Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Lược Sư Đệ

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Đừng nhìn bên ngoài, tuy thấy cảnh này Tiểu Hắc có chút sửng sốt vì hắn đánh giá quá thấp năng lực của nhân vật chính. Kể cả dù có khó khăn đến cỡ nào thì vẫn có một vị nữ thần luôn bên cạnh hắn. Nhưng hắn cũng sớm đã được quyết sách.

Nữ thần đi đã sao chứ? Cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, nếu đã là nữ nhân thì theo như sự hiểu biết của Tiểu Hắc, còn dễ lừa hơn cả nam nhân rất nhiều. Cảm tính nhiều, suy nghĩ bằng con tim càng nhiều thì càng để lộ ra điểm sai lầm.

Hắn bày ra mộ khuôn mặt đê tiện cười nói:

- Ha ha, để ta xem thử coi rốt cuộc là tình sâu nghĩa nặng đến mức như thế nào mà không thể chia lìa được.

- Nhưng trước khi diệt đi nữ nhân bên cạnh ngươi thì ta phải thể hiện bản thân mình một chút mới được... HA HA HA!

Tiểu Hắc cứ như thế mà bám theo Diệp Vân Lâm suốt cả ngày, điều này khiến cho Lưu Long Luyên cực kỳ bất mãn, nhưng khi theo dõi hắn, biết hắn bám theo không phải là nữ nhân thì nàng lại vô cùng yên tâm, để cho Tiểu Hắc hắn tự do hành sự.

Vận khí của Diệp Vân Lâm quả thực quá tốt, ngay vào lúc sáng đã bị một đám người hành hạ bắt nạt bởi vì không thể dùng được võ kỹ, tối nằm ngủ thì được một tia tàn hồn của Chân Hắc Long nhập vào mà biến đổi.

Tiểu Hắc mặc dù biết cơ duyên của bản thân chính là Hệ Thống Vũ Khí Cực Nóng của hắn, nhưng kỳ thực đối với loại may mắn chó ngáp phải ruồi này, hắn vô cùng ghen tị.

Nhờ vào tàn hồn Chân Hắc Long nhập thể, thân thể của Diệp Vân Lâm như thế mà mang theo huyết mạch truyền thừa của Hắc Long, sỡ hữu khả năng hóa vảy, triệu hồi Hắc Hỏa.

Lại nói đến Hắc Hỏa, mặc dù mạnh hơn lửa bình thường, nhưng nó vẫn chưa chạm đến ngọn lửa màu lam. Coi như là hợp cách với đồ chơi nhân vật chính thường hay sử dụng.

Sỡ hữu huyết mạch Chân Long, Diệp Vân Lâm từ từ từng bước tu luyện, dần dần khám phá ra thiên phú của bản thân mình không phải là để dùng đánh võ kỹ, mà là dùng thân thể cường ngạnh đánh tới. Thế là hắn dùng thời gian những mấy tuần bước vào trong cái "nhà nuôi gà" của mình để mà bế quan tu luyện.

Tô Ngọc Linh thấy hắn cố gắng như thế thì vô cùng thương cảm, ngày nào cũng mang đồ ăn đặt trước cửa phòng hắn. Nhưng tên Diệp Vân Lâm này... Có chút kém duyên, như thế mà không đón lễ, cứ để trước cửa như thế.

Tiểu Hắc đứng từ xa, ngồi trên ghế tre, tay cầm một trái dừa ướp lạnh nói:

- Thật không có tiền đồ. Nếu hắn biết về sau tỉ lệ nam nữ là một một chấm năm thì e rằng hắn sẽ liếm chân Tô Ngọc Linh mất. Chặc, nhưng cái thế giới này âm thịnh dương suy, đâu đâu cũng thấy hình bóng của vô số bóng hồng hấp dẫn, toàn là bu lấy sống một cuộc đời hậu cung sung sướng....

- Hả... Tiểu đệ... Đệ nói gì cơ? Bống hồng nào ở đây, ai hấp dẫn cơ.

Tiểu Hắc nghe cái giọng đầy ấm áp nhưng lại chứa đầy cảm giác nguy hiểm kia thì liền quay đầu lại.

Nhìn thấy Lưu Long Luyên, cả người hắn cứng đờ lại, không biết nói gì.

Tiểu Hắc hắn ấp úng nói:

- Tỷ... Sư tỷ không phải đang luyện võ hay sao, sao mà tự dưng lại đến chỗ này vậy.

- Sư đệ... Đừng đánh trống lãnh. Ta hỏi đệ. Rốt cuộc bông hồng hấp dẫn là ai thế?!

Khuôn mặt nàng lạnh lùng nở ra một nụ cười đầy vô cảm, khiến cho Tiểu Hắc cảm thấy có chút không đúng.

Hình như sư tỷ này... Sắp giết hắn thì phải?

Lúc này đầu Tiểu Hắc nhảy số, miệng hắn bắt đầu múa:

- Đương nhiên bông hồng đó là sư tỷ rồi. Sư tỷ trời sinh khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa rơi,... Làm gì có ai xứng đáng với cái danh bông hồng hấp dẫn nóng bỏng đó hơn sử tỷ được.

Bỗng nhiên Tiểu Hắc cảm thấy cả cơ thể mình bắt đầy mát lạnh, từ bông tuyết trắng xanh đáp lên người hắn, dần dần hình thành nên vô số sợi chỉ nhỏ. Chỉ cân hắn nói sai một câu thôi là hắn chắc cú biết bản thân mình sẽ biến thành một khối băng ngay.

Lưu Long Luyên trìu mến nói với hắn:

- Sư đệ à... Nếu sư đệ nói rõ, thì sư tỷ đây có thể miễn cưỡng xem xét lại việc đó đấy.

- Không chừng còn có thể... Tha cho sư đệ.

Tiểu Hắc không thể không nói là Lưu Long Luyên bình thường đối với hắn rất chiều chuộng, ấm áp nhưng khi hắn làm phật ý nàng, nàng cũng mang theo khuôn mặt ấm áp đó ra mà đối với hắn, nhưng kèm theo đó chính là sát khí ngập trời, có thể giết bất kỳ con yêu thú nào trong vòng một trăm dặm.

Đến cả hắn, một võ giả cảnh giới Võ Sư cũng cảm thấy thân thể, lục phủ ngũ tạng, tim của mình bị chịu một sức ép vô cùng khủng bố, gần như là không thể nào thở được vậy.

- Nào... Sư đệ... Nói đi... Người đó là ai thế?

Tiểu Hắc triệu lên hệ thống của mình, lấy ra một trái lựu đạn hình trụ cất vào trong tay, không cho Lưu Long Luyên biết, nói:

- Người đó là...! Như thế này này!

Hắn thả tay ra để cho trái lựu đạn phát nổ, tạo ra một tia sáng đến lóa cả mắt, đánh choáng váng Lưu Long Luyên.

Lợi dụng kỹ năng Đồng Minh không bị bất kỳ sát thương, hay hiệu ứng bất lợi nào do đồ mình gây nên, Tiểu Hắc lập tức phi người lên không trung, sử dụng Vũ Long Khinh Công mà đoàn thoát.

Hắn thở phào đầy nhẹ nhõm nói:

- Chắc là sư tỷ sẽ không để tâm đến chuyện này đâu. Chút bom sáng này có là gì so với thực lực khủng bố của tỷ ấy.

Tưởng chừng như bản thân mình đã đoàn thoát được thành công, Tiểu Hắc dự định rằng khi nào Lưu Long Luyên bình tĩnh trở lại, hắn sẽ quay về phòng mà tạ tội với nàng, dù sao thì nàng cũng rất dễ nhanh bình tĩnh, chứ không phải như đám ma nữ kia.

Nhưng... Vẫn là Tiểu Hắc hắn tính sai.

- Ồ... Tiểu Hắc, đệ định chạy đi đâu thế?

- Như lai thần chưởng! Làm thế nào mà sư tỷ lại ở đây được?

- Khả năng của con chuột nhắt nhà đệ mà tỷ lại không biết được hay sao?

- Nào sư đệ! Nói cho tỷ biết đi, bông hồng hấp dẫn đó là ai... THẾ?

Tiểu Hắc nhìn thấy Lưu Long Luyên đứng trên cột băng trên cao mà tra hỏi hắn như thế, thì mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng. Nàng ta từ xưa đến nay đều rất nhạy cảm với nhan sắc của mình, đặc biệt là trong con mắt của Tiểu Hắc hắn!

Không đưa ra được đối sách cho chuyện lần này, Tiểu Hắc quay sang chỗ thức ăn mà Tô Ngọc Linh đưa cho Diệp Vân Lâm mà nuốt nước bọt một cái ực nói:

- Là... Tô Ngọc Linh!

Trái với suy nghĩ Lưu Long Luyên nổi lên sát khí bừng bừng muốn chém chết hắn cùng với Tô Ngọc Linh ngay tại chỗ, thì đại sư tỷ hắn lại bình tĩnh đến lạ thường!

Nàng thu kiếm lại, phá luôn cả chiêu khinh không của hắn, khiến cho Tiểu Hắc đang phóng lên trên không trung, bất ngờ rơi xuống.

Lưu Long Luyên đỡ lấy hắn, ôm vào trong lòng nàng nói:

- Sư đệ thật chứ... Sao chuyện quan trọng như thế lại không nói với tỷ.

- Hả? Tỷ... Không giận ư?

- Làm sao tỷ lại giận được. Tỷ chỉ muốn đệ thành thật với bản thân mình, cùng với tỷ một chút mà thôi, nên mới dùng đến sát khí của bản thân mình như thế.

- Phù... Hóa ra là do đệ nghĩ nhiều rồi.

Đáp xuống đất, Lưu Long Luyên đặt Tiểu Hắc lên trên mặt đất, rồi chất vấn hắn hỏi:

- Đệ... Thích Tô Ngọc Linh ở điểm nào?

- Thích? Ở điểm nào...?

Tiểu Hắc ngốc trệt ra vài giây. Hắn kỳ thực không quá ấn tượng với Tô Ngọc Linh, nhan sắc tuy đẹp nhưng đối với người đã từng chứng kiến qua rất nhiều loại mỹ nhân như Tiểu Hắc hắn thì kỳ thực cũng quá bình thường, thân thể thì vẫn đang trong thời kỳ phát triển, nên to không to, nhỏ cũng không nhỏ, vẫn dừng lại ở tiểu rau xanh mà thôi. Càng là so với Lưu Long Luyên, hắn càng thích thú với vị đại sư tỷ này hơn.

Lưu Long Luyên hối thúc:

- Đệ thích nàng ta ở điểm nào? Cách ăn mặc? Phong cách? Dáng dấp? Hay là ngoại hình?... Đệ nói đi để tỷ còn biết.

- Chuyện này... Tỷ nhất định phải biết không vậy?

Lưu Long Luyên nghe hắn nói như thế thì liền dùng một cắp mắt cực kỳ nghiêm túc, xem chuyện này kỳ thực chính là vô cùng hệ trọng mà nói:

- Nhất định!

Suy nghĩ một hồi lâu thì cuối cùng Tiểu Hắc cũng nói:

- Đệ thích... Cái cài tóc của nàng ấy!

- Cài... Tóc? Đơn giản vậy thôi sao?

- Đúng vậy, là cài tóc, đệ thấy nó hơi quá mức để thương mà thôi.

- Cái cài tóc hình cái nơ lớn sau mái tóc của nàng ta ư?

- Vâng. Chứ so với đại sư tỷ thì nhan sắc của Ngọc Linh nàng không thể bì được. Tiểu đệ đã nói rồi, xứng danh bóng hồng chỉ có mình đại sư tỷ mà thôi.

Nghe thế thì Lưu Long Luyên không ngần ngại, vô cùng dứt khoát cầm lấy ngọc kiếm chặt lên đầu của Tiểu Hắc một cái. Khiến cho hắn kêu lên:

- Đau!

- Mồm mép của tiểu đệ dạo này lại lên một tầm cao mới rồi đấy. Tháng này cắt nửa lương nha.

- Không!!!!!! Đừng mà! Đừng cắt lương của đệ! Đừng!

Mặc dù bên ngoài Lưu Long Luyên tỏ vẻ không hề hài lòng chút nào, nhưng bên trong nàng đang gào thét sướng điên cả người.

Sư đệ của nàng như thế mà xem nàng là chuẩn mực sắc đẹp. Kể cả người hắn ưa thích nếu bàn về nhan sắc cũng thua nàng. Lưu Long Luyên nàng trong mắt hắn hóa ra là hoàn hỏa đến như vậy.

- Sư đệ ~~~ Sư đệ ơi ~~~ Tỷ cũng rất muốn nói đệ là nam nhân anh tuấn nhất mà ta từng gặp đấy! Tiểu đệ của ta quả thực là ngoan quá mà! Ta muốn cắn vào cổ đệ, rồi từ từ hôn nhẹ lên má đệ... Nhưng mà... Những chuyện này e rằng tớ khi nào ta công lược thành công rồi mới làm. Đệ nhất định, nhất định, chờ ta nhé!!

Vừa nói Lưu Long Luyên vừa nở ra một nụ cười tà dị mà bước đi. Công lược được Tiểu Hắc không phải là chuyện ngày một ngày hai được, kể cả khi hắn có người thương, thì nàng cũng không nản, vì dù sao con người ai cũng có thể thay đổi được, nàng cũng như thế, hắn cũng như thế. Nhưng tình cảm của nàng dành cho Tiểu Hắc... Vĩnh viễn sẽ không thể nào thay đổi!

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.