Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản Ngược Ám Sát

Tiểu thuyết gốc · 2965 chữ

Những lời nói này của nàng hoàn toàn bị Tiểu Hắc hiểu nhầm, lần này nàng không muốn thả cho hắn đi như những lần trước, không phải là vì nàng chuẩn bị sống chết với hắn, mà là vì cái tên Xuân Tà phía dưới bóng.

Những ngày qua, Lưu Long Luyên lúc võ cùng với Tiểu Hắc thì đã bắt được một chút khí tức kỳ lạ vây xung quanh hắn, nhưng những khí tức kỳ lạ này ban đầu cũng ở bên những người khác, hoàn toàn không tập trung bất kỳ ai, nên nàng cũng không quan tâm, nghĩ rằng bọn hắn cùng lắm có ác ý với Lưu Hà phái mà thôi, chưa nằm trong trách nhiệm của nàng.

Cho đến hôm nay, những khí tức kia bên cạnh người khác đã biến mất, tất cả đều hội tụ lại bên cạnh Tiểu Hắc. Điều này khiến cho Lưu Long Luyên vô cùng lắng, thậm chí có chút phẫn nộ, muốn đem tên quan sát kia vào trong quan tài, chôn xuống ba tấc đất.

Lần này nàng nói câu đó, chính là giải cứu Tiểu Hắc khỏi tên kia! Nhưng khi qua tai Tiểu Hắc, hắn lại hiểu nhầm rằng nàng thực sự muốn giết hắn.

Hắn la lên cầu xin:

- Sư tỷ à! Đừng giết đệ! Đệ làm sai rồi, sai thật rồi. Đệ không dám trốn đi câu cá nữa, xin tỷ đó, đừng giết đệ!

Sống lâu như thế cùng với nhau nhưng Tiểu Hắc cũng như Xuân Tà, hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về cảnh giới của Lưu Long Luyên hiện giờ. Nhưng có một điều hắn vô cùng chắc chắn, là với thực lực Tông Sư hiện tại của mình Tiểu Hắc hoàn toàn không phải đối thủ của Lưu Long Luyên. So với nàng, hắn hệt như là một con gà quèn, muốn bắt thì bắt, muốn thì thịt, hoàn toàn không có khả năng chống trả.

Thế nên tình thế tốt nhất bây giờ chính là quỳ xuống dập đầu tạ tội, mong đối phương tha thứ cho hắn.

Lưu Long Luyến thấy hắn dập đầu, lạy nàng, như lạy tổ tiên như thế thì bất giác không thể nhịn nỗi mà cười thành tiếng:

- Ha ha ~~~ Sư đệ ~~~ Đệ vẫn thú vị như ngày nào nhỉ.

Dứt lời, thân ảnh nàng biến mất, rồi sau đó xuất hiện sát mặt Tiểu Hắc, điều này dọa cho hắn kém chút đã lên cơn đột quỵ, mà chết.

Nàng thì thầm vào tai Tiểu Hắc:

- Sư đệ, có nhơi đang theo dõi đệ... Đệ cẩn thận.

Dứt lời, không để cho Tiểu Hắc có đủ thời gian suy nghĩ, nàng lập tức cắp hắn đi, để lại Xuân Tà đang sợ đến hai tay run rẩy đứng nhìn dưới bóng.

Xuân Tà hít một hơi dài, lấy lại tinh thần rồi bắt đầu di chuyển đến phòng của Lưu Long Luyên và Tiểu Hắc. Lúc này đã là giữa trưa, trời nắng gắt, thế nên không có mấy đệ tử ngốc đần ra ngoài, nên tại thời điểm này, toàn bộ Lưu Hà phái giống hệt ban đều, đều không có người, vì vậy mà Xuân Tà có thể thoải mái đi lại trong môn phái, hệt như vào ban đêm vậy.

Hẵn đứng trước cửa phòng của Lưu Long Luyên, tay bấm quyết, miệng niệm pháp, chuẩn bị tiến vào bên trong thông qua bóng đồ vật phía trong. Nhưng bất ngờ, hắn phát hiện một điều, đó chính là dù bấm quyết cỡ nào, vận dụng linh lực ra sao, cũng không thể nào thi pháp được.

Hắn nghi ngờ nói:

- Chẳng lẽ nơi đây lại có pháp bảo của tu tiên giả trấn giữ, nên lão phu mới không vào được hay sao? Thế thì gay rồi. Ta rút lui thôi, đợi thời điểm sau mới hành động.

Trong phòng, được pháp bảo của tu tiên giả trấn giữ, thế nên Xuân Tà không cách nào vào được bên trong, thì hai sư tỷ, sư đệ đang cùng nhau bàn luận.

Lưu Long Luyên nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hắc nói:

- Không ngờ sư đệ tỷ giỏi thật, cứ như thế mà cũng nhận ra có người theo sao.

Bị nàng bắt lại từ đằng sau, rờ lấy đầu mình, Tiểu Hắc vùng vẫy muốn trốn chạy, nhưng hệt như lần băn bị Yết Di bắt được, đều không thể toát.

Hắn nói:

- Sư tỷ, thả đệ ra, đệ không còn nhỏ nữa.

Lưu Long Luyên thấy hắn vùng vẫy, kêu la như thế thì cũng thả hắn ra, rồi thở dài, mặt tỏ vẽ đầy phiền não nói:

- Tại sao đệ không thể lớn được như trước kia có phải tốt hơn không? Tuổi nhỏ, đệ rất nghe lời tỷ, càng lớn, lông cánh càng mọc nhiều, càng muốn rời xa tỷ. Tỷ kỳ thực cảm thấy rất buồn đấy.

Những lời nói chất chứa đầy tình yêu thương này của Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc lại ngờ ngợ thấy giông giống với những văn mẫu ở thế giới trước kia, cũng chính là bởi vì những lời đầy ngon ngọt này đã dụ hắn, khiến cho mắt hắn mờ đi, không nhìn rõ được thân phận của Diệp Hân mà tin lời nàng.

Nhưng mà... Đây là tân thế giới. Là thế giới của võ giả cùng với tiên hiệp, tuy có người bị điên, nhưng đa phần đều là tẩu hỏa nhập ma, thần trí không minh mẫn, cuồng loạn. Nên là lời nói này của Lưu Long Luyên hoàn toàn có thể tin được!

Tiểu Hắc cứ như thế mà tin tưởng tuyệt đối hoàn toàn vào lời nói đầy giả tạo này của nàng.

Thấy thế, Lưu Long Luyên trong tối thầm nở ra một nụ cười quỷ dị, nói:

- Đúng, như thế. Tiểu đệ à... Bộ dáng nghe lời của đệ, thật làm tỷ kích thích đấy...

Phát hiện ra thân phận của Xuân Tà, Tiểu Hắc và Lưu Long Luyên đặc biệt tính kế trừng trị hắn ta. Thế là sau khi bàn bạc xong Tiểu Hắc giả vờ như không biết gì mà xuất sơn, đi vào một cái trấn gần đó để mà đi mua đồ.

Hắn lựa đồ ăn, mặc, đến tận tối khuya, còn ghé qua một quán đỏ đen để mà gom tiền về nữa. Thời điểm hắn đi ra khỏi cái quán kia, cũng là thời điểm mà toàn bộ hàng quán đều đóng cửa hết, kể cả mặt trăng cũng trợ giúp, to tròn treo trên cao, chiếu sáng khắp mặt đường, là thời điểm thuận lợi nhất để mà ám hại một người.

Xuân Tà thấy thời điểm thích hợp, không thể không nở ra một bộ dạng đắc thắng nói:

- Không ngờ cẩn thận như thế, mà cũng có ngày sơ suất. Không những đi ra bên ngoài, không có sự bảo hộ của sư tỷ kia thì dù là võ giả cảnh giới Tông sư, thì khi đối mặt với yêu thuật cũng vô lực bảo hộ mà thôi.

Tiểu Hắc đi vào trong một con hẻm tối, định băng qua nó để mà rút ngắn lại đường về nhà. Thấy như thế, ánh mắt Xuân Tà lộ lên vẻ tàn bạo, thích thú, đợi khi Tiểu Hắc hắn đi hẳn vào trong, Xuân Tà lập tức bước tới, tay duỗi ra, bấm quyết, chĩa thẳng về phía trước.

Từ ngón tay của hắn phung ra một cỗ khói tím, bao bọc lấy toàn bộ con hẻm, rồi sau đó con hẻm vốn đã tối đen như mực kia, bỗng nhiên xuất hiện vô số con mắt màu đó nhìn chằm chằm vào phía trong.

Hắn niệm:

- Nhãn cư bất thiện, Tử Nhãn!

Nghe một câu này, toàn bộ những ánh mắt kia đều hướng về phía nhân ảnh phía bên trong, phóng ra vô số tử khí màu đỏ rực. Bắn xong, thấy nhân ảnh kia rơi lả tả xuống đất, Xuân Tà không kìm được mà nhẹ nhàng nở ra một nụ cười đầy phần khích.

Hắn tự nói:

- Hoàn thành...

Bất ngờ một chấm quang màu đỏ chấm thẳng lên phía sau đầu hắn, một tờ giấy vụn cũng cứ như thế mà rơi vào tay Xuân Tà.

Xuân Tà thấy giấy vụn thì nhặt nó lên đọc:

- Người nào phái ngươi đến đây?

Nghe thế thì hắn chột dạ nhìn về phía sau. Chỉ thấy khi đấy Tiểu Hắc ngồi xổm trên một bức tường cao, tay hắn cầm một cây súng màu xanh đen AWM huyền thoại, chĩa thẳng vào đầu của Xuân Tà.

Tiểu Hắc nói với một tông giọng vô cùng trầm:

- Là ai đã sai ngươi đến đây?

Xuân Tà lần đâu thấy qua món vũ khí AWM huyền thoại này, nên cười khẩy nói:

- Chỉ bằng vào một Tông Sư như ngươi? Thật sự không xứng!

Nghe thấy như thế Tiểu Hắc bắn chíu một cái vào cái tường bên cạnh. Đạn được phủ thêm linh lực của Lưu Long Luyên găm vào trong tường, trực tiếp phá thành một cái lỗ nhỏ bên trên.

Hắn nói:

- Vậy giờ thì sao?

Chứng kiến một cảnh tượng đó, Xuân Tà dâng lên một cảm giác ớn lạnh bên trong người mình.

Hắn lấp bấp nói:

- Làm sao... Làm sao ngươi có thể có thứ binh khí lợi hại đến như thế chứ?

Tiểu Hắc biểu môi nói:

- Ta? Ta làm sao không quan trọng. Ngươi trả lời ta hay không mới là quan trọng.

Bị dồn đến chân tường, bất giác Xuân Tà nở ra một nụ cười man rợn. Đã lâu lắm rồi hắn mới có lại cái cảm giác bản thân mình lâm vào nguy hiểm như thế này.

Hắn khiêu khích nói:

- Chỉ bằng vào cái món binh khí kia mà muốn giết ta sao? Thật nực cười.

Hắn quạt tay một cái, hóa ra một đám bụi đen, biến thành một cái vòng bao xung quanh mình, bảo vệ bản thân.

Tiểu Hắc nhìn hắn không một chút cảm xúc nào, cứ như thế mà bảo trì hơi thở nhắm thẳng vào hông hắn bóp cò.

Chíu một tiếng, viên đạn của hắn xuyên qua lớp phòng hộ của Xuân Tà, cắn đi một mảnh thịt ngay hông, khiến cho hắn ta đau đớn ôm lấy vết thương quỳ một chân xuống.

Khác với võ giả, đám tu tiên giả này kỳ thực chính là một đám thần tiên. Sỡ hữu năng lực thông thiên, dời non lắm bể, hóa ra vô số chuyện kỳ quái, gần như là áp chế hoàn toàn võ giả. Nhưng bọn chúng có một nhược điểm chí mạng, đó chính là cường độ thân thể quá mức yếu đuối, nếu không có pháp lực e rằng đến cả một người khỏe mạnh bình thường cũng có thể dễ dàng đập chết tu tiên giả. Dù là thân thể yêu tộc có cường đại hơn đôi chút, nhưng mượn lực từ thiên địa, cũng chỉ như là tu tiên giả mà thôi. Thân thể không cách nào trâu bò được.

Ôm lấy vết thương, ánh mắt Xuân Tà nổi lên một dáng vẻ không phục. Hắn lại dùng một tay kia bấm quyết, muốn đem một cơn mưa sắc như dao cạo giáng xuống đầu Tiểu Hắc

Nhưng đáp lại chuyện này, Tiểu Hắc chỉ đơn thuần cầm súng, chĩa về hướng táy đang thi pháp của Xuân Tà, bóp thêm một lần, khiến cho tay hắn biến thành một khối thịt vụn.

Một tiếng rên la khủng khiếp sau đó vang lên:

- Agh!!!!!!!!!! Đau quá!!!!!!!

Tiểu Hắc lúc này thu hồi lại vẻ vô cảm của một tên bắn tỉa, mà nặn ra một khuôn mặt đê tiện, hệt như là những tên phản diện mà nói:

- Thế nào? Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa đấy. Nói trước, súng của ta có tổng cộng năm viên, tặng cho ngươi ba viên rồi, ta còn những hai viên nữa đấy.

Nghe Tiểu Hắc chỉ còn hai viên nữa thì Xuân Tà chợt nở lên một nụ cười, hắn bây giờ không còn tay bấm quyết, nhưng vẫn miệng niệm pháp. Sống sót qua hai lần nữa, chắc chắn là tên Tiểu Hắc kia chết dưới tay hắn là chuyện không thể bàn cãi.

Nhưng đang niệm quyến thì Tiểu Hắc với khả năng thiện xạ của mình đã ngắm thẳng vào bụng Xuân Tà mà bóp cò, khiến cho hắn đau đớn la lên thêm một lần nữa, pháp thuật như thế mà cũng bị ngưng.

Tiểu Hắc tàn bạo cười lớn hỏi:

- Bây giờ thế nào? Ngươi nghĩ ngươi có đường lui sao? Ngươi nghĩ rằng miệng của ngươi, so với súng của ta, thì cái nào nhanh hơn? Suy nghĩ một chút đi. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng... Mà thôi. Nghĩ lại thì ta cũng nên dựa vào bản thân mình thì hơn.

- Linh ngư tộc, bát trưởng lão, Xuân Tà thì phải.

Nghe thấy hắn đọc ra biệt hiệu của mình thì hai mắt của Xuân Tà mở to, đầy kinh ngạc không thể tin vào tai mình.

Hắn chất vấn:

- Ngươi! Ngươi biết được những thứ này từ đâu? Làm sao có thể được cơ chứ?

- Không quan trọng, ta nói tất thảy đều không quan trọng. Người phái ngươi đến đây hẳn là vương hậu của linh ngư tộc chứ gì? Chuyện này kỳ thực ta cũng biết chút ít.

- Ngày trước khi sư tỷ vi hành, cũng từng gặp gỡ qua các loài yêu quái bên phía tu tiên giả như các ngươi. Đồng thời cũng vô tình nghe được vài chuyện hệ trong như là vương hậu vì trả ân nên đã biến mất. Nhìn thấy vẩy cả được ngươi che chắn, ta hẳn là nghĩ ngươi cũng là người trong tộc này mà thôi.

- Vậy... Vương hậu kia chắc chắn phải là người trong môn phái ta phải không?

- Chuyện này... Chuyện này! Chết tiệt ta muốn tự bạo!

Xuân Tà hít một hơi thật sâu rồi phá hủy đan điền của mình, khiến cho cơ thể hắn phồng ra như quả bóng, bất kỳ lúc nào cung có thể bạo nổ.

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Hắc chỉ khẽ nhíu mày la lớn:

- Sư tỷ! Cứu mạng.

Nghe thấy lời kêu cứu của hắn, Lưu Long Luyên liền xuất hiện, đứng chắn trước Xuân Ta đang phồng to lên, chuẩn bị phát nổ. Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên, mà chờ đợi. Đùng một tiếng, Xuân Tà bạo nổ, khiến cho mặt đất run lên, cả một gốc của thị trấn bị san thành bình địa.

Nhưng khi khói mù tan đi thi, thì Lưu Long Luyên đứng chắn trước, bảo vệ cho sư đệ của mình vẫn không mảy may dính một chút sát thương nào, thậm chí đến cả quần áo của nàng còn chả bị dơ nữa.

Chứng kiến một cảnh này, Tiểu Hắc không run mà sợ. Đến cả hắn dù có cả khiến chống bom cùng với thực lực của một Tông Sư cũng không dám lên nghênh đón một chiêu này, thế mà Lưu Long Luyên lại có thể dùng tay không mà chặn đứng lại, đây là thực lực quái quỷ gì đây.

Ngăn chặn xong vụ nổ, nàng quay mặt, nhìn hứa với khuôn mặt ấm áp hỏi:

- Sư đệ tra ra được điều gì không?

Khuôn mặt ấm áp trước kia trước giờ, luôn tạo cho hắn một cảm giác an toàn, thế mà giờ đây hắn lại cảm giác rằng cái giọng điệu này khi cất lên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, nhất là khi Lưu Long Luyên thể hiện ra cái thực lực này.\

Tiểu Hắc thở dài nói:

- Không tỷ ạ, tên này quả thực có chút cứng miệng. Không thể tra ra được cái gì.

Nghe hắn nói như thế thì nàng bay lên, đứng bên cạnh Tiểu Hắc, vỗ nhẹ bả vai một cái nói:

- Đệ yên tâm đi, nếu không tìm được chủ mưu thì cũng không sao. Chỉ cần ở bên tỷ, tỷ sẽ nhất định bảo vệ đệ!

Nghe nàng nói như thế Tiểu Hắc càng là quan ngại hơn. Với thực lực của nàng, e rằng đến Võ Thánh cũng không biết chừng.

Xuân Tà bị giết, khiến cho Tô Ngọc Linh chấn kinh không biết làm gì. Thực lực của nàng lúc trước khi vẫn còn là linh ngư tộc, thì vượt trên cả Xuân Tà rất nhiều, nhưng khi chuyển thế trở thành một nhân tộc, ngoài một chút bí pháp dựa vào huyết mạch ra, thì toàn bộ pháp thuật gần như đều tiên tán hết. Nên mới phải dựa vào Xuân Tà để bảo hộ cho mình trước những tên có ác tâm.

Bây giờ Xuân Tà đã chết, người trung thành nhất bên Tô Ngọc Linh không còn. Nên nàng cũng ước chừng được thực lực chân chính của sư tỷ đệ Tiểu Hắc, Lưu Long Luyên, vì vậy không dám động thủ.

Nhưng cách sau đấy hai tuần, đột nhiên có một bức thư được đặt trong phòng của nàng.

Trên đó ghi:

- Vương hậu gặp ta ở hậu viên.

Có người biết được thận phận chân chính của mình thì Tô Ngọc Linh lúc đầu kinh ngạc, có chút không hiểu nổi.

Rõ ràng là bức thư nàng gửi lại về cho linh ngư tộc chưa có lâu, thế mà bây giờ đã có hồi âm. Người của linh ngư tộc bây giờ làm ăn nhanh thế sao?

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.