Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán Mình Cho Tư Bản

Tiểu thuyết gốc · 3227 chữ

Còn hơn cả Tiểu Hắc dự đoán, thế mà tên Âu Lạc Dương này không biết trời cao đất dày muốn cướp đồ từ trên tay của hắn.

Tiểu Hắc thầm nở ra một nụ cười đê tiện mà tháo chốt an toàn ra đưa lên cho Âu Lạc Dương tức tối nói:

- Ta nhất định... Khiến ngươi phải trả giá!

- Ha ha, tiểu tử, về nhà ăn cơm thêm mười năm nữa đi, dù ngươi là thanh niên trai tráng thì đã sao chứ? Lão phu đánh một quyền, ngươi chịu nổi chăng?

Tiểu Hắc hai tay dâng lên trái lựu đan xanh cho Âu Lạc Dương. Âu Lạc Dương cầm lấy đồ vật từ tay hắn đầu xem xét, nhưng ngoại trừ việc nó cứng hơn các vật bình thường ra thì hình như cũng không có gì khác biệt mấy.

Hắn vừa thử truyền linh lực vào, vừa hỏi:

- Tiểu tử, ngươi biết vật này d!

Chưa kịp nói hết câu thì quả lựu đạn kia đã phát ra một cột lửa lớn, bắn ra sóng xung kích và vô số những mảnh kim loại nhỏ vào thẳng mặt Âu Lạc Dương, khiến cho cả cái ngôi nhà của hắn ta run lên một nhịp

Dưới tác dục của kỹ năng Đồng Minh thì phụ mẫu, cùng với Tiểu Hắc an toàn trước những mảnh kim loại cùng với sóng xung kích văng ra. Nhưng Âu Lạc Dương thì không được như vậy, toàn bộ sát thương từ trái lựu đạn rơi hết vào trong người hắn, biến hắn trở thành một cái khiên thịt vô tình cho mỹ nữ phía sau lưng.

Âu Lạc Dương gào lên một tiếng:

- Ah!.... Tay ta!.... Mặt ta!... Đau quá... Ah!... Chết tiệt, chó má nhà ngươi! Ngươi nhất định phải chết!

Tiểu Hắc nhíu mài đầy khó chịu.

Cái tên này cũng thật là trâu bò đi, ăn nguyên cả một trái lựu đạn đến cả chiếc xe ba bốn tạ cũng đều vở tan thành từng mảnh thế mà hắn ta vẫn có thể đứng vững được

Hắn lấy ra khẩu Colt.45 của mình nhắm thẳng vào họng, mắt, thái dương của hình bóng bên trong bụi mù mà xả đạn. Dựa vào kỹ năng Thân Thể Khỏe Mạnh của mình, mà Tiểu Hắc trong lúc cầm súng hoàn toàn không bị lực phản lại của cây súng tác động, cứ như thế mà mạnh mẻ xả hết một băng đạn.

Súng hắn nổi lên khói xám, thân thể kia thì quặn quẹo tưởng chừng sắp rơi xuống.

Tiểu Hắc cười đầy đê tiện nói:

- Nào lão già, bây giờ ai là người bị bắt nạt nào? Già rồi mà còn ra gió, thích thể hiện. Tuổi của lão già nhà ngươi bây giờ nên ở nhà hốt phân dọn cứt cho cháu mình đi!

Bụi mù bây giờ tan đi để lộ ra Âu Lạc Dương. Da và y phục của hắn bây giờ đều bị trái lựu đạn kia thổi bay hết cả đi, để lộ ra một phần thịt đỏ bị cháy xém, với vô số mảnh sắt găm vào trên người, và những viên đạn bằng đồng của Tiểu Hắc.

Âu Lạc Dương yếu ớt tức giận nói:

- Tiểu Hắc! Ngươi! Lừa ta!

Thấy chuyện không hay Tiểu Hắc dựa vào kỹ năng Thân Thể Khỏe Mạnh của mình mà dùng hết sức bình sinh vác hai phụ mẫu của hắn chạy thẳng về phía cổng. Hắn phi người đạp thẳng vào cửa gỗ, phá nó tan hoan, rồi một đường máu chạy thẳng ra.

Âu Lạc Dương phóng tới chạy đuổi theo Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nhìn về phía sau thấy một tên biến thái không bận gì, da thịt bị cháy nát bét như thế thì nói:

- Giỏi thì ngươi dừng lại đừng đuổi ta nữa đi, xem thử ai là người nhanh hơn!

- Tiểu Hắc! Ngươi dám lừa ta! Chết đi!

Tiểu Hắc ôm phụ mẫu của mình chạy một mạch thẳng thằng trong rừng, ngoài trấn thầm chửi:

- Con mẹ nó, tính sai rồi, lựu đạn mạnh như thế mà chỉ làm lão già này trọng thương xém chết, không thể một chiêu giết chết hoàn toàn được! À! Đúng rồi! Lão ta bị trọng thương, vả lại thân thể còn già cả nữa. Khảng định không thể nào chạy lại mình được. Được được, cho lão già chết bầm không ra con người kia chạy đến chết luôn!

Tiểu Hắc tăng tốc. Hắn dựa vào sức trẻ con của mình cộng với việc chấp trước một đoạn và ông già bị thương nặng đến mức cả thịt bên trong lòi hết cả ra mà vượt lên.

Hắn trêu chọc nói:

- Già rồi nên nghỉ đi lão già! Xương cốt không bằng được cả một đứa trẻ như ta nữa. Đúng là lão già, ha ha lão già.

Bị gọi một tiếng lão già, hai tiếng lão già, thì quả thực Âu Lạc Dương không chịu được nữa mà đùng đùng nổi giận nói:

- Ta không phải già! Chết tiệt.

- Giỏi thì đuổi ta đi này!

Tiểu Hắc chỉ cố tình trêu chọc hắn ta mà thôi, nhưng hắn không ngờ được thế mà Âu Lạc Dương lại dựa vào lửa giận của bản thân mà đột phá tốc độ của mình, bắt đầu rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc thấy vậy thầm chửi một câu:

- Mình ngu rồi.

Bà tay của lão già kia chút xíu nữa thì đã chạm được vào hắn thì đột nhiên dừng lại.

Âu Lạc Dương:

- Lưu Long Luyên! Ngươi làm như vậy là có ý gì đây?

Lưu Long Luyên nguyên lai chính là tên của vị nữ nhân cùng uống trà với Âu Lạc Dương kia.

Nàng khi nhìn thấy hắn sắp làm hại Tiểu Hắc thì dùng kiếm pháp của mình chém ra một đường mỏng như sợi chỉ gọi là Tằm Tiên Nhuyễn Trảm, đem toàn bộ tứ chi của Âu Lạc Dương cột lại, buộc hắn lại dừng ở nơi không trung.

Nữ nhân không biết nhân dạng kia nấp trong cái màn che mặt mà mở ra một nụ cười son, nói:

- Chỉ là Luyện Linh Cảnh mà thôi, ngươi có quyền để gọi tên của bổn cô nương.

Âu Lạc Dương gặp phải Lưu Long Luyên hệt như gặp phải mẹ mình vậy, nàng ta nói một câu hắn không dám cãi, mà chỉ nói:

- Lưu cô nương, hiểu nhầm, hiểu nhầm mà thôi. Là ta xúc động không kìm chế được cảm xúc của mình nên mới hồ ngôn loạn ngữ, đả phạm đến Lưu cô nương rồi.

- Ngươi biết thứ gì không đáng tin nhất không?

- Là gì?

- Đó chính là một câu lỡ miệng, nếu đầu không có ý muốn xúc phạm ta thì miệng ngươi đâu có thốt ra những lời hôi thối như vậy. Bổn cô nương chỉ tin một thứ mà thôi. Đó chính là việc mình làm nhất định phải trả giả.

Lưu Long Luyên đứng trên cành cây phía trên rút nhẹ bạch ngọc kiếm của mình, trảm xuống. Khoảng cách giữa nàng cùng với Âu Lạc Dương là tầm ba bốn mét, thế nhưng một kiếm vu vơ kia của Lưu Long Luyên đã chém ra một đường mảnh kéo dài dọc sống lừng của hắn, khiến cho Âu Lạc Dương hét lên đầy đau đớn.

- A! A! Đau quá, dù rằng ta ăn một đòn của tiểu tử kia cũng không đau vậy được... Lưu cô nương... Lưu tiểu thư... Tha mạng... Tha mạng.

- Yên tâm đi, tội ngươi nhẹ nên ta chỉ trừng phạt nhẹ nhàng mà thôi. Cùng lắm ba năm nằm liệt trên giường không thể cử động, không hề nhiều hơn một chút nào.

Vừa nói dứt lười Âu Lạc Dương hãy còn lúc vùng vẫy thì sau đó dần dần dịu xuống, cuối cùng là không còn cử động nữa. Không phải là hắn chết, hơi thờ của hắn vẫn duy trì, chỉ khác một cái là bây giờ hắn không thể cử động được mà thôi.

Nhìn thấy một cảnh tượng này Tiểu Hắc lần đầu tiên thấm được câu nói thế giới này thực sự có thể đem hắn chôn xuống bảy tất đất sâu, đến cả một tên Luyện Linh Cảnh đều khó giết như vậy thì các cấp phía trên còn kinh khủng đến cỡ nào nữa? Hẳn là dựa vào quay thưởng để có các loại vũ khí như bom nguyên tử, sa hoàng, hoặc là bom phản vật chất đi mới có thể đối đầu cùng với đám thần tiên đây được.

Đối diện với Lưu Long Luyên, ý chí muốn sống của Tiểu Hắc nổi lên, hắn mặc dù bây giờ đã cảm thấy bắt đầu có chút đuối sức, nhưng vẫn siết chặt thân thể phụ mẫu hắn, phóng về phía trước.

Lưu Long Luyên thấy hắn cố chạy thoát này như thế thì cảm thấy hắn vô cùng dễ thương, tiểu tử sợ chết này hóa ra lại đúng với khẩu vị của nàng.

Đợi hắn chạy một khoảng cách đủ xa, Lưu Long Luyên chỉ phóng người, đạp hai đạp trên không trung là phi đến được chỗ hắn, chặn đầu Tiểu Hắc.

Nàng nói:

- Ngươi là Tiểu Hắc đúng không? Ta thấy ngươi có chút tốt đấy, có muốn bái nhập...

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Tiểu Hắc lại ôm phụ mẫu hắn chạy ngược về phía trấn.

Hắn xin lỗi nói:

- Thứ lỗi cho con phụ mẫu... Phù phù... Con đảm bảo... Phù phù phù... Chúng ta... Nhất định... Sẽ thoát... Được nữ nhân đó.

Nhưng gọi Lưu Long Luyên là âm hồn bất tán, bởi vì nàng vấn vưởn không buông. Dù là Tiểu Hắc có chạy đông tây nắc, bốn phương tám hướng, nàng đều có thể dễ dàng chặn đầu tên tiểu tử này.

Kỹ năng Thân Thể Khỏe Mạnh không giúp cho Tiểu Hắc có được một nguồn thể lực vô tận, nó giúp hắn vừa đủ để mà cầm vũ khí chạy loạn thoải mái mà thôi, nếu như thể lực của cỗ thân thể nhỏ này không thể đáp ứng được thì kỹ năng này cũng bằng không.

Xoay qua xoay lại chống hết cả mặt thế nhưng Tiếu Hắc vô lực chạy thoát được nữ nhân đó.

Hắn nằm vật ra đất thở hổn hển, nói:

- Ngươi!... Muốn... Làm... Gì... Ta... Nói.... Trước... Ta... Trời... Sinh... Thiên mệnh... Không dễ... Giết đâu!

Lưu Long Luyên nghe thế thì càng thích thú với tên tiểu tử này, cái gì mà trời sinh thiên mệnh? Thiên mệnh suy cho cùng cũng chỉ là tối cùng võ đạo mà thôi, ai lại có thể trời sinh là đến được đích cơ chứ?

Nàng bước tới nói:

- Đúng là tiểu tử ngươi không dễ chết. Nếu là người bình thường vác theo hai người lớn khác thì e rằng ngươi đã bỏ mạng từ lâu rồi.

- Hộc hộc... Ta không dễ chết!

Lưu Long Luyên vén khăn trắng che mặt mình ra, để lộ ra nhan sắc nghiên nước nghiên thành của mình, khuôn mặt của nàng thon thả, mắt xanh to tròn, môi hồng căng mộng, hai chữ mỹ nhân viết lên mặt nàng quả thực không sai.

Nhưng nếu chỉ dựa vào một chút nhan sắc đó để mà khiến cho Tiểu Hắc hắn động lòng thì... Quả thực quá đúng! Cái gì hắn cũng đều không động, duy nhất chỉ có đại mỹ nhân danh chấn đỉnh đỉnh mới khiến cho đầu óc của Tiểu Hắc hắn choáng váng không thể suy nghĩ được.

Chính cái điểm yếu này đã khiến cho một thiếu gia như hắn lâm vào chỗ khốn cùng lực kiệt, mất luôn cái mạng nhỏ. Mỹ nhân cũng chính là thứ hắn thích nhất, đồng thời cũng chính là thứ khiến cho lý trí của Tiểu Hắc căm hận nhất.

Nhìn thấy nhan sắc kia của Lưu Long Luyên, hai má của Tiểu Hắc theo phản ứng mà hồng lên đầy ngại ngùng. Không thể không nói thứ sắc bén hơn cả bạch ngọc kiếm trên tay của nàng chính là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành này của nàng, có thể bất kỳ nam nhân nào lộ ra điểm yếu chết người.

Thấy Tiểu Hắc phản ứng như thế thì Lưu Long Luyên cảm thấy vô cùng hài lòng nói:

- Ta thấy tố chất thân thể của ngươi rất có tiềm năng, vậy ngươi có muốn gia nhập bổn phái Lưu Hà của chúng ta không?

- Không... Được... Nhất định... Đại tỷ à, gia nhập thế nào thế?

Dù sao thì hắn bây giờ cũng được hệ thống phân phó, trở thành một đệ tử của một cái môn phái sẽ giúp ích vô cùng lớn đến nhiệm vụ hắn. Không phải vì Tiểu Hắc hắn không thể vượt qua được cám dỗ, chỉ là công việc mà thôi, chỉ là công việc mà hắn nên làm thôi.

Lựa chọn thỏa hiệp với điểm yếu của mình... Cái này Tiểu Hắc vẫn cần cải thiện nhiều.

Nghe được câu nói hỏi muốn xin gia nhập vào môn phía của Tiểu Hắc thì Lưu Long Luyên tỏ ra một vẻ mặt vô cùng hài lòng. Khi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, nàng chỉ định bàn bạc với lão Âu Lạc Dương kia, ban cho hắn một cái cơ hội nhỏ nhoi gia nhập vào Lưu Hà phái đang gặp khó khăn mà thôi, ai ngờ lần này xuất sơn lại tìm ra một hạt giống tốt như vậy.

Tiểu Hắc này chỉ chừng độ mười tuổi mà thôi, là độ tuổi vô cùng triển vọng để mà huấn luyện đào tạo, tuy là Lưu Hà phái của nàng nhân tài không ít, nhưng đều là những người đã trên trăm tuổi, không thể nào duy trì năng lực cao nhất trong mấy năm nữa.

Mà nàng tuy là trụ cột, là tinh tú sáng nhất trong môn phái nhưng nàng nhìn ra trông rộng, lần tiến công khi trước của đám tu tiên giả muốn khai phá vùng phía tây này đã khiến cho địa mạch nơi đây tổn thương trầm trọng, nhân tài sinh ra càng lúc càng ít. Nếu không có được nhân tài thì e rằng chỉ trong vòng vài chục năm nữa, các vị trưởng lão trong môn phái không tránh được sự bào mòn của thời gian qua đời e rằng Lưu Hà phái sẽ chìm vào trong dòng sông lịch sử mất. Nên là nàng mới vì một lão trung niên năm mươi tuổi đạt đến được cảnh giới Luyện Linh Cảnh mà lặn lội đường xa đến nơi đây, nếu không dù có là Võ Sư thì nàng cũng không thèm để mắt đến đâu, nhưng khi đến đây lại thu được Tiểu Hắc, tinh tú ngoài ý muốn, tố chất thân thể của hắn so với nàng khi trước hoàn toàn không hề kém cạnh một chút nào, thu phục được hắn chính là đem Lưu Hà phái chỉnh đổn lại!

Lưu Long Luyên đặt một ngón tay lên bờ môi hồng căng mộng của mình nói:

- Chuyện này từ từ ngươi sẽ biết.

Tiểu Hắc nghe thế thì thở ra những hơi thở cực nặng nề.

Hắn nghĩ quả nhiên nằm ngước lên trời đúng là lựa chọn đúng đắn nhất của bản thân. Ở góc nhìn này hai mắt hắn hoàn toàn không bị mặt trời chiếu vào, bởi vì... Đã có cặp ngực hùng vĩ to lớn, mịn màn khẽ đung đưa kia đã che cho hắn rồi.

Thật mát... Đúng là thật mát, Tiểu Hắc cảm tưởng mình đang nằm ngủ dưới một tán cây lớn vậy... Chỉ khác là tán cây này màu trắng hồng mà thôi.

Lưu Long Luyên thuyết phục xong Tiểu Hắc thì lấy khăn che mặt mình lại, tiến đến chỗ phụ mẫu chưa hiểu chuyện gì của Tiểu Hắc hắn mà thưa chuyện:

- Ta tên là Lưu Long Luyên, là đệ tử của Lưu Hà phái. Lần này đến đây là để tìm nhân mạch phù hợp với bổn phái, không biết hai vị có bằng lòng để cho con trai hai vị đi cùng với ta hay không.

Phu thê bọn họ bốn mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía nàng hỏi:

- Con trai nhà ta không phải chịu tội phỉ báng đại tiểu thư đây chứ?

- Đương nhiên là không, nếu hắn ta chịu gia nhập vào Lưu Hà phái bọn ta.

- Được! Bọn ta hoàn toàn đồng ý, đại tiểu thư cứ tùy tiện mang con trai ta đi. Dù sao ở đây cũng là vùng xuyên xảy ra chiến sự, hoàn toàn không hề an toàn cho Tiểu Hắc phát triển.

Không những Tiểu Hắc tự đưa thân mình ra, phụ mẫu hắn cũng cảm thấy nghề võ giả vô cùng tiềm năng, tuy là đối mặt với cực kỳ nhiều hung hiểm nhưng có thể dựa vào những lần xông pha đó mà sỡ hữu tiền đồ vô lượng mà bán hắn luôn cho nữ nhân trước mặt.

Thu phục tiểu tức, thu phục phụ mẫu dùng tài. Chuyện này cũng thật quá đơn giản.

Giao dịch hoàn tất, Lưu Long Luyến lấy tiền mình định mời Âu Lạc Dương ra đưa cho Trương Đại Tôn và Tiểu Hoa Hoa rồi vác tên nhóc mệt lã nằm trên mắt đất, nhẹ nhàng rời khỏi.

Trương Đại Tôn nhận được túi tiền không vội mỏ ra ngay, hắn chờ đến khi chia tay với Lưu Long Luyên và Tiểu Hắc xong, rồi quay về nhà mới dám mở ra túi tiền của nàng.

Khi mở ra vô số hòa quang sáng chói chiều mù cả hai mắt phu thê bọn hắn. Trong túi không chỉ có hơn mười thỏi vàng nguyên chất, nặng chịt, mà còn chứa thêm vô số loại đá quý, kim loại hiếm nữa. Giá trị có thể được Hệ Thống Vũ Khí Cực Nóng định giá lên đến tám ngàn điểm tích lũy! Người bình thường dù có làm cả mấy đời cũng không cách nào kiếm được số tiền lớn đến như thế.

Trương Đại Tôn khóc nấc nói:

- Tiểu Hắc chúng ta thực sự lớn rồi, chỉ cần một lời gật đầu đồng ý như thế mà có thể đổi được tiền tài nhiều vô kể như thế này. Hức hức... Nhi tử... Con đã giúp nhà chúng ta trả hết tiền nợ rồi.

Khi hai vợ chồng khóc, thương cảm vì Lưu Long Luyên lại thương tình chịu bỏ ra một đống tiền như thế chỉ để giúp bọn hắn thì nàng ta đang cười như được mùa trong lòng.

Nên biết rằng muốn có một hạt giống thân thể tốt hệt như là Tiểu Hắc ở phía trung tâm thì cần phải trả ra cái giá gấp hàng trăm lần như thế mới có cơ hội đổi được lấy một cái gật đầu của trưởng bối phía bên trong. Lần này nàng chỉ bỏ ra một món tiền nhỏ như thế để chiêu mộ một tiểu tử sỡ hữu tố chất tốt quả thực quá lời rồi!

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.