Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Nhục

Tiểu thuyết gốc · 2734 chữ

Không nghi ngờ nhiều, nàng cứ đúng canh ba mà bước ra. Đêm hôn khuya khoắt, từng luồn âm phong thổi qua, khiến cho người khác không kìm được bản thân mình mà run lên cầm cập vì lạnh, ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra từ phía trăng trên cao, soi sáng con đường không có đèn ở hậu viên. Cuối cùng lại gặp gặp một nam thanh niên tóc đen, cao ráo, đang đứng quay lưng lại từ phía nàng.

Tô Ngọc Linh gằng giọng hỏi:

- Từ khi nào mà linh ngư tộc lại có nam nhân như thế này.

Thanh niên kia cười lớn một tiếng, nói:

- Từ khi người rời bỏ linh ngư tộc, thì tộc chúng ta đã phát triển rất nhiều thưa vương hậu à...

Nghe giọng nói của thanh niên này, Tô Ngọc Linh mở to hai mắt, khóe miệng giật giật đầy kinh ngạc nói:

- Là ngươi?!

Thanh niên kia vừa đáp vừa quay lại:

- Là ta.

Hóa ra thanh niên kia không có gì xa lạ ngoài cái tên Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc bước tới, lướt qua người Tô Ngọc Linh, để lại một câu:

- Vương hậu à, người biết gì không? Võ giả chúng ta ghét tu tiên giả như thù. Giang sơn hai phái chia nhau, thế mà bọn chúng lại không mồm theo ước định, ở yên một chỗ, mà tự cho bản thân mình cường đại mà đi khắp nơi.

- Chắc hẳn là vương hậu biết rồi đó. Tu tiên giả khi bị phát hiện, một là bị truy sát, hai chính là điều tra về thân thế xong rồi diệt đi toàn tộc đó.

Tô Ngọc Linh hít một hơi lạnh, ánh mắt dần dần nghiêm trọng, nhìn thẳng vào Tiểu Hắc với đầy rẫy ác ý, lạnh lẽo nói:

- Sư huynh, muội có chút không hiểu. Cái gì mà vương hậu, cái gì mà tu tiên giả, muội hoàn toàn không biết chút gì.

Tiểu Hắc nghe thế cười lớn nói:

- Ha ha, vương hậu à vương hậu, đừng tự trách bản thân mình cùng với tên Xuân Tà đó nữa. Toàn bộ thân phận của ngươi đều không phải do ngươi bại lộ, cũng không phải do tên kia nói ra. Toàn bộ đều là do ta suy đoán ra được.

Mặc Tô Ngọc Linh đối với những lời nói này của Tiểu Hắc hoàn toàn không biến sắc một chút nào, nàng hỏi:

- Sao ngươi biết?

Tiểu Hắc cười cười đầy giễu cợt, nói:

- Thân thể của Xuân Tà kia thế mà lưu chút hồng phấn của nữ nhân. Ta trong mộ lần câu cá cũng vô tình câu được một con cá toàn thanh màu xanh vô cùng lạ mắt, bên trong bụng nó còn ẩn chứa một mẫu giấy, nên là ta thay mặt con cá ấy gửi thư hồi âm cho tất thảy nữ nhân ở trong môn phái. Người nào nhận được thư, bước ra đây thì chính là vương hậu.

Nghe thế Tô Ngọc Linh cười nhẹ một cái, nói bằng giọng khiêu khích:

- Vậy ngươi muốn làm gì ta? Giết ta? Báo cáo? Ha ha.

Tiểu Hắc phẩy nhẹ ngón trỏ, nói:

- Chặc chặc, sai rồi, sai rồi. Những chuyện đó ta không hề hứng thú một chút nào. Báo cáo hay giết ngươi, ngươi đều có thể bằng vào vài thuật dịch dung mà trốn thoát.

Dứt lời, hắn liền tiến tới, áp sát vào bên cạnh nàng. Đưa bàn tay to lớn, cứng rắn của bản thân lên cặp bông đào căng mộng, bờ mông tròn xoe, tiến hành xoa bóp.

Tô Ngọc Linh kêu lên một tiếng:

- Ah! Ngươi định làm gì?! Bỏ ta ra! Tên dâm tặc, bỏ ta ra!

Nàng giẫy giụa muốn thoát ra, nhưng bất ngờ Tiểu Hắc lại mạnh bạo áp sát môi nàng, đưa lưỡi vào bên trong, tặng cho nàng một nụ hôn nồng thấm.

...

Vào thời điểm này Diệp Vân Lâm cũng đã tỉnh lại. Nhưng người bên cạnh hắn bây giờ không phải nư nhân thường túc trực, Tô Ngọc Linh, mà là đại sư tỷ vạn người mê, Lưu Long Luyên đang ngồi cạnh hắn,.

Hắn xoay đầu thì thấy đại sư tỷ đang ngồi bên cạnh môt cái chậu, cầm lấy một cái khăn xám nhúng vào nước ấm rồi vắt ráo, chuẩn bị lau người cho mình.

Hắn nhẹ giọng hỏi:

- Sư tỷ....?

Lưu Long Luyên nhìn hắn với một cặp mắt lạnh tanh, không một chút cảm xúc, miệng thì thẳng tấp một đường, không biết buồn hay vui, nàng lạnh lùng hỏi:

- Đệ tỉnh rồi à?

- Vâng

- Có cử động lại được không?

Nghe thế Diệp Vân Lâm cố gắng cử động, mà ngồi dậy, nói:

- Vâng sư tỷ.

- Cảm thấy không có gì bất thường chứ?

Diệp Vân Lâm nhìn thấy nhan sắc nghiên nước nghiên thành, mang theo một phong thái đầy lạnh lùng, ngạo mạn thì thẹn thùng, đỏ mặt, cúi mặt xuống dưới đất không dám nhìn thẳng vào nàng, mà nói:

- Không... Không cảm thấy điều gì bất thường.

Lưu Long Luyên nghe thấy như thế thì thở dài, cười nhẹ cho có lệ, nói:

- Được rồi, vậy ta đi đây. À đúng rồi, ngươi đã tỉnh lại, ta khuyên ngươi nên đi tìm sư muội Tô Ngọc Linh của mình đi. Suốt mấy ngày nay khi ngươi bất tỉnh, nàng ta đều bỏ học, bỏ cả luyện võ, túc trực bên ngươi đấy.

Nghe thấy tên Tô Ngọc Linh thì Diệp Vân Lâm biến chuyển sắc mặt, tỏ ra vô cùng vội vàng hỏi:

- Vậy sư tỷ có biết tiểu Linh ở đâu không?

Lưu Long Luyên nhìn về phía cửa nói:

- Hồi nãy, nàng ta gặp ta đang mang quần áo đã xếp của mình thì đã nhờ ta chăm sóc ngươi. Nghe nói hình như Tô sư muội có chuyện xử lý ở hậu viên đấy. Ngươi xem thử xem nào.

Mặc dù khi trước bất tỉnh, nhưng Diệp Vân Lâm đã bắt gặp Tô Ngọc Linh trong giấc mộng của mình. Khi đấy thân thể nàng ta trần trụi, được một đám mây trắng bao quanh lấy những vùng nhạy cảm như là ngực và hạ thân, trên mặt còn có hai cái mang cá, làm thành một điểm nhấn bên trên thân thể của nàng nữa.

Trong giấc mộng, mơ mơ màng màng, thì nàng ta đã cùng hắn có một chút ân ái khoái cảm, sau đấy hắn cảm nhận được một nguồn khí lưu ấm áp chảy vào trong nội thể.

Mọi chuyện diễn ra suông sẻ, Tô Ngọc Linh hôn nhẹ lên tráng hắn:

- Đời này của ta... Chưa từng gặp người nào tốt như ngươi. Vân Lâm, kỳ thực ta muốn ở bên ngươi trọn đời.

Nghe được những lời nói này đã khiến cho Diệp Vân Lâm hắn kích động không thôi. Nhưng chỉ trách khi đấy hắn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, thế nên không thể tìm nàng mà thổ lộ việc mình thích nàng cũng đã từ lâu.

Tuy vậy, bây giờ hắn đã tỉnh. Nên khi được Lưu Long Luyên chỉ điểm, hắn lập tức chạy đi, mặc cho thương thế của mình.

Thấy như thế Lưu Long Luyên thầm nở ra một nụ cười, nói:

- Lần này... Nhất định mình phải nắm được đuôi sư đệ mới được. Có một đầu sư đệ nghịch ngợm, khiến cho bản thân mình cũng thật là phiền lòng mà. Hai ~~~ nhưng cũng thật vui.

Dứt lời, nàng cũng đi theo chân Diệp Vân Lâm, ra sau hậu viên,. Để mà chứng kiến một màn kịch vui sắp xuất hiện.

...

Đi đến được hậu viên, nhìn thấy bộ y phục quen thuộc của Tô Ngọc Linh, Diệp Vân Lâm mừng rỡ kêu lên:

- Ngọc Linh! Là ta! Ta ở đây.

Thế nhưng đáp lại hắn, Tô Ngọc Linh vờ như không quan tâm, cả thân thể nàng đang dần quặng quẹo, vô lực kháng cự.

Nàng thở ra những hơi thở nặng nề nói:

- Ngươi.... Ngươi.... Cho... Ta.... Uống... Cái.... Gì.... Vậy.....?!

Tiểu Hắc cười đầy đê tiện nói:

- Chỉ là một ngụm xuân dược mà tôi.

- Ah! ~~~~~ Tên ~~~~ Khốn khiếp!!!! Ah.... Thân thể của ta... Nóng quá....!

Tiểu Hắc vừa cười lớn, vừa nhiệt tinh xoa lấy hai đầu hồng của nàng, tay còn lại bắt đầy len lỏi bên trong khe sâu ở giữa, kích thích cỗ thân thể nóng bỏng như than này.

Hắn thầm nói với nàng:

- Loại xuân dược này, ta đặc biệt chế riêng cho loài linh ngư các ngươi đấy. Trong dạng nhân thể thì các ngươi không thể nao đẻ trứng được, nhưng mà... Sẽ rụng trứng nha, ha ha...

Hắn vừa sờ soạn, chơi đùa với ti hồng, khiến cho thân thể của Tô Ngọc Linh như có vạn tia điện xoẹt qua, vừa lè lưỡi liếm láp trên má nàng, nói lớn:

- Tiểu Linh à, lâu rồi ta chưa gặp nàng, không ngờ nàng lại phát dục lớn đến như thế rồi. Chúng ta cùng nhau ôn lại những chuyện cũ thôi...

Vì đứng đồi diện với Tô Ngọc Linh, nên hắn có thể thấy được khuôn mặt thẫn thò, không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Diệp Vân Lâm.

Tiểu Hắc nhìn hắn, rồi cười một cái độc địa nói:

- Ồ... Thì ra bại tướng dưới tay ta lại là người chăm sóc cho tiểu Linh suốt mấy tuần qua... Tiểu Linh à... Ta không ngờ nàng lại chọn cái tên yếu đuối để mà nhờ vả đấy.

Nhìn thấy cảnh này, nộ hỏa trào dân khiến cho Diệp Vân Lâm không thể nào giữ được lý trí nữa, hắn gào lên:

- Chuyện này là sao?! Ngọc Linh? Tại sao nàng lại đứng cạnh tên đó, để cho hắn tùy tiền sờ mó thân thể nàng như thế? Ta biết rồi, hẳn là một vở kịch thôi đúng không? Được lắm! Dâm tặc xem chiêu.

Diệp Vân Lâm lao lên, muốn tử chiến với Tiểu Hắc. Nhưng mà lúc đỉnh phong đánh Tiểu Hắc đã không lại, dù có thêm được tinh hoa của tộc linh ngư, có tịnh tiến được sức lực, nhưng thương thế vẫn là chưa khôi phục được, nên dù có lao lên thì vẫn y như cũng mà thôi. Tiểu Hắc cười lớn, đạp mạnh chân xuống đất, tạo nên một cỗ xung kích quật ngã Diệp Vân Lâm, nằm sõng soài trên mặt đất.

Hắn ra sức chơi đùa với thân thể Tô Ngọc Linh, thậm chỉ còn vỗ nhẹ vào cặp mông căng tròn của nàng, tạo nên những tiếng bông bốp vô cùng đã tay.

Dính phải xuân dược, ngoài việc rên rỉ những tiếng đày dâm đãng ra, thì Tô Ngọc Linh không thể nói lên được điều gì, chỉ có thể mặc cho Tiểu Hắc hắn tùy tiện chơi đùa với thân thể mình mà thôi.

Còn Diệp Vân Lâm thì ngồi vật ra, với khuôn mặt bất lực nhìn nữ nhân mình bị người khác sờ soạng chơi đùa.

Tiểu Hắc bôi hết xuân dược đặc chế lên người Tô Ngọc Linh, khiến cho nhân thể của nàng hỗn loạn, thế mà có vài chỗ mọc ra vảy cá bất thường, tóc đen cũng hóa thành một màu lanh xanh ngát.

Mặc dù trong mơ, hắn cũng phát hiện ra điểm dị thường của Tô Ngọc Linh, nhưng Diệp Vân Lâm vẫn không tin là thật, chỉ tưởng đó chỉ võ kỹ đặc biệt của nàng mà thôi, hoàn toàn không hề nghi ngờ thân phận yêu tộc của Tô Ngọc Linh nàng. Nên khi chứng kiến cảnh tượng này, hắn càng là sốc hơn nữa.

Diệp Vân Lâm ngồi trên mặt rất, miệng lấp bấp nói:

- Không thể nào... Nàng lại là.... Yêu tộc? Là yêu tộc của tu tiên giả?!

- Ah ~~~~ không ~~~~~~~ đừng ~~~~~~ ah!..... Nóng!.... Nóng quá!

- Ta không tin!

Dứt lời, Diệp Vân Lâm òa khóc rời đi, hướng về phía bắc mà đi xa khỏi Lưu Hà phái. Còn Tô Ngọc Linh khi xuân dược mất tác dụng, thì mệt mỏi ngã xuống đất, trừng mắt nhìn Tiểu Hắc đầy hận thù.

Nàng nói:

- Ta nhất định sẽ giết ngươi!

Lấy ra một con dao nhỏ, nàng toang đâm vào hắn. Nhưng bất chợt bị cạo dao găm kia của Tiểu Hắc chặn đứng, rồi đáy bay đi.

Hắn cười cợt sỉ nhục nàng nói:

- Muốn giết ta? Còn non lắm!

Thế rồi hắn hô vang lên:

- Mọi người! Phát hiện yêu tộc! Phát hiện yêu tộc! Mau mau thức dậy, chúng ta đuổi đánh yêu tộc!

Nhân hình không ổn định, bây giờ dù người khác gặp nàng, tuy vẫn là Tô Ngọc Linh nhưng chắc hắn đám người đó sẽ nhận định rằng nàng chính là yêu tộc, từ đó mà tiến hành truy sát.

Lúc này từ trên trời đáp xuống một nhân ảnh, Lưu Long Luyên tiến tới rút bạch ngọc kiếm sắc bén của mình ra, cả người tràn ngập sát khí đỏ rực, đôi mắt thì cũng hiện lên vô số tơ máu hung tàn, muốn chém giết.

Nàng nói:

- Yêu tộc... Giết!

Chứng kiến người có thực lực cường đại nhất Lưu Hà phái hiện giờ, Tô Ngọc Linh không còn cách nào khác, liền hóa thành một đám hơi nước đào thoát bay đi, để lại hai người đứng lại ở hậu viên.

Lưu Long Luyên thấy nàng chạy thoát, cũng không tùy tiện mà đuổi theo, mà tra kiếm lại vào vỏ.

Nàng nhìn về phía Tiểu Hắc, với khuôn mặt luôn cười đầy ấm áp, thiện chí của mình nói:

- Đệ như thế mà nghịch ngợm thật đấy. Lại vạch trần thân phận của ả yêu nữ kia, không những thế còn đuổi cả sư đệ mình ra khỏi môn phái nữa.

Tiểu Hắc nghe thế thì gãi mũi, đầy tự hào nói:

- Chuyện thường ngày mà thôi.

Bất chợt, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Sao Lưu Long Luyên lại tiến tới gần hắn đến như thế?! Chuyện này có chút lạ.

Lưu Long Luyên vẫn như cũ, giữ khuôn mặt ấm áp, nụ cười thân thiện kia, nhưng khí chất nàng tỏa ra lại khác hẳn. Một loại khí chất, phong thái khiến cho người khác phải sợ hãi, bất giả lùi lại.

Cả người Tiểu Hắc chảy đầy mồ hôi, hắn lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì thế sư tỷ?

- Hình như khi nãy... Tỷ thấy hành động của đệ có hơi quá khích rồi đấy. Mặc dù là yêu tộc, nhưng mà cung là nữ nhân, cũng từng là sư muội của đệ, đệ làm như thế thì đã vi phạm môn quy rồi.

- Chuyện này,.... Có thể bỏ qua cho đệ được không?

- Được... Nhưng mà với một điều kiện.

Nghe đến điều kiện, Tiểu Hắc không thoát khỏi cảnh phái lo lắng nuốt nước bọt. Bởi vì gờ đây, một cỗ khí tức màu tím đã tụ lại, hóa thành một khuôn mặt quỷ phia sau Lưu Long Luyên rồi, hẳn là điền kiện không nhẹ nhàng đâu.

Bất ngờ Lưu Long Luyên nói:

- Vậy đi, gọi tỷ một tiếng Long Luyên tỷ. Đừng gọi sư tỷ nữa!

- Hả?! Đơn giản vậy thôi sao?

Lưu Long Luyên tỏ vẻ hai lòng, khí tức màu tím dạng quỷ phía sau lưng nàng cũng tan biến đi mất. Nàng gật đầu nói:

- Đúng vậy, đơn giản vậy thôi.

Tiểu Hắc thở phào nhẹ nhõm, xem ra dạo này hắn đọc quá nhiều tiểu thuyết kinh dị rồi.

Hắn nhẹ giọng nói:

- Vâng thưa Long Luyên tỷ.

Nàng bất chợt ôm hắn vào lòng đầy âu yếm, nhẹ giọng thầm hỏi:

- Cảm giác sờ vào thân thể nữ nhân thế nào? Câu hỏi này của tỷ, đệ nhất định phải trả lời thành thật đấy...

- Cảm giác thế nào...? Đương nhiên là không bằng một cái ôm của tỷ khi ngủ rồi.

- Vậy... Tại sao đệ không sờ soạn tỷ như là nữ nhân kia thế?

Nghe một câu này, bất ngờ lông tóc của hắn đều dựng đứng hết cả lên, Tiểu Hắc cũng cảm nhận được một loại nguy cơ chưa từng có, đang xảy đến với mình.

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.