Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buồn Phiền Một Cái Sư Tỷ

Tiểu thuyết gốc · 2102 chữ

Mặc dù không hiểu ý nghĩa câu nói kia của nàng là như thế nào, nhưng Tiểu Hắc cũng không quan tâm lắm.

Dù sao đối với hắn thì những chuyện kể truyện trước khi ngủ ấy cũng không quan trọng cho lắm. Mấy cái chuyện vớ ẩn ấy thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.

Tiểu Hắc kỳ thực rất hay, nhưng ở điểm này, hắn cũng rất tự phụ.

Hắn quyết định không để ý đến chuyện đó nữa, mà chuyên tâm đi hố hàng cái tên Diệp Vân Lâm kia.

Lại nói đến Diệp Vân lâm, kể từ sau khi nhận được lời khiên chiến đến từ Tiểu Hắc thì cảm nhận được đây chân chính là đại cơ duyên của mình, chỉ cần đánh thắng được Tiểu Hắc hắn, thì về sau liền có thể uy danh thiên hạ. Nổi tiếng trong môn phái.

Nên hắn vô cùng xem trọng chuyện này, hằng ngày đều phục dụng đan dược mà Tiểu Hắc đưa cho để mà hồi phục thương thế của mình. Từ đó mà hắn phát hiện ra rằng Chân Hắc Long trong mình không những sở hữu hai loại năng lực kia, mà còn có thể hồi phục cơ thể vô cùng nhanh! Không những thế căn cơ của cơ thể còn bền bỉ hơn cả lúc trước.

Quả nhiên là nhân vật chính, trời sinh mọi việc đều vô cùng thuận lợi, khác hẳn với đám người thường.

Trải qua một trận chiến sinh tử, cảnh giới của Diệp Vân Lâm như thế mà đã ở đỉnh phong của Luyện Thể cảnh!

Các cảnh giới được phân chia làm ba tiểu cảnh, bao gồm nhập môn, đỉnh phong, viêm mãn. Từ trước đến giờ Diệp Vân Lâm vẫn luôn một mực ở cảnh giới Luyện Thể cảnh nhập môn, giờ đây mới tấn thăng lên đỉnh phong.

Mà còn về phía Tiểu Hắc, dù biết được thực lực của Diệp Vân Lâm, nhưng hắn mãi vẫn không có động tĩnh gì. Không phải là vì tiểu Hắc không muốn, mà là hắn bất lực.

Kể từ cái ngày mà hắn nói bản thân mình thích Tô Ngọc Linh, Thì Lưu Long Luyên ngoài mặt nói không ghi thù hắn, nhưng ẩn sâu bên trong, nàng kỳ thực lúc nào cũng để ý đến hắn.

Với nàng, nàng cho rằng việc hắn đột nhiên từ một con con lười ưu tú, trở thành một con sâu chăm chỉ chính là biểu hiện cho việc hắn muốn lấy lòng Tô Ngọc Linh. Nên những bữa tối nào mà Tiểu Hắc ra ngoài luyện tập suôn sẻ thì nàng sẽ mặc định là hắn muốn lấy lòng Tô Ngọc Linh.

Hậu quả là, tối những ngày hôm đó, Tiểu Hắc đều mơ thấy ác mộng. Không phải ác mộng bình thường, mà là những ác mộng kinh khủng nhất. Gần như sáng hôm nào hắn thức dậy, mồ hôi đều nhễ dại, thân thể đều vô lực, không cách nào cử động được.

Từ đó mà hắn đã chừa, không dám tập luyện nữa. Tiểu Hắc hắn sợ rằng nếu tiếp tục luyện tập nữa, trong khoảng thời gian này, hắn nhất định sẽ trở thành người điên mất.

Nên đến cái ngày mà hắn cùng với Diệp Vân Lâm quyết đấu, Diệp Vân Lâm đã chuẩn bị đầy đủ… Còn hắn thì gần như chả có chuẩn bị cái gì.

Nhìn thấy sư huynh mình bước lên với bàn tay không, đôi mắt thì tràn ngập sự đờ đẫn mơ hồ, hệt như mấy hôm rồi đã thức trắng đêm vậy.

Thấy lạ, Diệp Vân Lâm hỏi:

- Sư huynh, rốt cuộc là mấy ngày qua, ngươi đã gặp cái chuyện gì thế?

Nhìn thấy thân thể của Tiểu Hắc có chút tiêu điều, có chút giống với người vừa chết vài tháng, Lưu Long Luyên bên cạnh cảm thán thầm than một tiếng:

- Cũng thật là tội sư đệ thật.

- Nhưng mà cũng là do đệ ấy tự chuốc lấy mà thôi. Ai biểu đệ ấy lúc nào cũng chứng tỏ bản thân mình với sư muội kia, mà bỏ quên sư tỷ mình đây.

- Không, không tội. Đáng! Đáng lắm…. Nhưng mà…. Sư đệ làm như thế là vì… Trận quyết chiến ngày hôm nay mà…. Mình làm như thế thực sự có chút quá đáng rồi….

Nhưng những lời này nói ra cũng đã muộn màng, Lưu Long Luyên cũng không thể nào thay đổi được sự thật.

Thế nên nàng quyết định, đứng phía sau, âm thầm cổ vũ cho hắn.

Lưu Long Luyên thầm nói trong miệng:

- Cố lên, sư đệ. Đệ nhất định không được thua đâu đấy.

Đã cổ vũ, mà còn thầm nói trong lòng, nếu Tiểu Hắc biết được điều này, chắc chắn sẽ học máu mà chết mất.

Tiểu Hắc đáp lại Diệp Vân Lâm:

- Không, không có gì. Chỉ là hơi mất ngủ một chút mà thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.

- Nào chúng ta cùng chiến đi.

Diệp Vân Lâm vẫn mang trong người sự nghi ngờ dành cho hắn, nhưng cũng đầy thiện chí mà lấy ra một thanh kiếm đã cùn của mình ra để mà chiến đấu.

Nhìn thấy cây kiếm cùn kia của Diệp Vân Lâm, đám đông ở bên dưới võ đài cũng không giấu nổi mà cười lớn:

- Ha ha, cái đó mà cũng gọi là kiếm ư? Có nên gọi nó là que củi hay không?

Nghe thế thì Diệp Vân Lâm nổi giận, nói:

- Sư huynh, đừng nên kéo dài thời gian nữa. Lần này ta sẽ chứng minh cho các sư huynh đệ biết, ta không phải loại hữu danh vô thực một chút nào!

Nghe được những lời nói hùng hổ kia của hắn, những tên phía dưới cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị.

Cái tên Diệp Vân Lâm này trong mắt bọn chúng kỳ thực chính là một người điên, không sợ chết. Trong tay không những không có thứ gì được gọi là binh khí, chỉ có một khối sắc cùn, thế mà lại dám mang ra đối đầu với bảo bối của đại sư tỷ Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc sư huynh.

Nên biết rằng hơn phân nửa tài nguyên trong Lưu Hà phía đều được Lưu Long Luyên nắm giữ. Mà Tiểu Hắc lại là người mà nàng ta xem trọng nhất, thử hỏi trong tay hắn bây giờ thần binh lợi khí gì mà không có? Chỉ xét riêng mỗi binh khí mà thôi, Diệp Vân Lâm chắc chắn đã thua. Không cần nói đến võ kỹ, Diệp Vân Lâm so với Tiểu Hắc càng thua hơn.

Đánh nhau? Không, chính là đi tìm chết.

Tiểu Hắc bơ phờ đáp lại Diệp Vân Lâm:

- Binh khí...? Còn có thứ đó hay sao?

- Chẳng lẽ sư huynh muốn tay không chiến đấu với ta? Được, nếu như thế thì ta cũng chấp nhận.

- Hừm, ta đâu có nói là ta chấp nhận đấu không binh khí với ngươi đâu.

Dút lời Tiểu Hắc lấy từ trong không khí ra một cái dao găm hiện đại, với phần lưỡi dao đặc biệt có một màu đỏ rực, tên là Phụng Hỏa Dao Găm.

Dao găm vừa được rút ra thì ngươi bên dưới đã cảm nhận được vô số cỗ khí nóng rực nổi lên trong võ đài. Nó mang lại cảm giác giống như, đám người đó đang đứng trong một lò rèn vậy.

Lưng Tiểu Hắc hơi cong lại, cúi người về phía trước, một tay mở rộng đưa ra đằng trước, một tay cầm da rút lại phía sau, hai chưa đứng tấn vô cùng rõ ràng, bày ra một tư thế cận chiến tiêu chuẩn của dân được ăn tập.

Hắn nói đầy kiểu khiêu khích:

- Lên đi.

Diệp Vân Lâm lần đát tiên nhìn thấy cái võ tấn như thế thì trong lòng cũng sinh ra sợ hãi cùng hoài nghi, nhưng rất nhanh, dưới sự cổ võ của Tô Ngọc Linh, hắn liền lấy lại dũng khí.

- AH!!!!

Diệp Vân Lâm gầm lên một tiếng, rồi lao lên, tung ra Nhất Trảm Bổ Sơn, vung kiếm lên trời chặt thẳng xuống. Tiểu Hắc thấy vậy, đờ đỡ đưa tay cầm dao lên đỡ lấy, nhẹ nhàng gạt qua, sau đó tay kia nắm quyền, tung thẳng một cú vào phần hạ thân Diệp Vân Lâm.

Chim cút bị đấm một cú đau điến, Diệp Vân Lâm liền lùi lai chống kiếm xuống, hai tay ôm lấy chim cút của mình.

Hắn tức tối nói:

- Ngươi!.... Dám.... Trò.... Hèn.... Hạ.... Như thế?!

- Luật lệ đâu có quy định là không được đánh vào hạ bộ đâu.

Tiểu Hắc mặc dù mệt mỏi, nhưng vẫn nở ra một nụ cười đắc thắng đầy đê tiện.

Chứng kiến cảnh đó, Lưu Long Luyên càng lúc càng yên tâm hơn.

Nàng thầm nói:

- May quá, đệ thật sự không sao.

Diệp Vân Lâm không cam lòng, lại cầm liếm chém như vũ bảo về phía Tiểu Hắc. Tiểu Hắc cứ như thế thuận thế, vừa gạt vừa đỡ những kiếm kia của Diệp Vân Lâm, rồi tung ra quyền cước vào những lúc Diệp Vân Lâm sơ hở.

Nhưng thân thể của võ giả quả nhiên khỏe mặt hơn người thường rất nhiều, ăn trọn vài cú hơn cả trăm cân như thế mà Diệp Vân Lâm vẫn không bị trọng thương.

Diệp Vân Lâm cảm thấy tình hình không ổn, mặc dù Tiểu Hắc kia chưa dùng đến võ kỹ, nhưng bản thân mình thì đã không chống chịu được rồi.

Thế là hắn ngã bài, sử dụng tới khả năng đặc dị Hắc Hỏa của mình. Miệng hớp một ngụm khí lớn, khiến cho hai má căn phòng ra, rồi thổi một cỗ hắc hỏa từ trong miệng, bắn thẳng về phía Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc không phòng bị, bất ngờ bị võ kỹ bắn trúng, khiến cho cả thân thể hắn đều chìm trong lửa đen. Điều này dẫn đến tâm tình của Lưu Long Luyên bất ổn.

Đám sư huynh đệ đồng môn đang xem, cảm thấy trận chiến này rất hay thì bỗng nhiên cảm thấy toàn thân mình bứt rứt khó chịu, một cách không thể nào tả được, rồi dần dần những cảm giác đấy biến thành một loại uy áp đè nén bọn họ, khiến cho bọn họ không cách nào thở nổi.

- Cái gì thế?!

- Là đại sư tỷ!

- Đại sư tỷ... Sao sư tỷ lại đến đây thế?

- Đừng... Đại sư tỷ.... Ta sắp chết.....

Tiếp sau đó liên tục là những tiếng rên rỉ, la ót đầy thảm thương của sư huynh đệ đồng môn. Nhưng... Lưu Long Luyên căn bản không hề quan tâm một tí nào.

Khuôn mặt nàng trầm xuống, tối đen như mực, hai mắt ánh lên từng tia hung ác, miệng thì nghiến chặt, kém chút đã muốn cắn đứt móng tay đặt trong miệng.

Nàng tức tối nói:

- Tiểu Hắc.... Tiểu Hắc.... Ngươi dám đụng đến Tiểu Hắc của ta...

- Thật là muốn giết quá đi. Ta muốn lột da mặt ngươi ra, rồi khâu nó lại. Thẻo luôn cặp môi đã phung những ngụm khói đen kia vào mặt Tiểu Hắc... Đem bọn chúng để nấu lẩu cho chó ăn... Hừm.... Muốn giết người quá.

- Không được... Không được hại... Sư đệ đồng môn... Nhưng hắn là người khởi tranh đánh Tiểu Hắc trước.... Ta giết hắn hẳn là không trái với môn quy.

Khác với Diệp Vân Lâm, có một tiểu cô nương lúc nào cũng ở bên cạnh cổ vũ bản thân mình cố lên, thì Tiểu Hắc hắn lại sỡ hữu một đầu sư tỷ bá đạo, chỉ cần hắn lên tiếng là có thể chủ trì công đạo cho hắn.

Thế nhưng vẫn là Diệp Vân Lâm sai lầm.

Tưởng rằng một chiêu Hắc Hỏa bất ngờ được bắn ra kia sẽ kết thúc trận chiến này dễ dàng, bởi vì lực đạo, cùng nhiệt độ là vô cùng khủng bố, vượt xa ra khả năng chịu đựng của Luyện Thể cảnh đỉnh phong bình thường. Nhưng mà Tiểu Hắc lại là... Võ giả cấp bựa Tông Sư.

Nên khi hắc hỏa tan đi, hắn lạnh lùng bước ra, với vô số tia Hắc Hỏa vẫn còn bám trên người, tạo cho Tiểu Hắc một khung cảnh vô cùng ngầu lòi, chiếm được vô số trái tim của những người phía bên dưới.

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.