Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rất Chi Là Khó Ngủ

Tiểu thuyết gốc · 3279 chữ

- Hẳn là đệ nghĩ tại sao ta lại phải đe dọa đệ phải chứ?

- Hả... Sư tỷ, đệ làm gì có tâm tâm tư đó.

- Câu cả đám này điên hết rồi viết ngay trên trán đệ kìa. Chuyện này đối với đệ tương đối khó hiểu, nhưng đối với bọn tỷ thì dễ hiểu vô cùng.

- Kiểu gì trong Lưu Hà phái chúng ta cũng có một số tai mắt không thể thấy được của các thế lực đối địch. Mà thiên phú của đệ theo tỷ đánh giá là vô cùng tiềm năng, có thể dựa vào bản thân mình mà trở thành võ giả có tiếng trong thiên hạ.

- Nếu đệ từ chối thì bọn kia nhất định sẽ tìm tới đây bắt ép đệ tham gia với bọn chúng. Từ đó khiến cho Lưu Hà phái chúng ta phải đối đầu trực diện với nguy hiểm.

- Nhưng mà... Tỷ à... Tỷ chỉ cần không hỏi đệ là được, dù gì đệ cũng đến đây rồi...?

- Không, đây là quy tắc của Lưu Hà phái, đó chính là không cưỡng cầu. Toàn bộ đều tại tâm ý, nếu người đó không có tâm ý vì môn phái, tất sẽ là thành phần phản loạn! Cần phải được diệt trừ, nếu không an bài duyên phận đuổi ra khỏi môn phái.

Dùng lý trí thông thường, Tiểu Hắc hoàn toàn không thể nào hiểu nổi được rốt cuộc là sư tỷ này của hắn đang nghĩ cái quái gì thế không biết? Rõ ràng là nàng ta đã bắt hắn rồi, lại còn đem môn quy ra? Chả lẽ Lưu Long Luyên muốn lách luật môn phái hay sao?

- Tỷ... Tỷ... Cái này... Hình như tỷ muốn lách luật thì phải.

- Đúng là thế hệ tiếp theo càng lúc càng tài năng, tiểu đệ như thế mà hiểu nỗi khổ tâm củ tỷ.

Nghe thế Tiểu Hắc liền đứng hình, nghĩ:

- Ặc, nữ nhân này rõ ràng nhiều bệnh, không những không chối từ mà còn thẳng thừng thừa nhận! Mình có thực sự chọn đúng môn phái để mà gia nhập không thế? À không, nếu chọn cái khác thì tính mạng mình sẽ nguy nan mất. Có trời mới biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ là trừng phạt gì!

Thế là Tiểu Hắc hắn cứ như thế mà trở thành đệ tử chính thức được bổn phái Lưu Hà công nhận.

Hắn sống ở đây suốt mấy năm trời, cứ mãi quấn lấy Lưu Long Luyên để mà tu luyện. Lưu Long Luyên trước kia là một tiểu cô nương vừa sinh ra được người khác đặt trước cửa, môn chút của Lưu Hà phái nhìn thấy đứa trẻ nổi lên lòng thương tình, không muốn nó chịu mưa bão, lang thú bên ngoài nên quyết định thu lấy nàng vào bên trong nuôi nấng, đợi đến khi nào linh trí phát triển đầy đủ sẽ cho nàng đi ra ngoài, không bao giờ trở về môn phái nữa.

Nhưng khi Lưu Long Luyên lớn lên tại đây, thiên phú về võ thuật càng lúc càng bộc lộ rõ. Điều đó khiến cho Lưu Hà phái môn chủ đời trước lấy làm niềm vui, đặt hết tâm tư của mình lên trên người nàng, muốn nàng về sau thay hắn trở thành môn chủ đời thứ chính của môn phái. Từ đó ngày nào Lưu Lonng Luyên cũng chỉ có luyện võ, luyện võ, và luyện võ, thời gian nhàn rỗi của nàng không có nhiều, nếu có thì nàng cũng không biết làm gì ngoài luyện võ, nên thường hay ra võ đường quét rác. Cho đến mấy năm gần đây, khi xuất sơn đi chiêu mộ nhân tài mới cho môn phái của mình thì mới chuyển sang đọc tiểu thuyết kiếp hiệp hành hiệp trượng nghĩa.

Tuy vậy, chung quy lại cội đời của nàng vẫn rất nhàm chán. Nên việc một tiểu tử nghịch ngợm như là Tiểu Hắc xuất hiện đã làm cho thế giới quan xung quanh nàng trở nên tươi mới hơn bao giờ hết.

Tiểu Hắc không thích tập võ một chút, nếu muốn hắn tập thì nàng không còn cách nào khắc ngoài nghiêm khắc khắc khổ đến bên cạnh cầm cây dọa nạt hắn thì hắn mới chịu tập mà thôi. Đối lập với việc luyện võ thì Tiểu Hắc cực kỳ yêu thích việc nhận tiền, khi hắn biết được đệ tử trong môn phái khi gia nhập thì sẽ được phát một số tiền kha khá lớn, thì hắn bắt đầu giở hết ra tất thảy những trò của mình, nào không chịu luyện võ, hứa rằng khi nhận được tiền sẽ chăm chỉ luyện võ hơn, hoặc là sẽ cống hiến hết mình cho tông môn, dù có thành quỷ cũng là quỷ của Lưu Hà phái, không phải là quỷ của diêm vương.

Thấy hắn biểu hiện cuồng loạn như thế chỉ vì một món tiền nhỏ chả đáng là bao đối với võ giả, Lưu Long Luyên cảm thấy cực kỳ thích thú khi nghĩ rằng việc lấy bớt tiền trong đó sẽ khiến cho Tiểu Hắc cảm thấy cực kỳ khó chịu, đau khổ, nên nàng đã làm như vậy. Tiền lương của hắn đưa đến tay nàng, Lưu Long Luyên lấy đi hết hai phần ba tiền của Tiểu Hắc rồi mới đưa lại cho hắn, nàng lấy cái cớ chính là môn phái trong điểm khó khăn, nên tiền chỉ còn nhiêu đây mà thôi.

Và kết quả hệt như những gì nàng mong đợi, Tiểu Hắc nhận lấy tiền giống như người vừa thất tình, đi ra mõm núi bắt đầu sầu đời, nói cái gì ông trời bất công, cái gì ta là thiên mệnh chi tử, tại sao ta lại nghèo thế? Lưu Long Luyên đứng nép đằng sau một góc cây chứng kiến hết toàn bộ chuyện này, nhưng thay vì thấy thương cảm một nam nhân bị tiền tài phản bội, thì nàng lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, giải trí.

Trong lúc Tiểu Hắc thấy tiền nhận lại chỉ là vài đồng lẻ, nạp vào cũng chỉ được mười mất điểm tích lũy, mà lâm vào chứng trầm cảm thì Lưu Long Luyên bước tới hệt như là một bà tiên hiền hậu.

Nàng vỗ vai hắn, hỏi hắn có sao không? Khi Tiểu Hắc đau khổ kể lại chuyện tiền bạc thiếu thốn của mình cho bà tiên, thì Lưu Long Luyên lại dâng lên một cảm giác phấn khích, muốn chi phục, chơi đùa tiếp với cảm xúc của hắn. Nên là sau khi nghe đủ hết lý do nào là phụ mẫu dưới quê bệnh tật không có đủ tiền để mà chạy chữa, nào là hồi nhỏ có nuôi một con chó đặt tên là con Mèo từ sớm đã gầy trơ xương, nên rất cần tiền để mua đồ ăn bồi bổ cho nó thì nàng chìa tay ra, lấy ra thêm một phần tiền nhỏ đưa cho Tiểu Hắc.

Phần tiền này đối với nàng chả đáng là bao nhưng đối với Tiểu Hắc nó chính là một phần tiền cực kỳ nhiều, có thể đổi được những một ngàn điểm tích lũy.

Thế là sau đó Tiểu Hắc hắn tôn thờ nàng hệt như một vị thánh nhân. Đúng! Chỉ có thánh nhân mới có thể rút ra nhiều tiền như thế mà cho hắn thôi. Nhìn thấy biểu cảm cảm kích đầy xúc động của Tiểu Hắc, trong lòng của Lưu Long Luyên bỗng nhiên đập loạn.

Không hiểu vì sao qua chuyện này, nàng càng muốn trêu chọc hắn, để cho hắn phải dựa vào nàng mới có được cái cảm giác được gọi là cảm giác có tiền.

Thế là trải qua thêm một đoạn thời gian, mỗi khi môn phái phát ra lương thưởng đưa đến tay nàng, để cho nàng đưa đến tên Tiểu Hắc thì nàng đều ăn bớt đi gần như tất cả tiền, khiến cho hắn chìm sâu vào trong tuyệt vọng, rồi lại xuất hiện với hình tượng đại sư tỷ tốt bụng đưa tiền cho hắn.

Cũng trải qua một đoạn thời gian này, Lưu Long Luyên cũng dần dần bồi dưỡng nên một đoạn tình cảm không thể nào miêu tả bằng lời đối với Tiểu Hắc được. Khi hắn ăn cơm do nàng nấu, khen ngon thì nàng cảm thấy bản thân mình đạt đưuọc chút thành tựu nho nhỏ, đem lại cảm giác cực kỳ sung sướng thỏa mãn, nhưng khi hắn đổi gió trốn đi, ăn ở nhà ăn thì Lưu Long Luyên kém chút đã tức giận không kìm chế được bản thân mình mà gây nên náo loạn môn phái, nhưng rất may là khi đấy nàng cố hết sức kìm giữ được mình, nếu không e rằng Lưu Hà phái dưới cơn nóng giận của nàng đã phải hứng chịu hậu quả chìm sâu vào trong dòng sông lịch sử.

Cũng từ hôm đó mà nàng nhận ra thứ xúc cảm kỳ quái giữa mình cùng với Tiểu Hắc, bất cứ điều gì mà nàng làm cho hắn, được hắn khen ngợi thì nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu, sung sướng, nhưng khi hắn làm điều đó với những người khác thì một loại cảm giác khó chịu, bứt rức, nóng giận liền ngập ngụa sôi lên trong lòng của nàng. Những cảm xúc ấy hối thúc nàng phải mau chóng dành lại Tiểu Hắc về, hoặc là hủy diệt đi cái thứ mà Tiểu Hắc khen ngon kia.

Đúng vậy, Tiểu Hắc là do nàng tìm về, những người có thể khiến hắn hạnh phúc cười lớn như thế chỉ có thể là nàng, tại vì nàng là người đầu tiên nhận ra được thiên phú của Tiểu Hắc hắn. Không có gì sai ở đây cả, những cảm xúc này của nàng đơn thuần dành cho hắn chỉ là sự mến mộ của đại sư tỷ dành cho tiểu sư đệ của mình mà thôi. Bảo hộ hắn không có gì là trái với lương tâm cả, muốn hắn chỉ ăn đồ mình làm ra, bụng của hắn chỉ có thể chứa đồ ăn do chính tay của nàng làm ra mà thôi, cũng có gì quá mức to tát đâu.

Những trăn trở này của nàng dần dần tích tụ cho đến một ngày.

Tiểu Hắc sau một buổi sáng vất vả luyện tập thì mồ hôi ướt đẫm trên cả bộ y phục hắn. Không thể không nói rằng những bài luyện thể lực ở nơi đây là cực kỳ khủng khiếp, khủng bố hơn nhiều so với việc luyện tập thể dục ở mấy phòng gym. Nếu không luyện tập, nâng cao khả năng chịu đựng của cơ thể thì e rằng ngay việc dùng võ kỹ đầu tiên thì cơ thể sẽ không chịu được, mà sinh ra phản phệ.

Vào đến nhà Lưu Long Luyên đã chuẩn bị một bộ y phục trắng tinh tươm chờ sẵn, đợi khi Tiểu Hắc đi vào thì cầm ra đưa cho hắn nói:

- Đệ cởi bộ y phục này ra đi, sư tỷ có chuẩn bị một bộ mới cho ngươi rồi này.

- Sư tỷ không cần đâu, tiểu đệ đi chơi một chút, gió thổi qua là khô gây ấy mà.

- Ây ây, không được, không được, đệ định hôi như cú mà đi khắp nơi ấy à, không những thế mang theo y phục bị ướt rất dễ bị hàn phong thổi qua khiến cho đệ cảm lạnh đấy. Thay ngay đi.

Tiểu Hắc cũng không muốn phụ lòng tốt của vị thánh nữ tiền tài này, nên đành trước mặt nàng thay một bộ y phục khác.

Nhìn thấy Tiểu Hắc vận trên người bộ y phục do chính tay mình may thành, Lưu Long Luyên phấn khích nói:

- Đệ xoay thử môt vòng cho sư tỷ xem nào.

- Nhưng sao lại...?

- Đệ làm đi... Rồi tỷ sẽ cho đệ chút tiền tiêu vặt.

Bán mình cho tư bản, Tiểu Hắc đành xoay một vòng cho Lưu Long Luyên xem thành quả suốt hai ngày thức trắng đêm của mình để may cho hắn.

- Thế nào? Cảm thấy thoải mái chứ?

- Rất thoáng, lại co dãn đễ vận động nữa. Bộ y phục này sư tỷ lấy từ đâu thế.

Lưu Long Luyên mỉm cười đầy ấm áp, đưa tay lên môi nói:

- Bí mật. Đây là bí mật của sư tỷ, đệ hỏi không có được đâu.

Nghe thế thì Tiểu Hắc cũng không hỏi nữa, hắn biết rõ tâm tình của vị đại sư tỷ này, chỉ cần chuyện nàng không muốn dù có cậy răng nàng ra thì cũng không thể nào moi được chút thông tin gì.

Nên hắn một mạch chạy thẳng đi chơi, mặc kệ đời. Dù sao bây giờ cũng vẫn còn sớm, còn chưa gặp phải bất kỳ tên nhân vật chính nào khác, nên rảnh rỗi thì phải khám phá hết mình, chơi co sướng rồi thực hiện nhiệm vụ sau cũng được.

Thấy Tiểu Hắc rời đi, Lưu Long Luyên không nhịn được mà cầm cái áo thấm đẫm mồ hôi của hắn đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu. Một mùi hương hơi chua chua nhẹ nhàng đi vào bên trong người nàng, khiến cho cả thân thể băng ngọc ngân sương của nàng nóng ran hết cả lên. Mùi này tuy không dễ chịu một chút nào, nhưng đối với Lưu Long Luyên mà nói thì cái mùi hương này chính là một mùi hương tuyệt vời nhất nàng từng ngửi qua. Vì sao nó lại tuyệt vờ, đơn giản tại đây chính là mùi hương đến từ có thể của Tiểu Hắc.

Lưu Long Luyên ngửi xong bình tĩnh đến lạ thường. Khuôn mặt nàng bỗng nhiên ngưng trọng vô cùng nghiêm túc nà tự vấn bản thân mình:

- Thì ra đây chính là một cảm giác thích hay sao?

- Cái cảm giác chỉ muốn đối phương thuộc về bản thân mình, mãi mãi bên cạnh mình không xa rời, thì ra chính là như vậy.

- Tiểu Hắc... Tỷ nhất định sẽ không để đệ rời xa tỷ đâu. Nhất định sẽ là như thế.... Bất kỳ kẻ nào tiếp cận đệ cũng đều không được, chỉ có một mình tỷ mà thôi... Bởi vì tỷ chính là đại sư tỷ của đệ mà.

- Đúng vậy... Chỉ có đại sư tỷ mới có thể tiếp cận đệ mà thôi!!!!

Lúc này mắt của Lưu Long Luyên bỗng nhiên ngưng trọng, hóa ra một tia hung quan nhìn chằm chằm vào trong không khí.

Ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí này của nàng khiến người khác không rét mà run, hệt như đang đối mặt với một con quái vật to lớn vạn trượng vậy!

Ở bên ngoài săn thú hoang dã, nhưng không hiểu tại sao sống lưng của Tiểu Hắc lại cứ lành lạnh hết cả lên. Cảm giác này hệt như có một tên biến thái bị điên nào đó đang nhìn chằm chằm vào hắn rồi gọi tên vậy, lạ kỳ hết sức.

Nhưng Tiểu Hắc nhanh chóng ổn định lại tâm tình của mình, trấn an rằng dù sao thì hắn đã xuyên tới đây, dù đám người Diệp Hân có cường đại như thế nào đi chăng nữa nhưng về mặt khoa học vẫn bị giới hạn, không cách nào tiến đến đây được. Nên hắn cứ việc mà bung xỏa thôi!

Trải qua chuyện đó thì mấy năm về sau Lưu Hà phái bỗng nhiên quật khỏi, vô số thiếu niên trong độ tuổi mười đến mười lăm đều lũ lượt tìm đến môn phái bọn hắn mà gia nhập. Mặc dù tư chất của bọn họ không cao bằng Tiểu Hắc, nhưng bù lại là số lượng vô cùng nhiều, lên đến hàng trăm người.

Linh khí dần khôi phục từng bước, nhiều thiếu niên trong độ tuổi đôi mươi đã xuất hiện thiên phú. Lưu Hà phái nắm vững thiên cơ, xây dựng lại cơ sở vật chất vốn đã bị bỏ hoang từ lâu khi Lưu Long Luyên lớn lên. Vì có lịch sử lâu đời, lại có thêm một thế hệ già cực kỳ giàu kinh nghiệm, một thế hiện tại là Lưu Long Luyên vô cùng lợi hại nên rất nhiều người đã tìm đến nơi này mà gửi gắm con đường võ đạo của bản thân, trong đó có một tên là trời sinh nhân vật chính.

Sau khi nhà sinh hoạt được tu bổ lại vô cùng xịn xò, Tiểu Hắc dự định chuyển qua đó mà ở. Dù sao thì hắn đến nay cũng là thiếu niên mười sáu tuổi rồi, khí huyết cương dương, gặp nữ nhân thì sẽ phát cuồng, mà Lưu Long Luyên lại là tuyệt sắc mỹ nữ, vạn người có một, hắn e rằng nếu cứ ở chung với nàng như thế, thì đến một cái sinh lý của cỗ thân thể này phát sinh thì e rằng sẽ nảy sinh chuyện lớn.

Nhưng khi Lưu Long Luyên nghe chuyện hắn rời đi, lật mặt giống như biến thành người khác vậy. Tiểu Hắc nhớ kỹ dáng vẻ của nàng ta khi đấy, Lưu Long Luyên cầm thanh bạch ngọc kiếm trên tay mình mà cắm xoẹt qua tai của hắn, trên mặt thì nở ra một vẻ mặt thân thiện, cùng nụ cười tràn ngập ấm áp nhưng sát khí tỏ ra thì vô cùng khủng bố, ngột ngạt, chỉ cần nhíu mài quan sát kỹ một chút cũng có thể thấy được sát khí của nàng đã hiện thực hóa, bẻ cong cả hình ảnh phía sau lưng.

Nàng ta không những dạo sẽ "đánh yêu" tiểu tử nhà hắn, mà còn sẽ cắt hết lương thưởng, về sau tiền của gì của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng đừng mong chạm tới.

Bị dọa đến đái ra máu như thế, Tiểu Hắc chỉ đành xuống nước mà thương thỏa với nàng. Nhưng kể từ sau hôm đó, Lưu Long Luyên nói rằng nàng rất thất vọng về Tiểu Hắc hắn, nên quyết định đưa ra một hình phạt đó chính là phá đi cái giường ngủ của hắn, cấm hắn được quyền ngủ dưới đất, nếu không thì nàng sẽ dùng quyền lực của mình hiện tại cắt hết toàn bộ lương thưởng. Thế là Tiểu Hắc từ đó vế au, tối nào cũng được tuyệt thế mỹ nữ lạnh lùng như băng tiến hành ôm ấp vô cùng tình cảm.

Đối với nam nhân khác thì chả khấc gì chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng đối với một cơ thể tràn đầy khí cương dương thì lại khác. Nó... Khó chịu vô cùng! Lúc nào nhất trụ kình thiên cũng dựng thẳng đứng, khiến cho Tiểu Hắc một là quay vào tường, hai là quay qua bên bên ngoài, ba là nằm ngửa lên trời mà thôi, không được nằm cái tư thế nằm sấp yêu thích của hắn nữa.

Mà nó dừng ở đó thì không đáng nói cái gì cả. Đáng nói là ở giữa đêm, lúc nào Lưu Long Luyên cũng siết chặt, ôm lấy thân thể hắn, nhấn bộ ngực căng mọn của mình vào lưng của Tiểu Hắc, khiến cho nhất trụ kình thiên nhiều lúc kém chút xé tan luôn cái quần của hắn.

Nam nhân... Cương dương rất là khó ngủ ah!

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.