Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khiêu Chiến Diệp Vân Lâm

Tiểu thuyết gốc · 3718 chữ

Hơn một tháng bế quan không ăn không nghỉ, thì cuối cùng Diệp Vân Lâm cũng luyện hóa xong huyết mạch của Chân Hắc Long, tất thảy hai khả năng hóa vẩy cùng với sử dụng hắc hỏa đều nắm vững.

Thấy hắn hoàn thành xong, Tiểu Hắc cũng nôn nao mà đi xem thử xem rốt cuộc nhân vật chính làm cái gì. Nhưng quả thực Diệp Vân Lâm đã làm hắn cực kỳ thất vọng.

Diệp Vân Lâm sau khi xuất quan thì lại như bình thường, đi vào lớp học, lẳng lặng ngồi lại chỗ cũ của mình. Khi thấy Tô Ngọc Linh bước tới hỏi chuyện sao gần cả tháng nay hắn không lên lớp, thì hắn không hiểu kiểu gì liền giấu nhẹm đi việc mình bế quan đột phá đối với nàng, mặc cho việc nàng ta đã biết chuyện đó từ lâu.

Quan sát được một cảnh đó, Tiểu Hắc thực sự hạn hán lời. Hắn không thể hiểu sao với cái thái độ đó mà Diệp Vân Lâm lại được Tô Ngọc Linh, người được xưng tụng là đệ nhất hoa khôi trong đám đệ tử để ý nữa. Chắc chắn chính là do cái hào quang nhân vật chính gánh còng lưng!

Trở lại với Diệp Vân Lâm. Sau khi đột phá thì đá lót đường đã tìm đến hắn, một đám sư huynh đệ có chút thực lực, nghĩ bản thân mình là người có thiên phú đến mà gây sự với Diệp Vân Lâm. Thế là với thực lực mới vừa đột phá của mình, Diệp Vân Lâm thi triển võ công, phòng thủ có Hắc Lân, tấn công có Hắc Hỏa, chiêu thức biến ảo tinh diệu, đánh qua đánh lại, đánh cho đám kia gà bay chó chạy, dạy cho đám đấy thế nào gọi là một bài học.

Từ trên cao Tiểu Hắc nhìn xuống toàn cảnh, quan sát được một cảnh thì lại bày ra một vẻ mặt đầy đê tiện toan tính nói:

- Thời của ta đây rồi.

Dứt lời, hắn phi người xuống giúp đỡ đám thiếu niên bị đánh kia.

Tiểu Hắc giả vờ đi đường vô tình đụng trúng bọn hắn, nói:

- Hả?! Các đệ sao lại bị thương thế này? Ai đã cánh các đệ thế?!

Thấy hắn ân cần hỏi thâm như thế, thì đám bị đánh xong liền quay sang nhìn nhau một hồi, trao đổi bằng ánh mắt.

Tiểu Hắc tuy không xuất hiện quá nhiều trước các đệ tử, tại vì mọi hành động của hắn đều chỉ thông qua Lưu Long Luyên, kể cả việc ăn uống, ngủ nghỉ, học tập, luyện võ đều ở chỗ nàng. Chỉ có hai chỗ duy nhất mà Lưu Long Luyên không đi theo hắn mà thôi, một là nhà vệ sinh nam, hai chính là Tàng Kinh Các. Nhưng uy tín của hắn trong Lưu Hà phái rất là cao, các trưởng lão, môn chủ đều rất có cảm tình với Tiểu Hắc, còn phân cho hắn một danh trong tông môn là Hộ Pháp Đệ Tử nữa.

Dưới sự bảo hộ của Hộ Pháp Đệ Tử này, bọn chúng liền kiêu oan nói:

- Oan ức quá sư huynh! Cái tên Diệp Vân Lâm kia là một tên đi cửa sau, thế mà hắn không những kiêu căng không coi người khác ra cái gì, mỗi lần gặp đều xúc phạm đến xuất thân của các đệ tử. Đệ đã cố nhịn, thế nhưng ngày hôm nay tên Vân Lâm kia thực sự quá đáng, bắt nạt chúng đệ bằng cái đốm lửa màu đen kia.

Mặc dù Tiểu Hắc biết thừa rằng đám đầu heo này nhân lúc người ta mới vừa xuất quan, căn cơ chưa ổn định đi đến mà gửi trò đồi bại bắt nạt, nhưng hắn vẫn diễn tròn vai một vị sư huynh rất thương cảm cho các đệ đệ mình nói:

- Thật vậy à? Ta nhớ rõ ràng môn quy đã ghi rõ là các sư đệ đồng môn với nhau, nếu chó tranh chấp gì thì dẫn nhau lên võ đường, nâng cao tinh thần võ giả, thế mà giờ đây lại giở trò ăn hiếp như thế sao? Thực sự quá đáng mà!

Nghe Tiểu Hắc nói như thế thì đám kia quay mặt đi nơi khác, xấu hổ không dám nhìn thẳng mặt Tiểu Hắc hắn nữa. Rõ ràng là bọn chúng kéo nhau đi đánh hội đồng Diệp Vân Lâm, thì hóa ra đối phương lại là cao thủ ẩn tàng, cuối cùng đánh cho bọn họ sưng hết tay chân, rồi vì trả thù mà tìm đến sư huynh Tiểu Hắc để bịa chuyện nhờ hắn chủ trì. Chuyện này nói ra thì chắc chắn một điều rằng coi cháu mười đời chín kiếp của bọn hắn ra đường, trên đầu đều phải mang theo một cái quần để mà đội vào!

Tiểu Hắc thấy đám này biết xấu hổ như thế thì trong lòng gật đầu, tấm tắc khen hảo!

Hắn không trách đám người này khí huyết dâng trào, làm ra chuyện xấu xa. Chỉ cần bọn hắn còn có tòa án lương tâm, biết xấu hổ về việc mình đã làm thì vẫn còn có thể hoàn lương, trở thành một người có ích cho xã hội được.

Hắn vỗ vỗ vào bả vai của tên cầm đầu nhóm này, tỏ ra một bộ dạng cực kỳ đáng tin nói:

- Các đệ cứ tin tưởng ở ta, ta nhất định tìm đến tên Diệp Vân Lâm đó, cho các ngươi một cái công đạo.

Dứt lời Tiểu Hắc không xấu hổ với chính mình, mà quay đầu rời đi, tiến đến chỗ Diệp Vân Lâm.

Bấy giờ, sau khi chiến xong với đám người kia, người của Diệp Vân Lâm chi chít vết thương lớn nhỏ, hoàn toàn không phải một trận chiến dễ dàng.

Hắn thở hổn hển ngồi lại ngay bên chiến trường, rồi nhìn thấy Tiểu Hắc. Tiểu Hắc khi này đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Lâm đang bị thương trên mặt đất, mà lạnh nhạt nói:

- Ta nghe nói hình như ngươi đả thương các sư huynh đệ phải không?

Nhìn thấy Tiểu Hắc mang theo sát khí đùng đùng đến tìm mình, Diệp Vân Lâm đoán ngay được chính là đám người vừa mới bắt nạt hắn kéo tới, nên tức giận nói:

- Sư huynh! Ta thực sự không làm gì bọn hắn, là bọn hắn bỗng nhiên gây chuyện trước! Ta chả làm gì sai cả!

- Hừm! Quả nhiên các sư đệ nói không sai, ngươi không những ra tay đánh người mà còn xảo biện nữa. Ngươi nhìn thử ngươi với lại thương thế của bọn chúng đi, ai là người hơn?

Tiểu Hắc quăng cho Diệp Vân Lâm một bình đan dược nhỏ rồi quay lưng đi, nói:

- Tuần sau, thương thế chấm dứt, đích thân ta sẽ dạy cho ngươi như thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân trên võ đường. Đừng tự cho rằng bản thân mình có chút năng lực là có thể hơn kém với người khác. Ngươi nên nhớ, môn phái chúng ta không chứa chấp những kẻ côn đồ như ngươi.

- Nhưng sư huynh, ta thực sự không làm! Sư huynh đừng nghe những lời bịa đặt của bọn chúng.

- Vậy... Ngươi muốn chứng minh chứ gì? Ngươi hẳn cũng hiểu nơi đây rồng phụng nuốt chim cá. Thực lực không đủ, chỉ biết bắt nạt những kẻ yếu hơn chính bản thân mình. Nếu ngươi muốn người khác nghe ngươi, thì ít nhất cũng phải đủ thực lực.

Không nhiều lời nữa, Tiểu Hắc bày ra một bộ dạng cao nhân đằng đằng sát khí muốn đánh với Diệp Vân Lâm mà rời đi. Để lại một Diệp Vân Lâm nặng trĩu trong lòng.

Mấy ngày tiếp theo, lúc nào Tiểu Hắc cũng quan sát Diệp Vân Lâm. Hắn ta quả thực không làm Tiểu Hắc hắn thất vọng với một cái danh nhân vật chính. Trong vỏn vẹn vài tuần đó mà thôi hắn đã ra ngoài cùng với Tô Ngọc Linh, cùng với nàng đào được một cái truyền thừa cách Lưu Hà phái khoảng chừng ba mươi dặm của tu tiên giả.

Mà cái truyền thừa này hóa ra lại là một viên đan dược màu xanh, khiến cho hồn thể của Diệp Vân Lâm và Tô Ngọc Linh hòa trộn lại với nhau. Điều này dẫn đến hai người có thể xử dụng được một khả năng đó chính là Nhị Hồn Nhất Thể, nguyên lai chính là dung hợp lại hai hồn phách, thực lực của hai người vào lại một người, trong thời gian ngắn mà kích phát ra thực lực cường đại.

Tuy mạnh mẽ là thế, nhưng Tiểu Hắc lại không quan tâm gì mấy bởi vì... Ngày hôm nay là ngày nhận lương thưởng của hắn!

Tiểu Hắc vừa đi, vừa ca hát líu lo:

- Lương ơi lương ơi, ta nhớ lương lắm, lương nhớ ta không. Có lương là đời như ta lên tiên, không lương đời ta như địa ngục trần thế....!

- Ồ đệ về rồi đấy à.

Lưu Long Luyên ngồi trong phòng cùng với một quyển sách, đặc biệt là bên cạnh quyển sách kia là một cái túi màu vàng tro nhỏ chứa một đồ vật gì đấy vô cùng nặng.

Tiểu Hắc không nhắm tới lương thưởng của mình ngay, mà đi đến người quyền lực nhất đối với hắn, đệ nhất mỹ nhân, đại thần thông thần tiên tỷ tỷ, thiên mẫu, thần tài... Lưu Long Luyên. Hắn bước đến chỗ nàng, bạ lấy hai vai, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Vừa xoa bóp, Tiểu Hắc vừa dùng cái giọng ngọt như mía lùi của mình nói:

- Thân thể thần tiên tỷ tỷ hôm nay có tốt hay không? Đã ăn gì chưa để đệ đi nấu. Nhờ vào công lao của tỷ, mà bây giờ tiểu đệ đây đã có thể nấu được vài món đơn giản rồi. À đúng rồi, tỷ khát đúng không? Hay là để đệ lấy nước cho tỷ đi.

Lưu Long Luyên cười nhẹ đầy hiểm ý nói:

- Phải chăng lúc nào đệ cũng ngoan ngoãn như ngày hôm nay thì cũng tốt rồi.

- Úi giờ, tỷ nói cái gì thế. Đệ lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe theo lời tỷ mà.

- Chỉ được cái dẻo mồm, coi như đệ giỏi.

Nàng giở cái túi vàng tro kia ra, để lộ vô số ánh vàng kim bên trong đó, soi sáng cả hai mắt Tiểu Hắc. Tiểu Hắc hắn nhìn thấy túi vàng, lương thưởng của mình thì giống như gặp lại nương tử mười mấy năm chưa từng trở về, vừa nhìn là đã đắm đuối, không dứt ra được.

Lưu Long Luyên nhẹ nhàng nói:

- Đây là lương thưởng của đệ, tổng cộng có tròn một trăm đồng, năm chục nén bạc, và sáu thỏi vàng.

Nhìn thấy gia sản lớn trên tay, Tiểu Hắc hoàn toàn không hề nghi ngờ rằng nó đã bị đại sư tỷ hắn đút túi riêng quá phân nửa. Hắn tự tính rằng nếu chỉ dựa vào đống gia sản này thôi thì áo giáp chống đạn loại xịn nhất, khiên chống chống bạo động, dao găm, phi cơ chiến đấu,... Tất cả đều vào bên trong lòng bàn tay của hắn!

Hắn cười cười đầy phấn khích, nói:

- Vậy lần này đưa cho đệ được không tỷ?

Lưu Long Luyên mỉm cười nhẹ nhàng, nói một câu đầy tính sát thương:

- Khoan hãy vội, còn việc đệ làm chưa khấu trừ nữa mà.

- Sư tỷ à... Có cần tính toán như thế không? Mỗi ngày đệ đều đạt đủ chỉ tiêu mà... Không thể nào khấu trừ như vậy được chứ?

Lưu Long Luyên hoàn toàn không để tâm đến lời hắn nói, mà chỉ chăm chăm hai chữ khấu trừ:

- Đầu tiên, sáng ra quét sân với sư tỷ muộn ba lần, khấu trừ năm nén bạc.

- Ặc, chỉ là ba lần thôi mà, lúc đấy nước không chảy, đệ chỉ còn cách ngồi đợi nó chảy để mà rửa mặt thôi.

- Thứ hai, nhìn trộm sư muội. Khấu trừ ba thỏi vàng!

- Cái quái gì thế sư tỷ., điều này có chút không hợp lý, đệ không có nhìn, mà dù có nhìn đi chăng nữa thì cũng không nên trừ nhiều tiền như thế chứ!

- Môn quy ghi rõ, miễn là hành động quấy rối nhất định sẽ bị trừng phạt.

- Đừng mà sư tỷ, đừng mà! Nếu trừng phạt thì tỷ chỉ cần đánh đệ mà thôi, đánh nát mông đệ, đệ cũng chấp nhận. Nhưng tỷ đừng làm như thế, báo hại đệ lắm. Làm ơn!

Mặc dù rất hứng thú trừng phạt Tiểu Hắc bằng cách đó, nhưng nếu sọ với nhìn được thấy cảnh hắn khốn đón vì tiền lương ít ỏi của bản thân, càng khiến cho Lưu Long Luyên thích thú hơn cả.

Nàng cười nhẹ nói:

- Trừ.

- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Một tiếng la thấu trời xanh, ngay cả phong cảnh hữu tình nên thơ, trời xanh, mấy trắng hôm đấy cũng chìm vào trong một nét u buồn khó tả.

Tiểu Hắc như người bị mất sổ gạo, cả người liền cảm thấy vô lực, không thể nào đứng vững được, mà gã vật ra ghế.

Hắn lầm bầm:

- Mất hết rồi, mất hết rồi... Tất cả đều mất hết rồi.

Nhìn thấy tình cảnh này của hắn Lưu Long Luyên che miệng, thầm nở ra một nụ cười ấm áp.

Nàng thầm nói:

- Đệ quả nhiên vẫn là thú vị nhất....

Khấu trừng liên tục, khiến cho ngày vui của Tiểu Hắc, bỗng nhiên hóa thành một ngày tuyệt vọng của đời hắn. Cuối cùng, sau cái màn trả thù nhẹ nhàng vì việc hắn dám nhìn ngó, để ý đến Tô Ngọc Linh thì lương thưởng cả ba tháng này của Tiểu Hắc hắn chỉ còn mỗi... Một thỏi vàng, trăm đồng, và sáu nén bạc.

Mặc dù giá trị của lương thưởng này đối với điểm tích lũy của hệ thống là hai ngàn điểm, nhưng đối với Tiểu Hắc thì vẫn chưa đủ. Một cây AWM huyền thoại thôi, được bán thì cũng có giá vạn điểm trên trời rồi. Nhiêu đây điểm chả thắm vào đâu cả.

Cuối cùng nạp hết tiền vào hệ thống, Tiểu Hắc lại chuyển qua quay thưởng để tìm kiếm vận may.

Quay thưởng ở trong Hệ Thống Vũ Khí Cực Nóng được chế tác vô cùng đơn giản, duy nhất chỉ có một cái hộp bí ẩn được đặt một cái dấu hỏi, với phía dưới là một thanh kéo số lượng lượt quay, nút quay, và phía bên trái là điểm may mắn mà thôi.

Cũng may là hệ thống này cũng có chút lương tâm, mỗi lần quay xịt Tiểu Hắc đều tích được điểm may mắn.

Với mười điểm may mắn thì sẽ ra một thanh vũ khí lạnh với kỹ năng không thể bị phá hủy, cùng với một kỹ năng đặc thù, giá trị tương đương một thanh trung phẩm binh khí ở đây.

Trăm điểm may mắn thì sẽ mở ra một vũ khí mới bên trong cửa hàng, như là súng có ống giảm thanh, súng sáu nòng, bom choáng,...

Ngàn điểm sẽ mở ra đại lễ vũ khí nóng cường hóa, khi này vũ khí của Tiểu Hắc sẽ được cường hóa bằng cách sơn màu, tân trang lại với những tên gọi như AK vàng kim, AWM tuyệt vọng,... Sức công phá sẽ tăng lên vượt trội, so với những vũ khí thông thường.

Không những thế còn có một số đặc dị khi dùng. Loại vũ khí này chính là sự lợi hại của hệ thống hắn, vì sức công phá lớn, công năng đặc hiệu cũng rất nhiều thế nên đối với việc đả thương võ giả cấp bậc Tông Sư trở lên là chuyện dễ như ăn cháo.

Còn cấp bậc cuối cùng vạn điểm may mắn, có thể mở ra những vũ khí hủy diệt trên diện rộng như là vũ khí sinh học, vũ khí hạt nhân,... Nếu may mắn thì Tiểu Hắc còn sỡ hữu loại vũ khí đỉnh cao nhất của nhân loại, vũ khí Phản Vật Chất!

Với sự hiểu biết hạn hẹp về định nghĩa của các hạt nguyên tử của Tiểu Hắc thì có thể lý giải đơn giản vũ khí Phản Vật Chất bằng thuật ngữ Âm Dương Tương Sinh Tương Khắc. Với dương nguyên tử khi sinh ra sẽ tạo ra một âm nguyên tử, hai loại này khi gặp nhau thì sẽ triệt tiêu hoàn toàn với nhau, tạo nên một cỗ năng lượng siêu cấp khủng bố. Thậm chí với cỗ năng lượng đấy, thổi bay hoàn toàn thánh nhân, thần linh cũng không phải chuyện viễn vong.

Nhưng kỳ thực để tích lũy ra được điểm may mắn đó là cực kỳ khó. Chưa bàn đến tỷ lệ ra được vũ khí phản vật chất như thế nào, chỉ riêng việc xịt liên tiếp mười vạn lần không quay ra được vật phẩm nào hữu dụng thôi cũng là việc cực kỳ khó khăn. Thậm chí nếu đã có đủ điểm rồi, thì việc quay ra cũng thành một vấn đề vô cùng lớn.

Tiểu Hắc mấy năm qua cũng dồn tiền của mình vào trong đây, hắn mở khóa cũng được kha khá thứ khá là thú vị như là Phụng Hỏa Dao Găm, có khả năng làm nóng lưỡi dao ở mức nhiệt độ hai trăm ba trăm độ, và cả trái bom choáng mà hắn dùng trong dịp đoàn thoát khỏi Lưu Long Luyên nữa.

Một lần quay như thế là tốn mất ba trăm điểm tích lũy, mà hiện tại tổng điểm Tiểu Hắc có được là hai ngàn một trăm điểm tích lũy, vừa vặn quay được bảy lần bên trong hệ thống.

Hắn điều chỉnh thông số cho lấy bảy lượt quay, rồi hít một hơi thật sâu:

- Cầu sinh trời phật, làm ơn ra cho con mấu nào xài được, đừng như mấy cái loại phế phẩm kia, dùng được một lần rồi vứt. Ít nhất cũng phải cho con một cái thứ gì đó hữu dụng như là mấy cây súng trường hoặc cái gì đó tương tự mới được!

Dứt lời hắn nhấn vào chứ quay thưởng. Hộp bắt đầu sáng lên rồi mở ra, để lộ ra bảy cái hào quang cùng một màu với nhau.

Tiểu Hắc nuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn vào bên trong... Thế nhưng nó đã làm hắn thất vọng tột độ.

Bảy lần quay, đều ra bảy điểm may mắn, cùng với một câu khốn nạn, chúc may mắn lần sau.

Lần này... Tiểu Hắc hắn trực tiếp rơi vào hố sâu tuyệt vọng rồi.

Hắn hét lên đầy đau đớn:

- Không!!!!!

Cờ bạc quả nhiên là con quỷ trong người, nó có thể hút hết sạch tiền của một đại gia chỉ trong chưa đầy một nốt nhạc. Thăng hoa lên đồng, chìm sâu vào tuyệt vọng, cuối cùng chỉ cách nhau mỗi một nút bấm.

Tiểu Hắc chìm vào tuyệt vọng, thì nghĩ đến thế gian này không còn thứ gì tươi đẹp nữa, nên đến bên một dòng suối để ngân châm, đơn đẩn, thơ thẩn, vô hồn nhìn về phía thiên nhiên rừng núi.

Miệng hắn lẩm bẩm:

- Hết... Hết thật rồi.... Hết tiền rồi.

Bất ngờ tiên nữ tỷ tỷ xuất hiện đến bên hắn, Lưu Long Luyên hỏi:

- Tiểu đệ, đệ sao thế?

Bắt gặp bà tiên trong mơ của mình, Tiểu Hắc ôm lấy Lưu Long Luyên mà khóc nức nở:

- Hu hu, sư tỷ ơi, tiền đệ... Tiền đệ... Tiền đệ rời xa đệ rồi... Hu hu... Hu hu...

Nàng nhẹ giọng, ấm áp với hắn nói:

- Vậy à...... Vậy đi, nếu đệ có thể làm cho tỷ một việc, thì tỷ có thể cho đệ một ít tiền.

- Thật... Thật chứ?! Chuyện này là thật chứ sư tỷ?

Lưu Long Luyên cười nhẹ đầy ấm áp nói:

- Đương nhiên rồi, ta làm sao mà lừa đệ được chứ. Chỉ cần về sau, đệ nghe ta kể chuyện trước khi ngủ là được.

Nghe yêu cầu của Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc đứng hình mất vài giây, rồi cuối cùng hắn nắm chặt tay vỗ vào ngực mình nói:

- Chuyện đó vậy thôi à, vậy tỷ yên tâm, đệ nhất định tối nào cũng kể chuyện cho tỷ nghe.

Lưu Luyên đứng dậy, che ánh nắng mặt trời, khiến cho khuôn mặt nàng tối đi, không nhìn thấy rõ biểu cảm nữa.

Lưu Long Luyên nàng nói:

- Không phải đệ kể cho tỷ nghe, mà là tỷ kể cho đệ nghe.

- Hả?

Tiểu Hắc nhận lời, hoàn toàn không hề nghi ngờ sau những lời nói kia của đại sư tỷ mình, liệu có khi nào lại là những âm mưu hố hắn trước kia hay không, tại vì Lưu Long Luyên trong mắt hắn vô cùng đáng tin tưởng, bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, khác hẳn hoàn toàn với những ma nữ kia. Nhưng... Tiểu Hắc có điều quên rằng, hắn cũng từng gặp hai ba ma nữ đối với người khác một kiểu, hắn một kiểu khác, rồi còn trong tối đối với hắn một kiểu khác nữa.

Ngoài mặt đối nhân xử thế Lưu Long Luyên luôn giữ tâm thái bình tĩnh, băng lãnh, khó gần, khó tìm ra điểm yếu, đối với Tiểu Hắc hắn thì nhẹ nhàm ấm áp, hệ như là một ánh nắng ban mai vào buổi đầu xuân. Nhưng ẩn sau đó, chính là một mặt hiếu thắng, điên cuồng, muốn tất thảy toàn bộ tình cảm của Tiểu Hắc.

Lưu Long Luyên rời đi, vừa nở ra một nụ cười đày ẩn ý phía sau.

Nàng thầm nói:

- Yên tâm đi.... Tiểu Hắc, sớm thôi. Tỷ sẽ khiến đệ chết mê chết mệt vì tỷ.

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.