Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàng Nóng

Tiểu thuyết gốc · 3104 chữ

Tiểu Hắc lại một lần nữa mở mắt tỉnh dậy trong một thân thể hoàn toàn khác.

Từ dòng ký ức không phải của hắn lần lượt tràng vào. Hắn trong thế giới này cũng tên là Tiểu Hắc, gia đình hắn tuy không giàu, nhưng cũng không được tính là đói ăn không đủ tiền đến mức đói ăn, được xem là hạng trung lưu, thân thế xem chừng cũng rất tốt không có vấn đề gì.

Bây giờ đã giữa ban sáng, gà đã gáy nên Tiểu Hắc rời khỏi giường của mình để đi tìm phụ mẫu của cổ thân thể này, dù sao hắn bây giờ cũng chỉ là một tiểu tử mười tuổi mà thôi, tuy trong thế giới cao võ tu tiên đại chiến này được xem như là một thiếu niên, nhưng vẫn là một tiểu tử không biết làm gì y như cũ.

Tiểu Hắc gọi:

- Mẫu thân ơi... Mẫu thân đâu rồi, con đói.

Đi xuống bếp tuy không bắt gặp được mẫu thân của cổ thân thể này nhưng Tiểu Hắc lại vô tình thấy được một mẫu giấy nhám do mẫu thân hắn để lại.

Trên đó ghi:

- Tiểu Hắc ngoan, mẫu thân có để một cái bánh bao ở trong lòng bàn, con cầm ăn đi rồi vào vườn chặt vài gốc trúc, điêu khắc.

Gia đình của hắn thuộc hạng gia đình thủ công nhỏ, phụ thân hắc là Trương Đại Tôn là một người sỡ hữu tay nghề rất cao trong việc điêu khắc trúc, tác phẩm của phụ thân hắn làm rất đẹp nên khiến cho tầng lớp phía trên là võ giả rất ưa thích, đem lại được chút tiền của nuôi sống gia đình.

Nhưng mấy năm nay biến cố gập đến, trong một lần tu tiên giả mang theo một đúng sỉ thú của hắn tiến đến từ phía đông gây hấn ở nơi này, thì phụ thân Trương Đại Tôn bị thương nặng mất một cánh tay, cánh tay còn lại thì cũng không toàn vẹn gì, cả một đời tài hoa lại như một lão già cận đất xa trời, không cách nào điều khiển được thân thể của mình, thuế má cứ như thế mà vô tình đánh vào khiến gia cảnh của nhà Tiểu Hắc nơi đây tan hoang, lâm vào cảnh khốn cùng lực kiệt.

Dựa vào kỹ năng Não Nhanh Hơn Người của mình, Tiểu Hắc nhanh chóng nhớ ra được người mà Trương Đại Tôn cùng với mẫu thân hắn là Tiểu Hoa Hoa đi đến mượn tiền. Tên đó có tên là Âu Lạc Dương, là một võ giả cấp bậc Luyện Linh, đồng thời là bạn rất thân, là chú của cỗ thân thể này, rất có tiếng trong cái thành trấn, được xem như kỳ tài tiềm năng mà các thế lực phía trên cao thèm muốn chiêu mộ.

Võ giả cùng với tu tiên giả được phân các cấp bậc như Luyện Thể, Luyện Linh, Chân Võ, Võ Sư, Tông Sư, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh, Võ Đế, còn về cảnh giới tu tiên giả thì Tiểu Hắc sinh tại nơi cao võ nên hoàn toàn không biết rõ, chỉ có một mảnh ký mập mờ không rõ ràng là hắn từng thấy võ phi kiếm mà thôi.

Tiểu Hắc cũng không dám chắc chắn về cảnh giới tu tiên giả nơi đấy, có thể là bọn kia tuân theo cấp bậc đạo gia, hoặc là một cái cấp bậc tự chế nào đó nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn.

Nhưng Âu Lạc Dương sau khi trở thành võ giả cảnh giới Luyện Linh thì hắn hoàn toàn không xem ai ra gì, kể cả phụ thân Trương Đại Tôn cũng vậy, trong mắt võ giả Luyện Linh thì chả khác gì sâu kiến cả. Trương Đại Tôn cùng Tiểu Hoa Hoa đến nơi đó thì không cần nói chính là một bước bước vào tử địa, một đi không trở lại.

Tiểu Hắc mặc dù không hề có can dự về phụ mẫu của cỗ thân thể này, nhưng khi tiếp nhận ký ức của đứa trẻ, thì hắn cảm tưởng đứa nhóc này sẽ vô cùng buồn bã bởi nếu phụ mẫu của hắn chết đi. Một người bị mất, so với một người không có gì để mất thì càng đau lòng hơn.

Thế là hắn quyết định ngồi lại triệu hồi lên Hệ Thống Vũ Khí Cực Nóng.

Một cái màn hình màu đen xám xịt hiện lên trước mặt hắn với những dòng chữ màu xanh, xám.

Hệ thống này khác với hệ thống mẹ, nó tối giảng hơn và chỉ có hai mục là cửa hàng cùng với vòng quay mà thôi, hoàn toàn không có thông tin về nhân vật, điểm kinh nghiệm gì cả.

Quả nhiên đúng là một cái tiểu hệ thống, như thế cũng quá mức tối giản rồi đi.

Tiểu Hắc nhìn thấy một cái mục vô cùng nổi bật đó là mục điểm tích lũy, và điểm tích lũy của hắn bây giờ đang là ba trăm điểm.

Tiểu Hắc hỏi:

- Hệ thống, điểm tích lũy cài cái gì thế?

"Điểm tích lũy là điểm dùng để lưu thông trong Hệ Thống Vũ Khí Cực Nóng, dùng để mua súng ống đạn dược, lựu đạn, áo giáp, và quay thưởng trong đây. Điểm tích lũy có thể đổi được nhờ vào nhiệm vụ ẩn tàng, hoặc là dùng tiền mà ký chủ cướp được, của ký chủ, đồ vật của ký chủ tiến hành nạp để mà đổi"

Tiểu Hắc nghe thế thì chuyển qua mục mua vũ khí, ba trăm điểm dù sao cũng không nhiều, nhưng cũng không ít đến đáng thương.

Đập vào mắt hắn là năm hạng mục vũ khí, cùng với một hạng mục là lựu đạn. Vũ khí bao gồm súng lục, súng trường, shotgun, súng tỉa, và súng hạng nặng.

Tiểu Hắc cười đầy đê tiện nói:

- Người các tập võ cả đời để có thể hạ sát được đối phương, ta đây chỉ cần phẩy tay nhẹ một cái là có thể giết được cả mấy chục người rồi. Thân là trở thành nhiệm vụ trở thành đại nhân vật chính bị người đời ghét nhất không thể nào thiếu được cướp của giết người, phóng hỏa la làng. He he he he he he, dựa vào hàng nóng này ta có thể chấn danh thiên hạ, nhất súng bình thiên hạ, nhị lựu đạn phá tà ma! Ha ha ha ha!

Hắn tự tin nhấn vào mục súng trường nói:

- Xem thử hàng nóng của ông đây!

Nhưng thứ đập vào mắt hắn lại khiến cho Tiểu Hắn xém chút nữa ngất lịm đi. Cây rẻ nhất là cây súng phổ thông AK 47 ngon bổ rẻ và cây M16 phế ngoài đời, khỏe trong game đều kém nhất là tám trăm điểm tích lũy, đạn dược của bọn chúng tuy cũng rẻ hơn nhưng mua một băng ba mươi viên cũng là hai trăm điểm tích lũy!

Dọa người, cái giá như thế chả khác nào ăn vào xương thịt người ta cả!

Tiểu Hắc thất vọng nói:

- Không được thì thôi, ta không vội, dù sao chỉ cần là hỏa lực mạnh thì vạn vật đều bình đẳng.

Thế là hắn nuốt nước bọt chuyển vào mục súng lục. Cây Colt.45 nổi tiếng trong những băng game mà hắn thường hay chơi hiện lên đầu tiên, giá nó tuy cũng rất chát, đến tận hai trăm điểm tích lũy, nhưng nếu so sánh cùng với những cây súng lục khác trong đây thì hệt như là muỗi đốt sắt gang vậy, cây Glock xếp đằng sau thôi cũng đã bốn trăm điểm tích lũy rồi, hoàn toàn vượt xa ra khỏi khả năng chi tiêu của hắn.

Trong thế giới cao võ lấy lực làm đầu như thế này, nếu không có khả năng thì e rằng khó mà cứu phụ mẫu của hắn ra được. Nên Tiểu Hắc cắn răng mua một khẩu Colt.45 một băng đạn thêm mười lăm viên, và cùng một quả lựu đạn kéo chót thông thường.

Tiểu Hắc mua xong thì cái tiểu hệ thống kia hiện lên một cái bảng chứa đồ nữa, để cho hắn tiện tay giấu đi đệ nhất ám khí này của mình.

Nhưng vừa định đi đến nhà chú "chơi" thì bỗng nhiên Tiểu Hắc dừng chân lại mà nghĩ kế. Bây giờ hắn chỉ là một đứa nhóc mười tuổi mà thôi, mặc dù kỹ năng bắn súng của hắn khá đỉnh bởi vì được rèn dũa từ thế giới trước kia, nhưng đối phương là những tên cốt đột cao lớn, nhanh nhẹn, với giác quan của một thằng nhóc thì căn bản là không cách nào một đường đánh thẳng vào bên trong được, kể cả dùng đòn chí mạng là quả lựu đạn kia cũng chỉ có thể trong lúc nguy nan mà mở ra con đường máu mà thôi.

Theo như ấn tượng của cỗ thân thể này thì Luyện Thể Cảnh tường đương với Mike vệ sĩ, sức mạnh tốc độ của hắn so với người bình thường là cực kỳ phi phàm, Luyện Linh Cảnh thì cao hơn Mike một bậc, có thể nói là ngang ngửa với siêu nhân dùng một tay nâng được một trăm cân dễ dàng. Ở cấp bấc Luyện Linh Cảnh kia dù là đạn bắn trực diện vào thái dương của hắn, e rằng cũng khó có thể nào xuyên thủy qua hoàn toàn được, chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Nhớ đến sức lực lớn của võ giả, bỗng nhiên Tiểu Hắc ớn lạnh cả người, Tô Yết Di kia rốt cuộc là con quái vật nào mà để cả võ Luyện Linh Cảnh cũng không chống lại được thế? Hắn từng nhớ rằng trước kia bản thân đắc ý trốn sau được vào trong két sắt lớn của một cái ngân hàng, tưởng rằng mình đã thoát, nhưng Tô Yết Di khi đấy liên tiếp tung ra những cú đấm có thể nói là còn mạnh hơn cả thuốc nổ, đấm ra một cái lỗ lớn trên cái cửa bằng thép dày hơn một mét kia mà bắt lấy hắn.

Nhớ lại cỗ ký ức đó càng khiến cho Tiểu Hắc khiếp sợ đến cực độ. Thì ra cái thế giới thần thánh tranh nhau như thế này so cùng với cái thế giới đại phú ông, nhị phú hào kia cũng không chênh lệch lớn đến vậy.

Sau một hồi vận hết cơ não của mình thì Tiểu Hắc cũng đã ra được một quyết sách. Bây giờ hắn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi vô hại, nếu mà đi vào tìm phụ mẫu của mình nhất định sẽ không bị ngăn lại, còn người chú tốt kia của hắn cũng sẽ chấp thuận, tại vì hắn ta sau khi tha hóa trở nên rất tự mãn, coi thường người khác, e rằng nếu hắn không đến thì sau khi mượn tiền không thành thì Âu Lạc Dương cũng sẽ tìm đến chỗ Tiểu Hắc hắn mà thôi.

Dự xong kế sách đối địch, Tiểu Hắc liền đi đến nhà Âu Lạc Dương.

Đến trước nhà hắn, Tiểu Hắc quan sát từ xa. Nhà của Âu Lạc Dương tuy không tính là quá lớn, nhưng so với nhà có sân phía bên trong thì cũng có phần vượt trội phía trên, không những thế còn có hai tên cao một mét bảy đứng ở ngoài nhà canh gác nữa, quả nhiên là nhà võ giả có khác, có tiền là mọi thứ khác ngay.

Tiểu Hắc đi đến bắt chuyện:

- Hai chú ơi, hai chú có thấy phụ mẫu của cháu đâu không?

Nhìn thấy một tên nhóc lùn tẹt, tóc đen rối bời, khuôn mặt mang vẻ đẹp hút hồn, dụ người thì hai tên này nhận ra ngay hắn là Tiểu Hắc, con trai của cặp phu thê mà lão gia đang tiếp khác.

Không phải nói trước kia hai tên này cũng từng quen với mẫu thân hắn Tiểu Hoa Hoa, nàng ta khi xưa có thể được xưng là mỹ nhân trong trấn, được nhiều người theo đuổi, nhưng rồi lại được Trương Đại Tôn thu phục, trở thành nương tử tốt của hắn ta. Dòng máu mỹ nhân của nàng thế là truyền lại vào đứa con trai Tiểu Hắc này, khiến cho hắn vô cùng nổi bậc trong trấn, đi đâu ai cũng nhận ra.

Hai tên đó cười cợt nói:

- Tiểu tử vào đi, lão gia đang tiếp phụ mẫu của ngươi đấy.

Tiểu Hắc bày ra khả năng diễn xuất của mình hứng khởi nói:

- Đa tạ hai chú.

Hắn thừa biết rằng kiểu gì lâm vào hoàn cảnh nguy khốn thì huynh đệ có cắt máu anh thề với nhau cũng sẽ từ mặt, coi như người dưng nước lã mà thôi, nói chi đến cái loại người thay mặt đổi máu như Âu Lạc Dương.

Bước vào thì Tiểu Hắc thấy Trương Đại Tôn cùng với Tiểu Hoa Hoa đang quỳ trên mặt đất, nên biết rằng đây là giữa ban trưa, chính là vào thời điểm mà mặt trời vừa mới rời khỏi đỉnh là một hai giờ trưa, cái thời điểm đó đi bằng chân có dép cỏ trên đá thôi cũng cảm thấy nóng bỏng lửa, thế mà phụ mẫu của hắn lại quỳ đưa lên trời, đầu cùng hai chân chặt sát bên đất, kỳ thực không biết là nóng bỏng đến mức độ nào nữa.

Âu Lạc Dương thì ngồi bên trong, đang dùng với một vị mỹ nữ vận trên người một bộ nữ phục màu xanh, trên đầu đội một cái nón lớn có phủ khăn, che đi dung mạo mỹ miều của mình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Hắc cảm nhận rõ sâu sắc một câu dưới không có thực lực đều là sâu kiến. Dù gì phụ thân hắn cùng với Âu Lạ Dương cũng có giao tình, thế mà hắn ta lại dám làm như thế, quả thực là thối nát từ trong cái tư tưởng mà.

Âu Lạc Dương nhìn thấy Tiểu Hắc thì nở ra một nụ cười đầy khinh thường ác ý nói:

- Tiểu Hắc đến rồi đấy à?

Trương Đại Tôn, ngươi bảo con trai ngươi cũng mau mau quỳ xuống khấu đầu ba cái với ta đi, nhất là mặt hắn phải áp sát xuống mặt đất không được nhấc lên đấy nhé. Nếu không ta nhất định không cho các ngươi mượn tiền trả thuế đâu.

Nghe được câu gà chó này của Âu Lạc Dương, Tiểu Hắc đã cảm thấy tên này có chút không xứng. Rõ ràng hắn ta chính là đang ghen tị với nhan sắc này của Tiểu Hắc hắn, đã là lão trung niên đầu điểm bạc rồi, khuôn mặt cũng không dễ nhìn một chút nào, hèn gì nữ tử ngồi đối diện với hắn cũng cảm thấy bản thân mình ngại ngùng khi ngồi chung, nên mới không cởi cái nón xuống. Đã già, xấu, lại còn không có một chút cốt cách nào, thử hỏi tại sao người khác không tiếp đãi hắn được.

Trương Đại Tôn nghe thế thì xót xa cầu xin nói:

- Đại huynh... Tiểu Hắc hãy còn nhỏ, đừng bắt nó quỳ mà. Nó còn nhỏ chưa biết gì, chuyện này để phụ mẫu nhà ta gánh là được rồi.

Âu Lạc Dương gằn giọng nói:

- Trương Đại Tôn! Bổn tọa cho ngươi mở miệng ra chưa mà ngươi dám gọi ta một tiếng đại huynh? Hay là ngươi muốn làm ta phật lòng, phế luôn cánh tay kia của ngươi?

Tiểu Hoa Hoa nhịn được mà đứng lên, ôm lấy Tiểu Hắc Hắc vào trong long nói:

- Không được... Ngươi đừng ép người quá đáng như thế, Tiểu Hắc nó, nó chỉ là một đứa nhóc mà thôi. Chuyện này để chúng ta tự gánh là được rồi!

Khi Tiểu Hoa Hoa đứng lên thì Tiểu Hắc thấy được dưới đầu gối nàng đỏ ửng, rơm rớm máu, bốc lên một mùi cháy, hệt như vết thương hồi nhỏ hắn bị chạm vào bô xe vậy. Thấy như vậy, trong lòng Tiểu Hắc bỗng nhiên nổi lên một chút thương xót. Mặc dù không phải thực sự là mẹ của hắn, nhưng nhìn thấy cảnh này, kỳ thực không thể nào không khiến con người ta không mềm lòng được.

Tử Hắc vô tình nói:

- Phụ mẫu yên tâm, lúc trước con đi nhặt được một thứ này. Hẳn là bảo bối của tu tiên giả từng để lại đây khi xâm chiến.

Rồi hắn lấy ra quả lựu đạn kia dâng lên.

Tiểu Hắc tuy có nhiều thông tin, nhưng thông qua những ký ức mập mờ kia, hắn thấy được Âu Lạc Dương nhờ vào một kiện bảo bối mà đám tu tiên giả kia để lại mà thành công đột phá lên Luyện Linh Cảnh, thoát ly khỏi phàm nhân bọn hắn. Nên Tiểu Hắc đoán rằng Âu Lạc Dương kia bây giờ cũng đang rất rối rít đi tìm những món bảo bối lưu lạc trong một trận xâm lăng từ phía động kia, mà trái lựu đạn trên tay này của hắn cũng vô cùng kỳ lạ, vượt ra ngoài sự hiểu biết của những người ở đây. Tiểu Hắc hắn tự tin khảng định rằng khi Âu Lạc Dương kia nhìn thấy trái lựu đạn trên tay hắn, chắc chắn không thể nào kìm lòng được mà tin rằng nó là một kiện bảo bối của đám tu tiên giả kia.

Và quả thực... Hắn đoán không hề sai một chút nào.

Nhìn thấy cái thứ tròn tròn xanh xanh kia trên tay Tiểu Hắc, Âu Lạc Dương tức tốc chạy đến như bay đến chỗ hắn đứng, hỏi:

- Tiểu tử, cái đồ vật này ngươi rốt cuộc nhặt ở đâu?

- Ta không nói, trừ khi ngươi cho phụ thân ta tiền.

- Hừ hừ, tiền ta không thể cho, nhưng ta có thể miễn cho phụ mẫu ngươi đứng lên.

- Không được, nhất định là ngươi phải cho ta tiền!

- Tiểu tử... Ngươi hiểu nhầm gì rồi đúng không? Tại nơi này các ngươi chỉ là gà heo để mặc cho người ta làm thịt mà thôi, ngươi cũng có quyền lên tiếng hay sao?

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.