Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Tỷ Có Độc?!

Tiểu thuyết gốc · 3602 chữ

Được sự cổ vũ đến từ Tiểu Hắc, Lưu Long Luyên lại dám đối đầu với nghi hoặc của mình xuống mấy năm nay. Nàng lại một làn nữa cầm bạch ngọc kiếm lên, chờ trời sáng bước ra bên ngoài.

Lúc này phía bên võ đường Lý Vân Phong đã làm rất tốt việc thu hút những người khác đến xem. Vì cuộc tỷ thí của thế hệ được xem là tinh anh nhất của Lưu Hà phái hiện tại, nên toàn bộ đệ tử, trưởng lão đều tụ tập lại nơi đây, khiến cho võ đài bây giờ rất xôm tụ đông đảo.

Nhiều trưởng lão ở thế này, và thế hệ trước có chút hứng thú với thực lực của Lý Vân Phong nên dù đã nghĩ hưu, mới lên nhậm chức, đều đến nơi này để chứng kiến thực lực thực sau khi xuất sơn của Lý Vân Phong. Còn về phía Lưu Long Luyên thì càng hứng thú hơn nữa. Mấy năm gần đây ngoài việc ảo lỳ trong môn phái, bảo hộ cho tiểu bảo bối Tiểu Hắc mình ra thì không thấy nàng ta có động tĩnh gì, nhưng về khí phách đã tiến triển rất lớn, hệt như là biến thành người khác vậy. Nên bọn họ muốn thông qua một màn này để mà xem thử rốt cuộc thực lực bị che giấu kia là cái gì.

Lý Vân Phong đứng trên võ đài, ngạo nghễ nhìn xuống Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc với một ánh nhìn đầy vẻ coi thường. Còn đám cừu non bên dưới khi chứng kiến hai người bước tới, một người là đại sư tỷ bị dính phải tin đồn tình ái, còn một người là Tông Sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Lưu Hà phái thì không dám đối đầu, trực tiếp dạt sang hai bên, nhường đường cho hai sư tỷ muội này.

Lưu Long Luyên bước lên, Tiểu Hắc vẫy tay cổ vũ cho nàng, nói:

- Sư tỷ cố lên...!

Những người khác nhìn thấy hắn háo hức như thế thì đám người kia lập tức kinh sợ nhìn hắn. Cảm nhận thấy ác ý của đối phương, Tiểu Hắc trừng mắt nhìn bọn hắn, hệt như là một tên côn đồ, nói:

- Có chuyện gì sao?

Nhìn thấy cái ánh mắt kia, lông tơ của đám người kia lập tức dựng đứng lên, đi xa, lắc đầu, nói:

- Không, không, không có chuyện gì?

Một hành động cầm cây dạo chó này của hắn, không những khiến đám người kia kinh hãi, mà còn thu lại được thiện cảm của chúng nữ.

Nhiều nữ nhân trong Lưu Hà phái lần đầu tiên nhìn thấy nhan sắc này của Tiểu Hắc, thì không thể nào kìm lòng được mà đem lòng mến mon. Da vẻ hắn không trắng hồng, mà lại hơi ngâm ngâm, nhiều thêm một phần tư vị nam nhân, mặt mài góc cạnh, mắt sáng như sao, cơ ngực phát triển, võ phục bập bồng bó sát, càng làm lộ ra thân thể cực phẩm, không to, không nhỏ, lại rất vừa vặn, khỏe mạnh như là một tác phẩm điêu khắc vậy.

Chỉ cần đứng gần hắn, được tận hưởng một cái ánh nhìn độc địa của Tiểu Hắc đã khiến không ít nữ nhân có sở thích tự ngược bản thân, rung động không thôi, thậm chí có nhiều người còn lão đảo, đổ gục ngay dưới võ đài vì nhan sắc của hắn nữa.

Nhưng Tiểu Hắc lại không hề quan tâm một chút nào, chỉ chăm chú, nhiệt tình vẫy tay cổ vũ cho Lưu Long Luyên mà thôi:

- Sư tỷ cố lên! Sư tỷ tất thắng! Sư tỷ đệ nhất! Sư tỷ, đại sư tỷ!....

Được sự cổ vũ của sư đệ bảo bối, Lưu Long Luyên càng lúc càng yên tâm hơn. Nàng tuốt vỏ kiếm của thanh bạch ngọc kiếm của mình ra, để lộ ra một lưỡi trường kiếm bóng sáng hệt nhưng một đoạn ngọc thạch ngàn vạn năm, tỏ ra vô số tia khí lưu xanh nhạt sắc bén.

Lý Vân Phong nhìn thấy bảo kiế của nàng mà cười mỉm, nhẹ nhàng nói:

- Không ngờ Lưu Long Luyên ngươi vẫn giữ một thanh kiếm đó làm binh khí của mình à? Thật đáng thất vọng đấy.

- Ngươi thì...!

- Câm mồn đi, ngươi hiểu gì về binh khí mà cứ sủa bậy vậy? Binh khí tầm thường thì đã sao? Nguyên liệu làm ra nó bình thường thỉ đã sao? Ngoài việc kém chút so với binh khí thượng phẩm thì nó chẳng phải binh khí à?

- Binh khí không quan trọng, người dùng binh khí mới quan trọng. Tên mặt thộn nhà ngươi có nghe hiểu tiếng người hay không? Một tên ăn mài dù có cầm một thanh đại bảo kiếm khai sơn đoạn hà thì cũng chỉ là tên ăn mài. Còn một đại sư cả đời tâm huyết với thương pháp của mình, thì dù trên tay hắn có là một nhánh củi thì nhánh củi đó cũng là thượng phẩm bảo khí!

Lưu Long Luyên chưa kịp nói thì bên dưới Tiểu Hắc đã chửi một tràng vào mặt Lý Vân Phong, khiến cho tâm tình hắn đã cảm thấy không tốt rồi.

Nghe xong, quả nhiên Lý Vân Phong không thể kìm được, mà tức giận, mặt mài ối sầm lại, hầm hầm nói:

- Tiểu tử Tông Sư nhà ngươi có quyền lên tiếng ở đây à? Bộ ta nói có gì sai sao? Binh khí thượng phẩm mới tôn lên được phẩm chất của võ giả!

- Khặc khặc, sư huynh đệ ơi cứu ta, ta sắp sắp nghẹn chết cái lời nói của tên thất phu này rồi. Ha ha, cái gì mà xuất sơn, cái gì mà đi khắp giang hồ, chuyện gì chưa từng trải qua được, xem chừng đạo lý của người luyện võ cơ bản, mơ hồ còn chưa đạt tới nữa!

Bất chợt một giọng nói già nua vang lên:

- Tiểu Hắc, đừng làm loạn nữa!

Hóa ra là đại trưởng lão Hàn Cửu Thiên, nổi tiếng với công pháp Lục Sơn Thần Công, sỡ hữu một thân bạch khí vô cùng dồi dào, trên giang hồ lưu truyền một thanh danh là Cố Sơn Điệt Hổ. Thành tích của đại trưởng lão này cũng được xem như là một phần của Lưu Hà phái, là một trong những người sống sót sau lần tam hung thú ở vùng Đông Sơn bạo động.

Hiện tại cũng là cùng với hắn đều là võ giả cảnh giới Tông Sư, chỉ khác cái là lão già này đã là đại viêm mãn, còn Tiểu Hắc hắn chỉ mới là đỉnh phong mà thôi.

Nghe người khác chế trụ mình, Tiểu Hắc cũng không lên tiếng nữa, mà để cho ha người kia thoải mái giao chiến.

Được sư đệ chửi vào mặt đối phương hăng hái như thế, tinh thần của Lưu Long Luyên càng là tốt hơn không ít, nàng châm chọc Lý Vân Phong nói:

- Xem chừng nhà ngươi đúng là một loại thất phu, không những thế, còn là loại thất phu ngàn năm không thay đổi nữa chứ./

Nghe thế thì Lý Vân Phong giận đến tay mặt đỏ bừng, lấy từ trong người ra Thánh Văn Tiêu (quạt) vũ xuống đất một cái, đem đất cả thổi tung bay hết cả lên, nói:

- Mỹ nữ xinh đẹp thì lời nói cũng nên có chút ý tứ! Ngươi nói như vậy, không sợ phạm mỹ ngôn hay sao?

Lưu Long Luyên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Làm như ta quan tâm lắm vậy.

Nói như thế Lý Vân Phong cũng không nhiều lời, quăng Thánh Văn Tiêu ra, phóng về phía Lưu Long Luyên. Quạt vừa bay khỏi tay hắn thì đột nhiên tỏa sáng, sau đấy phân ra ba bốn phân ảnh, bao lấy tứ phương của Lưu Long Luyên.

Lưu Long Luyên thấy thế thì không nhíu mài một chút nào, người thì đứng thẳng, tay cầm kiếm nhẹ nhàng chặn những đòn đánh kia từ Thánh Văn Tiêu. Thấy thế Lý Vân Phong liền lao lên, người nhướng về trước, chân đứng trụ, tay nắm lại, tung ra một quyền phía phía Lưu Long Luyên. Quyền tới, ánh mắt của nàng lập tức chuyển sang sắc bén nghiên trọng. Bạch kiếm nhẹ nhàng khẽ lướt qua, như một con bướm bay giữa không trung, chém ra vô số vết thương nông trên tay của Lý Vân Phong.

Lý Vân Phong khẽ cau mày, hạ người xuống, tung ra một quyền từ dưới lên trên, đá thẳng vào mặt Lưu Long Luyên. Nhìn trước được đòn này, Lưu Long Luyên nhảy lên, thuận thế lấy chân hắn làm điểm tựa mà phi thăng lên trời. Nàng chúi người xuống, tay cầm kiếm chĩa thẳng xuống đất, thi triển ra một chiêu Long Thần Hạ Sơn, mà đâm một kiếm xuống võ đài.

Keng một tiếng, bạch kiếm của nàng găm thẳng xuống đất giải phóng ra một cỗ linh lực lớn đến mức không thể nào tưởng tượng nổi, trực tiếp bùng một tiếng thật to, tạo thành một vụ nổ ở trên võ đài.

Lý Vân Phong nhanh nhẹn trốn thoát được, nhưng trả giá cũng không hề nhẹ một chút nào, thân thể hắn lúc này lắm lem bụi đất, không ít những mảnh đá vụn từ sàn đấu văng ra, xước qua da thịt, khiến cho máu tươi chảy ra.

Hắn khẽ nhíu mài một cái, đầy khó chịu. Rồi vung tay thu Thánh Văn Tiêu lại, truyền linh lực vào trong nó, khiến nó tỏa ra hào quang vàng nhạt.

Lý Vẫn Phong mở miệng, khiến cho một cỗ khói trắng tràn ra, da bì của hắn căng lên, phóng ra một tràng khí nóng bao lấy khắp võ đài.

Hắn rặn từng chữ nói:

- Tương... Nhật... Tiên!

Dứt lời, dẫm chân thật mạnh xuống đất, khiến cho vẫn cương tan ra thành vô số mảnh vụn, phóng tới, hào quang màu vàng kia hóa thành một con phượng hào màu vàng, lao đến chỗ Lưu Long Luyên.

Đối đầu với một chiêu khủng bố như thế này, nàng đáp lại chỉ bằng một nụ cười nhẹ, nói:

- Chỉ như vậy thôi sao?

Rồi quay về phía Tiểu Hắc, nói tiếp:

- Sư đệ! Quan sát kỹ! Tỷ chỉ làm điều này một lần mà thôi!

Nói xong, nàng ngưng tụ linh lực lại trên lưỡi thanh bạch ngọc kiếm của mình, khiến cho nó tỏa ra vô số tia linh khí cuồn cuộn nhưng sóng thủy triều. Để kiếm phía trước mặt mình, để cho linh khí từ nó phát ra bao lấy toàn bộ võ đài, khiến cho võ đài, cùng với bạch kiếm hòa thành một cỗ. Rồi giơ kiếm lên, nhẹ nhàng chèm xuống một nhát.

Một trảm Tụ Lân Phá Thải này của nàng, mang theo lực lượng của toàn bộ Lưu Hà phía, trảm lên đầu con phụng hoàng màu vàng kia, khiến cho Lý Vân Phong trọng thương, bắn thẳng ra bên người, dùng mặt cày một đường lớn lên mặt đất, rồi đập vào cột đá mới dừng lại.

Cả hai lần giao thủ, đều là Lưu Long Luyên dùng một thế cường công phá đi, đè đầu cưỡi cỗ Lý Vân Phong. Hoàn toàn không cho hắn một cơ hội phản công nào.

Mặc dù dính phải một chiêu trọng kích như vậy, nhưng Lý Vân Phong vẫn có thể yếu ớt đứng dậy, lấy một viên đan màu xanh nuốt vào. Đan dược màu xanh kia tên là Nguyên Cốt Đan, được tinh luyện từ Thái Đông Thụ, vô cùng đắc đỏ, cũng vì như thế nên khi vừa đi bên trong nội thể thì sinh khí từ đan dược kia đã khiến cho toàn bộ thương tích của Lý Vân Phong hắn đều được chữa khỏi, hồi phục đến tám chín phần thời đỉnh phong của hắn.

Lý Vân Phong cười khuẩy nói:

- Ha ha... Mặc dù thực lực của ngươi tăng tiến rất nhiều. Nhưng rất tiếc Lưu Long Luyên nhà ngươi chỉ quây quần trong môn phái mà thôi, căn bản là chưa từng thấy qua tạo vật bên trong gian hồ một chút nào. Nên trận này ta thắng rồi.

Hắn cũng nhìn lướt qua Tiểu Hắc, chơi đầy mỉa mai nói:

- Tiểu tử, ngươi có dám cả gan lên đây đối chiến với ta một trận hay không? Thân là một bán bộ Võ Vương, ta sẽ chú ý phong bế tu vi bản thân mình, để cho ngươi một đường sinh qua. Nhưng dù như thế đi chăng nữa, ta cũng cá rằng ngươi cũng sẽ nằm dưới chân bổn vương, để cho bổn vương chà đạp mà thôi.

Tiểu Hắc nghe thế cũng không vừa, xoắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay cứng cáp đầy cơ bắp của mình, dự định bước lên đài thay cho Lưu Long Luyên sư tỷ của hắn.

Hắn nói:

- Ai mà sợ ngươi cơ chứ? Dưới vũ khí nóng, chúng sinh bình đẳng!

Nhưng chưa kịp bước lên võ đài thì bất chợt Tiểu Hắc cảm thấy có một con dao treo trên cổ mình, sắp sập xuống đến nơi, khiến cho hắn bất tri bất giác cảm thấy sợ hãi mà quay đầu nhìn về phía cỗ sát khí kia phát ra.

Chỉ thấy Lưu Long Luyên đứng bất động, cơ thể run lên bần bật như một cái động cơ chạy hết công suất của mình, mắt nàng trắng dã, lông tóc dựng đứng hết cả lên, sát khí hừng hực như hồng thủy cuồng cuộn phóng thích, tay siết chặt bạch ngọc kiếm, khiến cho nó kém chút nữa đã bị nàng bóp nát thành từng mảnh vụn.

Nàng gằn giọng nói:

- Ngươi... Nói gì.... Cơ? Nói lại thử xem nào.... Ngươi muốn giết ai cơ?

Sát khí nàng tỏa ra nặng nề đến mức một võ giả cảnh giới Tông Sư đỉnh phong như là Tiểu Hắc chỉ cảm thấy bản thân mình như là một người bình thường đang đứng trước một địa thảm họa thiên nhiên mang tính hủy diệt toàn cầu vậy. Đáng sợ, vô lực được phóng đại lên gấp vô hạn lần, nếu không phải do tinh thần lực của Tiểu Hắc từ nhỏ đã hơn người, nếu không e rằng hắn bây giờ đã ngã gục xuống dưới đất rồi.

Còn Lý Vân Phong thì không cần phải nói, nhìn thấy khuôn mặt kia của nàng, thì kinh hãi đến tột độ, khí chất ngạo mạn hồi nãy cũng tan biến đi mất. Hắn ba chân bốn cẳng muốn chạy ra khỏi võ đài nhưng không được, bởi vì tại nơi đây có một cái trận pháp, nếu một trong hai bên chưa phân thắng bại thì không thể rời đi được. Dù là Lưu Long Luyên đã áp đảo hắn, nhưng chưa ra đòn kết liễu, nên cũng không đướng tính là thất bại hoàn toàn.

Lý Vân Phong biết bản thân mình không trốn thoát được, nhưng không quay lại điên cuồng công kích Lưu Long Luyên, mà tụ lực đạo của mình giáng thẳng lên trận pháp của võ đài./

Keng keng vài tiếng, tóe cả tia lửa, Thánh Văn Tiêu của Lý Vân Phong như cuồng phong bão vũ, cuồng nhiệt công mà công kích, nhưng trận pháp này chính là trận lấy linh lực của hai bên mà duy trì, nên một trong hai vẫn còn khả năng chiến đấu thì bất luận không thể mở từ bên trong ra được.

Thấy không thể làm gì trận pháp, Lý Vân Phng đỗ gục xuống cầu xin những vị trưởng lão phía trên kia:

- Đại trượng lão! Nhị trưởng lão! Giúp đệ tử, đệ tử chưa muốn chết! Đệ tử chưa muốn chết. Đệ tử nguyện lòng đua hết những bảo bối mà bản thân sưu tầm được nộp cho môn phái! Làm ơn, cứu đệ tử!

Những trưởng lão nghe lời cầu xin, lại nhìn sang Lưu Long Luyên tức giận đến mức cả người run cầm cầm, sát khí trào dâng như muốn phanh thây đối phương ra thì tró mắt nhìn nhau, không nói một lời nào.

Thân là người mạnh nhất trong Lưu Hà phái ở thời điểm hiện tại, đại trưởng lão, chưởng môn đương nhiệm cũng không phải đối thủ của nàng. Trong tình thế này cả đám người bọn họ cùng nhau hợp lực cũng không chắc đánh bại được Lưu Long Luyên, nên chỉ có thể tròn mắt nhìn Lý Vân Phong cầu cứu mà thôi.

Nhìn thấy đại trưởng lão, cùng chưởng môn hoàn toàn không phản ứng gì, Lý Vân Phong trực tiếp chìm vào sâu trong tuyệt vọng, co rúm lại ở góc sàn đấu.

Lưu Long Luyên thở ra những hơi thở nặng nề, dù là trong màu hè nóng bức vẫn có thể được làn khói trắng ảnh ra từ miệng của nàng. Nàng từ từ, nhẹ nhàng bước tới, cầm lấy trên tay bạch ngọc kiếm sáng như thái dương đến chỗ Lý Vân Phong.

Nàng nhẹ nhàng nói:

- Ngươi dám đánh sư đệ ta sao?

Rồi vung lên một kiếm, trảm thẳng xuống đầu Lý Vân Phong. Lý Vân Phong không tránh thoát được, nên dùng Thánh Văn Tiêu làm vật thế thân, để nó đỡ lấy một đòn kia của nàng, còn bản thân thì chạy ra phía sau lưng.

Lưu Long Luyên lúc này gióng như một hồn ma, vừa chém đứt đôi một kiện thượng phẩm binh khí Thánh Văn Tiêu thì biến mất, lập tức hiện trước mặt Lý Vân Phong.

Đôi mắt của nàng mở to ra, lộ ra cực kỳ nhiều tia máu nhỏ tức giận, khiến cho Lý Vân Phong nhìn trực diện không thể chịu được, áp lực đến mức hốc mắt, mũi của hắn trào ra máu đỏ tươi, rơi lả tả xuống đất.

Nàng gằng giọng nói:

- Dám... Đánh sư đệ... Ta? Ngươi có gan?!

Dứt lời thì nàng nhẹ nhàng lướt qua thân thể của Lý Vân Phong, để lại vô số vết chém trên người hắn, trực tiếp cắt đứt đi gây tay gân chân hắn, khiến cho hắn không thể tùy tiện mà phát lực được nữa.

Khi này nàng nở ra một nụ cười khoái chí đến điên dại, khanh khách cười lớn:

- Ha ha ha ha ha, thú vị, thú vị! Ngươi như thế mà có thể chịu được một chiêu này của ta. Để ta xem thử xem, ngươi tiếp theo sẽ đón đỡ như thế nào.

Nhìn thấy khuôn mặt cười điên dại kia của Lưu Long Luyên, Lý Vân Phong chỉ thầm kêu lên một tiếng:

- Gặp quỷ rồi!

Không kịp đợi Lý Vân Phong phản ứng, nàng liền đấm vào bụng hắn ta một cái, khiến cho hắn gã gục xuống đất. Tiếp theo lại dùng tay của mình xé từng mảng gia đầu của Lý Vân Phong hắn ra.

Vừa xé, nàng vừa bay ra một nụ cười điên cuồng:

- Ngươi bạo miệng lắm mà? Ngươi dám còn dặn đánh cả bảo bối của ta nữa mà? Sao giờ không đứng lên nữa đi? Sao giò không nói nữa?

Từng lời nói cả nàng, chính là kéo theo từng mảng tóc kèm da đầu của Lý Vân Phong. Lưu Long Luyên nhổ đầu tóc hắn đến trọc, máu chảy lên lánh, tóc đen tụ lại thành một đống, nhưng vẫn không tha cho hắn ta, ngay sau đó bày ra Băng Phong Võ Kỹ của mình, đem Lý Vân Phong treo ngược lên trên rời bắt đầu xẻ thịt lăng trì.

Vừa tra tấn đối phương, vừa cười lên những tiếng cười điên loạn đầy thích thú. Đã lâu lắm rồi, vì gần Tiểu Hắc nên nàng không muốn dạy hỏng hắn vì những thứ này, nhưng giờ đối phương có địch ý với Tiểu Hắc bảo bối của nàng, vả lại bảo bối của nàng cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi, nên việc thể hiện cái mặt xấu này của nàng là điều không thể tránh khỏi.

Khả năng tra tấn của Lưu Long Luyên không phải nói thực sự rất đỉnh cao, dù lóc đến lòi ra cả xương trắng, như Lý Vân Phong vẫn giữ được tỉnh táo mà kêu lên như dê con. Chứng kiến một cảnh kinh dị này, dù đã sống đến tận hai khiếp người nhưng Tiểu Hắc vẫn là không chịu được, mà nôn hết thức ăn ra bên ngoài.

Tra tấn khoảng chừng hai canh giờ xong, Lưu Long Luyên rút cây hàn băng găm trên người của Lý Vân Phong ra, khiến cho hắn ta đau đến mức cực độ, ngất đi, rồi nhìn về phía Tiểu Hắc với khuôn mặt lắm lem máu đỏ, trìu mến ấp áp nói:

- Sư đệ, đệ chỉ cần nhớ từ ngày về sau có người muốn ăn hiếp đệ, kết cục đều giống như thế này... Nên có chuyện gì, nhớ là chia sẽ với tỷ, tỷ sẽ giúp đệ đứng ra chủ trì công đạo.

Nhìn thấy khuôn mặt hiều dịu lấm lem máu me không phải của mình kia, Tiểu Hắc dâng lên một loại cảm giác sợ hãi tột cùng, đến nỗi hắn bất tri bất giác thốt lên một câu:

- Nữ nhân này có độc!

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.