại qua một trận chiến như thế, cũng đủ để lại một cỗ thân thể đầy sẹo rồi.

Mà Tiểu Hắc cũng chơi rất ác, kẻ cả bộ mặt anh tuấn ăn tiền của Diệp Vân Lâm, hắn cũng đều không tha, vung hết tám bảy nhất dao lên mặt, cứa gần như là nát luôn mặt của Diệp Vân Lâm.

Thấy Diệp Vân Lâm ngã xuống, Tiểu Hắc cũng không nể nang cái gì gọi là tình nghĩa đồng môn huynh đệ, nặng như núi, dài như sống, trực tiếp vung chân lên, giẫm vô số giẫm cực mạnh lên người Diệp Vân Lâm.

Diệp Vân Lâm kêu gào trong đau đớn:

- Ah! Ah!!!!!! Ah!!! Đau quá!!!! Đau quá!

Càng nghe thấy tiếng hét đau đớn của Diệp Vân Lâm, Tiểu Hắc càng thích thú. Hắn nở ra một nụ cười độc địa, đầy vẻ khốn nạn nói:

- Đúng rồi, kêu to lên nữa đi. Cái gì mà chính khí anh hùng, cái gì mà chứng minh cho người khác thấy.

- Vẫn là thực lực không đủ, thì nên ở nhà bú ti mẹ đi.

Nếu hệ thống đã cho hắn một cái vai đáng ghét nhất, thì hắn nhất định phải hoàn thanh thật tốt để không phụ lòng sự kỳ vọng của hệ thống gia gia.

Và quả nhiên... Hành động này của hắn đã gây nên sự phẫn nộ bên dưới.

Nhìn thấy sư đệ đồng môn mình bị giã không còn ra hình dáng con người như thế, thì những người phía dưới võ đài đã cảm thấy khó chịu.

Bọn hắn nói:

- Tiểu Hắc sư huynh, sư huynh làm cái gì vậy. Rõ ràng là Diệp sư đệ đã ngất đi rồi mà!

- Trọng tài, trọng tài đâu. Mau mau cứu Diệp sư đệ.

- Hắc sư huynh, sư huynh đã còn là con người không thế?!

- ...

- Con mẹ nó, tàn bạo quá đi. Loại người này không nên tồn tại ở môn phái chúng ta mới phải.

- Thứ này cũng được gọi là sư huynh à? Ngươi có mặt mũi nào khi đánh sư đệ mình ra nông nỗi như thế.

Đáp lại những lời nói này của sư huynh đệ phía bên dưới, Tiểu Hắc đứng giữa võ đài, giang rộng hay tay ra, đón lấy toàn bộ những lời lẻ khinh miệt, xem hắn còn không bằng súc sinh.

Hắn cố nở ra một nụ cười phấn khích nói:

- Đúng rồi đấy....! Nếu các ngươi đã mạnh miệng nói như thế, thì chi bằng lên đây tỉ thí với ta đi.

Khuôn mặt hắn đầy máu, cộng thêm nụ cười đầy thỏa mãn kia, kỳ thực hệt như một tên sát nhân điên loạn, vừa mới bước ra khỏi hang ổ mình vậy.

Chứng kiến cảnh đó, biết được cảnh giới chân chính của sư huynh mình lại là Tông Sư đỉnh phong, cả đám đệ tử bên dưới không thể nhịn được mà toàn thân như một cơn hàn phong thổi qua, khiến cho cơ thể run lên cầm cập.

- Nào! Không có ai à?

Nhìn biểu hiện đầy thách thức, khốn khiếp, muốn đánh vào mặt một cái rồi chà đạp này của Tiểu Hắc thực sự rất đáng ghét. Nhưng kỳ thực hành động này của hắn đã cứu giúp những cái miệng hỗn láo vừa mới công kích bản thân khi nãy.

Bởi vì bên dưới, Lưu Long Luyên đã lấy ra bạch ngọc kiếm của mình, ẩn ở trong đám đông, tỏa ra một cỗ sát khí kinh thiên động địa, muốn giết chết toàn bộ đám người nói xấu hắn. Nhưng vì chứng kiến một hành động tận hưởng này của hắn, nàng mới thu kiếm lại, quyết định không dạy dỗ dám sư huynh đệ của mình một trận.

Nàng nhìn lên trên võ đài, khuôn mặt đã không còn trầm mặc, điên cuồng khi nãy, mà mang theo tâm tư vô tận nhìn về phía Tiểu Hắc, nói:

- Ý của đệ là sao đây, Tiểu Hắc?

Trận chiến cứ như thế mà kết thúc, Diệp Vân Lâm tuy không bị tàn phế, nhưng dung nhan bị hủy, toàn thân thì chi chít những vết sẹo to nhỏ khác nhau, phải tịnh dưỡng ở phòng mình một tháng. Còn Tiểu Hắc thì kéo được thù hận vô hạn, đem danh khí của bnr thân mình, một chiêu đánh xuống tận cùng.

Bởi vì Diệp Vân Lâm đã dám đứng ra chiến đấu với Tiểu Hắc kia, thế nên mới vì thế mà trọng thương, nằm liệt giường, nên đám người căm ghét, hận những hành động đáng khinh của Tiểu Hắc đến tận xương tủy đã đem Diệp Vân Lâm đặt vào trong lòng, xem Diệp Vân Lâm kia trở thành người hùng dám chiến đấu với lại ác nhân.

Hành động tàn bạo, cuối cùng khinh bỉ toàn bộ sư huynh đệ kia ở trận chiên giao hữu, đã khiến cho tất thảy những trưởng lão đều nhíu mài về phía Tiểu Hắc, không còn người nào sau trận ấy dám lại gần hắn nữa. Duy nhất chỉ có Lưu Long Luyên.

Chứng kiến cảnh Tiểu Hắc bị hắc hủi, cô lập, Lưu Long Luyên bên ngoài thì tỏ ra đáng tiếc cho sư đệ của mình, nhưng sâu bên trong lại điên khùng cười loạn. Chuyện này đối với nàng không phải chuyện xấu gì, ngược lại là chuyện vô cùng tốt.

Không những Tiểu Hắc không bị những con mèo say mê nhan sắc mà ve vãn nữa, mà hắn cũng vì thể hiện cá tính bản thân như thế mà phải chịu công kích cực kỳ lớn, không thể hồi phục được. Nàng có thể nhân cơ hội này để mà bước đên bên hắn, an ủi hắn, từ đó chiếm được thiện cảm của Tiểu Hắc.

Lưu Long Luyên sau trận giao hữu kia, đi vào trong bếp nấu cho Tiểu Hắc một bát cơm rang trứng, rồi bước đến cửa phòng.

Nàng gõ nhẹ cửa nói:

- Tiểu Hắc... Đệ có ở trong đó không?

Giọng nói của nàng mang theo ngữ điệu cực kỳ mong chờ, giống hệt như là thiếu nữ lần đầu tiên về nhà chống vậy. Nhưng đáp lại, Tiểu Hắc đã làm cho thất vọng.

Hắn dửng dưng nói như chưa từng có chuyện xảy ra:

- Lưu tỷ à? Đệ có trong phòng. Mà đây là phòng tỷ mà, sao tỷ lại phải gõ cửa cơ chứ?

Lưu Long Luyên thế thì đứng hình mất mấy giây.

Nàng kỳ thực không hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao Tiểu Hắc hắn lại nói chuyện bình thường như thế? Chả lẽ hắn bị chửi đến đầu đỡ có vấn đề gì luôn rồi hay sao? Không được, ai cũng có thể bị tâm thần, trừ tiểu bảo bối Tiểu Hắc của nàng.

Lưu Long Luyên mở cửa bước bào, vội vã đặt bát cơm lên trên bàn, bước đến chỗ hắn, hỏi han:

- Tiểu Hắc, đệ có sao không? Nói gì với tỷ đi. Đừng dọa tỷ mà. Này Tiểu Hắc? Đệ có cảm thấy đầu óc bình bình thường không? Hay là tự nhiên thấy khắp nơi đảo lộn, cầu vồng xuất hiện trước mặt?

- Đừng làm tỷ lo ah....

Dưới sự hỏi thăm, bóp mặt, quan sát nhãn cầu của mình thì Tiểu Hắc khó chịu lùi ra, nói:

- Sư tỷ, đệ bình thường mà. Không có bị điên đâu mà tỷ lo thế?

- Đệ chắc chắn? Hay là trường của đệ lại là bản thân mình bị gì mà không biết?! Trường hợp đấy theo như tỷ biết còn hệ trọng hơn cả trường hợp bản thân mình biết nữa đấy!

- Không, sư tỷ! Đệ! Bình! Thường!

- Sao đệ bình thường mà lại ăn nói tươi tắn thế được. Đáng lẽ đệ phải trầm mặc, u sầu, quay vào gốc tường, hay là ngồi trên giường đắp chăn chứ?

- Tại sao đệ phải làm như vậy?

- Nếu đệ không làm như thế thì không hợp lẽ thường, tỷ cũng không thể nào hợp theo lẽ thương mà an... Không, không có gì.

Thấy Lưu Long Luyên thất thố nói như thế, Tiểu Hắc giật minh một cái, da gà, da vịt gì nổi gợn lên hết cả.

Hắn hỏi:

- Cái gì theo lẽ thường cơ?

Lưu Long Luyên bị dồn vào đường cùng, thì hết cách, chỉ còn bày ra khuôn mặt lạnh tanh như băng của mình, chém một cái cốc vào đầu hắn, nói:

- Đương nhiên là đến an ủi ngươi rồi. Sư tỷ có ý tốt như hế, mà ngươi dám nghi ngờ ư.

Khi nàng gọi hắn một tiếng ngươi thế, khác hẳn với một tiếng sư đệ thường ngày, thì khiến cho Tiểu Hắc không khỏi sợ hãi.

Hắn tiến đến sau lưng nàng, vuốt vuốt nhẹ vài cái, nói:

- Sư tỷ, bớt giận, bớt giận. Giận dữ không tốt cho nhan sắc của tỷ đâu.

- Hừm, coi như đệ còn có chút lương tâm.

- Vâng....

Trong tông môn này, ai không biết chứ Tiểu Hắc rõ ràng nhất. Mặc dù không phải là trưởng lão, môn chủ của Lưu Hà phái, nhưng kỳ thực quyền lực, thực lực trong môn phái này chính là Lưu Long Luyên này đứng đầu. Đối đầu với nàng, chả khác gì đối đầu với toàn thể môn phái cả, kể cả việc bị đám đệ tử kia tẩy chay, cũng không đáng sợ bằng.

Nàng ngồi lên ghế, Tiểu Hắc dù được nàng nấu ăn cho, nhưng vì tâm trạng của nàng có chút không tốt, nên hắn cũng không vội ăn, mà đi đến mát xa vai cho nàng.

Lưu Long Luyên được Tiểu Hắc mát xa thì sung sướng kêu lên từng tiếng vô cùng gợi dục:

- Đúng rồi.... Ah! ~~~ Chỗ đó đấy.... Sư đệ... Ấn mạnh hơn nữa đi

- Thân thể của tỷ sướng chết đi được.... Bàn tay của đệ thật là cứng rắn đấy ~~~ Ấn sâu vào bên trong nữa đi.

Tiểu Hắc mặc dù nhiều lần mát xa cho nàng, hắn cũng tự nhận mình có chút năng khiếu ở môn này, nhưng đây lìa lần đâu tiên hắn nhìn thấy nàng bày ra một biểu cảm gợi dục như thế.

Tiểu Hắc khó xử nói:

- Sư tỷ à... Chúng ta đang mát xa mà thôi.

- Thì ta cũng có nói gì khác ngoài mát xa đâu.

- Ơ.... Ơ..... Ơ......?????

Khuôn mặt của hắn tràn ngập sự khó hiểu mà nhìn nàng.

...

Ở bên ngoài, một vị sư đệ tên là Vương Hoàng tình cờ đang dọn dẹp cỏ khô ngoài sân, ngay cạnh gian phòng của đại sư tỷ Lưu Long Luyên, nghe thấy toàn bộ những tên rên la, trêu chọc vị sư đệ của nàng, Tiểu Hắc.

Hắn không tin là chuyện này xảy ra, nên cố tình áp tai vào vừa để nghe rõ hơn nữa.

Bên trong toàn là những tiếng thở nặng nhọc:

- Ha ~~~ ha ~~~ Đúng rồi... Sư.... Đệ....... Mạnh hơn nữa.... Mạnh hơn nữa đi.... Đừng xem tỷ là sư tỷ của đệ nữa......

- Đúng rồi.... Thật mạy vào. Tỷ thích mạnh mẽ ~~~ Oh!.... Thật sâu....

-....

Bên trong chỉ toàn là tiếng rên rỉ của Lưu Long Luyên, nên vừa nghe xong thì Vương Hoàng hiểu lầm vô cùng nghiêm trọng.

Hắn thầm nói:

- Trong phòng của đại sư tỷ.... Có người?! Không những thế còn làm những chuyện không đứng đắn vào ban sáng! Mà hình như.... Nam nhân duy nhất được đi vào phòng đại sư tỷ chỉ có thể là sư huynh Tiểu Hắc....!

- Chả lẽ bọn họ đã vượt qua rào cản, vì tình cảm chất chứa lâu ngày mà bộc phát! Chết tiệt, đại sư tỷ tuyệt đẹp thế maflaij là nữ nhân của người khác rồi.

- Hu hu hu, ta không can tâm. Ta không can tâm đâu. Hu hu hu hu!

Dứt lời Vương Hoàng chạy thẳng ra bên ngoài, rồi lan truyền chuyện này ra. Từ đó danh tiếng vốn đã xấu của Tiểu Hắc, bây giờ còn xấu hơn nữa.

Trong mắt sư muội đệ thì Tiểu Hắc không những là một tên coi người khác chả ra hệ thống gì, còn là một tên cầm thú, vì bị người ta chửi mắng, quay về giẫm đạp lên đại sư tỷ một trận.

Không chịu dừng lại ở đó, đám không hiểu chuyện gì xảy ra, đã dần dần xuyên tạc tạo nên một câu chuyện đầy bi đác với Lưu Long Luyên trước kia là một vị đại tiểu thư, còn Tiểu Hắc lại là thiếu gia của một đại gia tộc. Bởi vì thiên phú cao ngất, nên Lưu Long Luyên được đại gia tộc kia hứa hôn với Tiểu Hắc, nhưng tại vì nàng không có thế lực gì, nên bị hắn đối xử như thú vật.

Chưa chịu dừng lại việc xuyên tạc, bọn họ còn vẽ tiếp là tại sao Diệp Vân Lâm lại bị Tiểu Hắc đánh trọng thương, còn phá nát mặt như vậy. Là tại vì lần đầu Diệp Vân Lâm gặp mặt Lưu Long Luyên, thì hai người đã dính phải tình yêu sét đánh. Tiểu Hắc biết được chuyện đó nên hẹn gặp Diệp Vân Lâm trên võ đài, để mà phân định rõ.

Tiểu Hắc trong câu chuyện chính là dựa vào một thân năng lực cường ngạnh của mình dạy dỗ lại Diệp Vân Lâm, nói hắn từ nay về sau nhất định không được động vào Lưu Long Luyên nữa, nếu không thì Tiểu Hắc nhất định sẽ sát hại Diệp Vân Lâm!

Tức giận, bất mãn dồn nén, nên Tiểu Hắc mới dẫn Lưu Long Luyên vào trong phòng mà tiếng hành giẫm đạp.

Nếu mà Tiểu Hắc hắn biết được chân tướng sự việc này, thì e rằng sẽ học ra một cột máu cao bằng một cái toàn tháp mười tầng rồi chết mất.

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.