Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng Là Có Bệnh

Tiểu thuyết gốc · 2592 chữ

Được nhận đến Lưu Hà phái, điều đầu tiên làm hắn ấn tượng nhất đó chính là... Một cái võ đường thôi mà, có nhất thiết có cần to quá mức như vậy không?

Không thể không nói chỉ riêng cái võ đường dành cho võ sinh đánh nhau thì cũng đã rộng bằng một cái sân bóng đá tiêu chuẩn hàng đầu thế giới rồi. Xung quanh thì còn có cả tòa nhà lớn dành riêng cho việc chứa binh khí cùng với võ kỹ, kể cả nhà chung của các đệ tử nơi đây cộng lại cũng không lớn bằng nó được. Điều này đối với người đi ra từ trong câu thương trường là chiến trường như Tiểu Hắc hắn chính là một sự lãng phí rất lớn.

Mặc dù là biết võ giả nơi đây là việc làm cao quý sang trọng, nhưng làm thế cũng quá phô trương rồi đi.

Nhìn thấy biểu cảm đầy kinh ngạc của Tiểu Hắc, Lưu Long Luyên vén nhẹ cái màn che nhan sắc mình ra nói:

- Tiểu đệ, bây giờ đệ là đệ tử ở đây rồi nên không thể để đệ ăn mặc xồm xoàm như vậy được. Theo ta, ta lấy cho đệ một bộ đồng phục.

- Vâng... Thưa...

- Đại sư tỷ.

- Vâng... Đại sư tỷ.

- Ừm rất tốt.

Lưu Long Luyên mở cửa lấy cho hắn một bộ trang phục vừa với kích cỡ, rồi dẫn Tiểu Hắc đi vào nhà ở chung bên trong.

Nhưng khi mở cửa ra, một mùi ẩm mốc hôi thối giống như đã có mấy con gì chết ở trong nơi này bốc lên, khiến cho Tiểu Hắn và Lưu Long Luyên phải đưa tay lên bịt mũi mình lại.

Lưu Long Luyên cực kỳ ngại ngùng khi để cho sư đệ mình thấy cảnh này nói:

- Đã lâu rồi, chí ít cũng ba mươi bốn mươi năm rồi không có ai đủ khả năng gia nhập vào Lưu Hà phái chúng ta nữa, nên chuyện này thành ra như thế, sư đệ thông cảm.

- ...

Tiểu Hắc chỉ bày ra một biểu cảm ba chấm, hạn hán hết cả lời, không biết nói gì cả. Lưu Hà phía xem chừng rất lợi hại nhưng e rằng có khi đến đời hắn trưởng thành thì cái môn phái này sẽ sụp đổ mất.

Lưu Long Luyên đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nàng cười nhẹ nói:

- Vừa hay bên chỗ giang phòng ta cũng vừa vặn có một phòng còn trống hay là đệ đến ở cùng với ta đi. Ở cùng với đại sư tỷ, có gì cũng có thể tiện thể hỏi ta. Ta cũng có thể trợ giúp ngươi thích nghi sớm nhất với chỗ này.

Không cho Tiểu Hắc thời gian để suy nghĩ ý kiến, nàng đã dẫn hắn đến phòng của nàng.

Mở cửa phòng riêng của Lưu Long Luyên ra, một mùi thơm thoang thoảng nhè nhẹ của thiếu nữ trong độ tuổi tràng ngập xuân sắc tỏa ra đi vào mũi hắn, khiến cho tình thần của Tiểu Hắc trở nên cực kỳ phấn chấn.

Phòng của nàng vô cùng gọn gàng, bên trong có một bàn trang điểm với một cái hộp gỗ đặt phía trên được làm bằng gỗ, một cái bàn có vài quyển sách, hình là là loại tiểu thuyết kiếm hiệp hành hiệp trượng nghĩa, một bộ bàn ghế thường dùng để thưởng trà và một bộ cái giường lớn được trải nệm bông màu xanh.

Vào đến phòng, Lưu Long Luyên kệ Tiểu Hắc mà cởi nón ra, để lộ cái nhan sắc đã đánh gục hắn bằng một nụ cười đơn thuần.

Nàng đặt chiếc nón lên móc quần áo, cởi đi chiếc áo khoác bên ngoài, chỉ giữ lại một lớp nội y được may hết sức thưa thớt bên trong mà ngồi lên giường.

Trời khi này đã bắt đầu chập tối, ở nơi đây cũng không giống như thời hiện đại mà có đèn điện, tất cả ánh sáng đều dựa vào một chiếc đèn dầu được đặt trong phòng. Ánh sáng tỏa ra từ cái đèn dầu là vô cùng mạnh, khiến cho bộ y phục mỏng manh kia càng trở nên mỏng hơn, mỏng đến nổ Tiểu Hắc hoàn toàn có thể nhìn xuyên thấu qua lóp quần áo đó vậy.

Khe ngực sâu quắm mê người, hai nhũ hoa hồng hồng của thiếu nữ, nhìn xuống một chút thì thấy được cái rốn, eo thon thả của Lưu Long Luyên, không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để nam nhân mê không dứt ra được. Nhìn thấy cảnh này Tiểu Hắc không tự chủ nuốt ực một tiếng nước bọt.

Thấy hắn ngại ngùng không dám tới như thế, Lưu Long Luyên cười nhẹ đầy mê người nói:

- Tiểu đệ nhà ngươi đấy... Buổi sáng chạy đông chạy tây, bộ ngươi sợ đại sư tỷ này lắm hay sao?

- Đệ... Không... Chỉ là... Đệ...

Lưu Long Luyên bước tới ôm lấy Tiểu Hắc vào trong lòng, nhấn đầu hắn vào cái khe quyến rũ của nàng. Một mùi hương thoang thoảng vị hoa sữa từ da thịt thiếu nữ tràn ngập vào trong người Tiểu Hắn thông qua mũi, hít sâu một cái mê hồn hương này, hắn giống như bị đánh thuốc mê vậy, mê mang không thể suy nghĩ được gì.

Lưu Long Luyên nhẹ nhàng yểu điệu như quỷ rót mật vào tai nói:

- Vì hôm nay chào đón sư đệ ngươi vội vàng, chưa cho ngươi một chỗ ngũ riêng được. Nên hôm nay ngươi ngủ cùng... Với ta nhé ~

- Vâng ~~ He he ~~

Tẩy trắng não Tiểu Hắc xong, Lưu Long Luyên ôm lấy hắn lên giường, đắp chăn lại cho hắn cùng với mình rồi đi ngủ.

Hai người cứ như thế mà ôm nhau ngủ ngon lành đến tận sáng...

Sáng sớm tỉnh dậy, Tiểu Hắc miệng vẫn còn say ke mà nói mới:

- Ta... Không muốn... Bị bắt... Đâu... Tha... Cho ta.... Ah!

Nói mớ xong thì đã liền bị một cơn ác mộng ập tới đem hắn đánh đến mức tỉnh dậy.

Tiểu Hắc dậy, thấy thân thể được bao trọn bởi da thịt mền mịn trắng nõn hệt như là một khối bạch hồng thạch, nhìn lại thì mới thấy Lưu Long Luyên đang ôm lấy hắn mà ngủ cực kỳ ngon lành.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, biết được cái ác mộng tối qua là do không phải hắn gặp quỷ mà là do Tiểu Hắc hắn ở cùng với nữ nhân! Ở thế giới trước kia, hắn bị đám ma nữ dọa đến mức hồn phi phách lạc, nhiều lúc phải sống trong tình cảnh không thể ngủ được, tâm lý cũng như thế mà sinh ra bệnh tật, mỗi khi ngủ cùng với nữ nhân đều sẽ gặp ác mộng.

Lưu Long Luyên khi này cũng tỉnh dậy, nàng dụi mắt nói:

- Sư đệ... Đệ tỉnh rồi à.

Nhìn thấy nàng hớ hên như thế, cả lớp nội y cuối cùng để che chắn thân thể cũng sụt lên sụt xuống, mập mờ để lộ ra núm hồn kia thì Tiểu Hắc không kìm giữ được bản thân mình mà bất tri bất giác gián mắt vào điểm đó.

Nhìn thấy Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào ngực mình như thế, Lưu Long Luyên không trách hắn, mà chỉ đưa tay búng nhẹ vào tráng Tiểu Hắc nói:

- Chúng ta là sư đệ, tỷ đồng môn đấy...! Đệ mặc quần áo vào, rửa mặt đi, rồi ta dẫn đệ đi làm vệ sinh môn phái.

Tiểu Hắc đánh răng rửa mặt xong điều đầu tiên hắn làm không phải là đi đến Tàng Kinh Các chọn một cái phế công pháp luyện một phát hóa thành thần công, mà trở thành một nhân viện dọn vệ sinh bấc đắc dĩ, cùng với Lưu Long Luyên lao cái võ đường rộng bằng cái sân bóng này.

Hắn tự hỏi đây rốt cuộc là cái trường hợp gì đây. Bình thường nhân vật chính khi được nhận vào một cái trường học, tông môn... Hay là một thế lực nào đó, thì đầu tiên sẽ là bị khinh thường, người kinh thường hắn có thể là học sinh, cao tầng ở trong cái thế lực đào tạo đó, khiến cho nhân vật chính có mục tiêu, hoặc là làm hóm đá lót đường để nhân vật chính tỏa ra hào quang phi thường của mình. Thế mà bây giờ Tiểu Hắc hắn lại trở thành như thế này? Chả lẽ hắn thuộc loại nhân vật chính làm nền cho nhân vật phụ à?

Vô lý! Thực sự vô lý!

Càng nghĩ càng ấm ức, tay hắn quét dọn càng nhanh. Nhưng dù có sự trợ giúp đến từ đại sư tỷ thần thông quản đại của mình là Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc cũng không chắc bản thân mình có thể lao dọn toàn bộ cái sân rộng lớn này nếu chỉ dùng chỗ được. Thế là hắn bỏ đi vào trong rừng nhặt về cái củi chắc đem về nhờ Lưu Long Luyên cắt gọt giúp mình một số chi tiết, để tạo thành một cái bán tự động chuyên dùng để lao quét sân.

Nhìn thấy món đồ chơi nhỏ của sư đệ mình chế tạo nên, Lưu Long Luyên cực kỳ tò mò, một giây một khắc cũng không rời mắt khỏi cỗ máy kia.

Tiểu Hắc tự tin đổ cái dung dịch giữa Bách Bạch Sâm Quản được nghiền nhỏ pha với nước vào trong ống tre, rồi bắt đầu đẩy. Dung dịch kia là dung dịch tạo xà phòng, thông qua ống tre lớn được xem như là buồng chứa, truyền vào những mười lăm cái bông lao phía dưới, khiến cho một lần Tiểu Hắc đẩy quay đều để lại rất nhiều xà bông trên mặt sân.

Chỉ sau một canh giờ ngắn ngủi hắn đẩy xong toàn bộ mặt sân, khiến cho nó trở thành một cái bể xà phòng.

Thấy thế Lưu Long Luyên hỏi:

- Đệ làm cái gì thế?

- Tỷ có võ kỹ nào có thể dùng để đánh ra một lượng nước lớn không thế?

- Có thì cũng có đấy, mà đệ muốn làm cái gì mới được?

- Đương nhiên là nhanh chóng rửa sân để còn đi ăn rồi.

Mặc dù hơi chút ngờ vực về sáng kiến của Tiểu Hăc, nhưng Lưu Long Luyền cũng đáp ứng mà làm theo hắn.

Nàng triệu bạch ngọc kiếm từ bên trong ra. Tuốt vỏ kiếm, một tay nàng cầm lấy kiếm để dựng thẳng, song song đối diện với mặt mình, một tay thì bấm một thủy ấn để dùng võ kỹ. Linh khí ngưng lại trên lưỡi kiếm, nàng chém ra một chiêu Thủy Lưu Phá Thạch, bắn ra một cỗ nước lớn đánh bay hết bọt trên võ đường.

Còn Tiểu Hắc thì bắt đầu quan sát đưa ra nhận định về thứ được gọi là linh khí ở thế giới cao võ. Trong thế giới quan của hắn, thì toàn bộ các vật đều cấu tạo từ những hạt nguyên tử vô cùng nhỏ, linh khí giống như một điện trường tách các hạt ra, rồi tổng hợp tạo thành một hạt khác vậy, nên võ giả nơi đây mới sử dụng được võ kỹ được.

Thấy điều này hay ho Tiểu Hắc lấy một tờ giấy và một cây bút lông nhỏ trong người ra để mà ghi chú lại, may mốt xuyên qua một cái thế giới công nghệ nào đó có thể áp dụng cái này để đánh đầu mấy tên kia.

Đánh xong đám xà bông kia, Lưu Long Luyên thu kiếm lại. Sau khi nước chảy hết, mang theo cái đám xà bông đó đi thì toàn bộ cái võ đường của Lưu Thủy phái sáng bóng, thậm chí có thể sôi được luôn cả gương.

Thấy như thế thì Lưu Long Luyên cực bất ngờ nói:

- Thần kỳ như vậy sao?

Tiểu Hắc tự hào đáp:

- Đương nhiên rồi đại sư tỷ, con người chúng ta muốn làm việc gì phải dùng cái đầu đầu tiên. Nếu đầu óc không thể giải quyết được thì mới dùng đến chân tay chứ.

Lưu Long Luyên bước tới, xoa nhẹ vào mái tóc bù xù như tổ quạ này của hắn khen:

- Đệ giỏi lắm, về sau cố gắng phát huy.

Giọng nàng tuy có mang hơi hướng lạnh lùng, bối rối khi đối xử với người khác, nhưng Tiểu Hắc vẫn cảm nhận được sâu trong thâm tâm của nàng là một loại cảm giác ấm áp, muốn che chở cho tiểu tử nhà hắn.

Làm xong chuyện, cả hai người cùng với nhau đi vào nhà ăn để mà dùng bữa. Nhân dịp đó Lưu Long Luyên cũng giới thiệu về thân phận của Tiểu Hắc cho đám trưởng lão kia nghe.

Tiểu Hắc tưởng chừng đám trưởng lão trong Lưu Hà phái này sẽ rất khó chịu khi hắn xuất hiện bởi vì hắn chính là nhân vật chính đáng ghét nhất. Nhưng... Chuyện bọn họ đối xử với hắn như là con cháu trong nhà nằm ngoài dự liệu của Tiểu Hắc.

Qua một lần trò truyện này Lưu Long Luyên cũng tiết lộ luôn tình hình khó khăn của tông môn hiện giờ cho hắn biết, cho hắn một quyền quyết định có ở lại đây hay không.

Lưu Long Luyên mang âm điệu thoáng có chút lạnh hỏi:

- Sư đệ... Đệ kỳ thực có muốn ở đây hay không? Lưu Hà phái chúng ta đang lâm vào chỗ nguy khốn, vạn kiếp bất phục. Đệ thực sự có muốn ở lại đây hay không.

Nghe thấy tình hình tông môn của mình Tiểu Hắc thầm mắng một câu:

- Chết tiệt, miếng phô mai chỉ có ở trên cái bẫy chuột mà. Trước kia mà thiếu gia thì bị một đam ma đầu theo đuổi, còn khi được đến đây làm nhân vật chính thì lại đầu vào một môn phái suy tàn.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu cuối cùng hắn nói:

- Nếu đại sư tỷ không cứu ta một mạng thì e rằng đến giờ ta đã không còn sống rồi. Không thể không nói đại sư tỷ chính là cha mẹ thứ hai của ta, lời sư tỷ nói, ta không thể nào làm trái được.

Nghe thế Lưu Long Luyên thở phào một cái đầy nhẹ nhóm thu lại sợi linh khí mắc trên cổ Tiểu Hắc, nói:

- Cũng may là đệ nói thế, nếu không e rằng mạng này của đệ cũng khó giữ rồi...

Nghe thế thì Tiểu Hắc kinh ngạc hô lên một tiếng:

- Hả?! Cái gì?

Sau đó một cơn đao nhẹ hệt như có một lưỡi lam sắc nhọn vừa mới lướt qua sau gáy và ngay cổ hắn, khiến cho Tiểu Hắc tràn đầy kinh hãi.

Hắn nói:

- Đại sư tỷ, câu nói đó là sao?

Lưu Long Luyên đáp:

- Đương nhiên là khi đệ từ chối thì coi như quan hệ của tỷ đệ đến đây chấm dứt. Tỷ cũng không còn cách nào để giữ lại mạng cho đệ nữa.

Nghe thế Tiểu Hắc hạn hán hết cả lời. Nói như thế thì hắn từ chối thì cũng không có gì khác biệt đúng chứ? Một đám này đúng thật là có bệnh rồi.

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.