Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Đi!

Tiểu thuyết gốc · 2452 chữ

"Là tên nào vừa gọi tên ta?"

Harves nhíu mày lên tiếng nói, nãy giờ hắn còn chưa mở nổi con mắt ra mà nhìn xung quanh.

"Ta cho ngươi ba giây để tỉnh táo lại đó Harves!"

Đột nhiên hắn nghe một giọng nói phải gọi là cực kỳ quen thuộc vang lên bên tai. Cái giọng nói mà cho dù có giết hắn thì hắn cũng chả thể nào mà quên đi được.

Hắn lập tức bừng tỉnh mở to mắt mà nhìn về phía phát ra giọng nói. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Glen đang khoanh tay hất cằm nhìn hắn với ánh mắt không vui.

"G.....GLENNN??????" - Hắn lập tức trợn tròn mắt mà hét lên một tiếng vì giật mình.

"Ng...Ng...Ngươi làm cái quái gì ở đây???"

"Sao ta không được ở đây? Và ngươi nghĩ ai là người gọi ngươi lên?" - Glen đáp lại bằng vẻ mặt khinh bỉ.

"Ngươi? Gọi ta? Rốt cuộc ngươi gọi ta lên có chuyện gì? Không lẽ lại định làm chuyện vớ vẩn không đâu nữa à?" - Harves nhìn Glen với ánh mắt kiêng kị mà phun ra hàng loạt câu hỏi.

"Hừ, nếu ngươi thích thế thì ta cho Địa Ngục trải qua thêm một trân phong ba bão táp luôn!" - Glen khẽ nhếch miệng mà nói.

"Thôi! Thôi! Thôi! Coi như ta xin ngươi, thân là kẻ cầm đầu Địa Ngục, đợt trước dọn dẹp hậu quả do ngươi gây ra ta đã muốn đủ chết rồi!" - Harves lắc đầu như điên, bán sống bán chết cầu xin Glen.

Và đúng như lời hắn nói, hắn Harves chính là người đứng đầu Địa Ngục - kẻ cai quản toàn bộ cái chết trên thế giới này. Hắn cũng thuộc vào hàng ngũ những tồn tại mạnh nhất trên thế giới này.

Ấy vậy mà đứng trước Glen hắn hoàn toàn vứt đi cái phong phạm đó cho chó gặm luôn.

"Được rồi! Không nhây với ngươi nữa, ta gọi ngươi lên chỉ với một điều mà thôi!" - Glen nghiêm túc nhìn Harves mà lên tiếng nói.

"Hả, có chuyện khiến một tên như ngươi phải nhờ đến ta ư?" - Harves khó hiểu mà lên tiếng hỏi Glen.

"Thực ra thì chuyện này vốn ta có thể giải quyết đơn giản thôi! Nhưng ta thích làm màu để cho đám độc giả đang đọc thấy ta ngầu vờ lờ haha!" - Glen tay chống hông mà cười nói.

"Thôi đi cha nội! Ta dám chắc là do thằng tác giả bắt ngươi làm màu như này thì đúng hơn đó!" - Harves bĩu môi nhìn Glen mà nói với giọng mỉa mai.

Bốp!

"Ặc, ngươi.....sao đánh ta?"

Bị Glen đấm cho phát vào đâu sưng một cục tướng, Harves ôm đầu nhìn Glen mà quát lên.

"Ai bảo ngươi lắm mồm! Phun ra mấy câu không cần thiết!" - Glen lập tức đáp lại.

"Không phải ngươi cũng thế sao!" - Harves uất ức nhìn Glen mà thầm nghĩ, hắn cũng chả dám lên tiếng nói ra mồm.

"Thôi không đùa nữa! Ngươi gọi ta lên có chuyện gì, nói nhanh đi việc dưới Địa Ngục ta còn đang chất như núi kia kìa!" - Harves nghiêm túc nói.

"Kia, đem cô ta trở lại cho ta!" - Glen chỉ tay về phía cơ thể Eastin đang nằm gọn trên đất mà ngắn gọn nói ra.

"Hửm, bộ ngươi lại hại chết con gái nhà lành nữa à?" - Harves tiến lại gần cơ thể Eastin, tày vuốt cằm mà nói.

Keng!

"Thêm một lời dư thừa nữa thì đầu ngươi lìa khỏi cổ đấy!"

Glen lập tức xuất hiện sau lưng Harves, lôi từ không gian ra một thanh kiếm, kề sát cổ Harves mà lạnh lùng nói.

"Ấy ấy anh bạn à! Bình tĩnh chút đi, ta đùa chút thôi mà!" - Harves đổ mồ hôi như mưa mà gượng cười nói.

Phừng!

Dứt câu, một ngọn lửa tím ngắt xuất hiện trước mặt Harves, rất nhanh ngọn lửa tản đi để lộ ra một quyển sổ màu tím với những họa tiết khá tinh tế cùng một chiếc bút lông.

"Được rồi, dù không biết sao ngươi lại nhờ ta hồi sinh kẻ khác trong khi ngươi có thể dễ dàng làm vậy. Nhưng mà thôi ta cũng không có tìm hiểu sâu, không ngươi lại xiên ta thì chết. Giờ thì tên cô ta là gì?" - Harves mở quyển sổ ra lật lật vài trang mà nói với Glen.

"Eastin! Eastin Shirofang!"

Glen lập tức nói ra tên của Eastin, thậm chí hắn còn nói rõ ra được họ của cô luôn dù cho cô còn chưa nói với hắn. Đơn giản là vì lúc cô nói mỗi tên của cô cho hắn, hắn đã tiện đọc suy nghĩ cô để biết luôn họ của cô luôn rồi.

Nghĩ sao giấu được hắn cơ chứ!

Xoạch xoạch....

"Hừm!!! Eastin Shirofang.....Eastin Shirofang.....đâu rồi nhỉ!"

Liên tục lật qua các trang giấy với chi chít các dòng chữ trên đó đều là các cái tên của một ai đó. Vừa lật hắn vừa lẩm bẩm cả họ và tên của Eastin để cho đỡ nhầm lẫn hay chợt quên.

"A đây rồi! Eastin Shirofang - Công Chúa Bạch Lang Tộc, nguyên nhân chết là do thi triển Cấm Pháp ư?"

Sau một hồi thì Harves cũng tìm thấy cái tên của Eastin, hắn chấm nhẹ cái bút vào dòng tên của Eastin thì nó chợt phát sáng rồi bay lên giữa không trung một số dòng chữ.

Đó là một số thông tin cơ bản của Eastin và nguyên nhân cái chết của cô.

"Điều quái gì đã khiến con nhóc này thi triển Cấm Pháp để mà chết trong khi nó là người của ngươi????" - Harves khó hiểu nhìn Glen mà hỏi.

"Ờ........ngươi không cần biết làm gì cả!" - Glen có chút chột dạ mà nói ra.

Hắn đâu thể nói ra rằng do hắn mải chơi đùa mà khiến Eastin ra nông nỗi này cơ chứ, như vậy thì làm gì còn mặt mũi nào nữa. Thậm chí hắn còn tự hỏi sao lúc đấy thằng tác không viết hắn dùng dịch chuyển thay vì bay cơ chứ.

Như vậy không phải nhanh hơn sao? Như vậy thì đỡ phải làm màu gọi tên Harves này lên rồi!

(Tác: Ờ nhỉ, ta cũng quên luôn đấy :P

Glen: Mả mẹ tên ngu xuẩn này!?!?)

"Được rồi, ngươi không nói thì ta cũng chả hỏi nữa! Giờ thì trở lại đi nào cô nhóc!" - Harves thở ra một hơi rồi nhấc bút lên đặt ngòi bút trên dòng tên của Eastin.

Hắn từ từ gạch một đường thẳng đè lên cắt ngang cái tên 'Eastin Shirofang'. Ngay sau đó, dòng tên bị gạch đột nhiên lóe lên một tia sáng rồi dần dần tan biến thành những hạt bụi ánh sáng li ti.

Vô số hạt bụi sáng bay ra từ quyển sách, chúng đột nhiên phát sáng một cách mạnh mẽ, Glen và Harves từ lúc nào không biết đã lôi đâu ra cái kính râm mà đeo vào rồi.

Ánh sáng chói lóa, bên trong nó dần dần hình thành một bóng hình thiếu nữ, không ai khác chính là Eastin. Chỉ có điều là trông cô hoàn toàn trong suốt, có thể dễ dàng nhìn xuyên người cô.

Đây chính là linh hồn của Eastin, hiện đang trong tình trạng vô thức.

"Mà này Glen!" - Harves đột nhiên lên tiếng nói với Glen.

"Hử?"

"Ta không biết ngươi cố tình hay vô ý mà ta thấy ngươi đi đến đâu cũng thấy dính dáng đến gái là sao? Thậm chí em gái ta dưới Địa Ngục nó còn suốt ngày đòi lên Nhân Gian để mà kiếm ngươi đó! Rốt cuộc đợt đó ngươi đã làm cái quái gì với nó vậy?" - Harves khó hiểu một mặt nhìn Glen mà hỏi.

"Đừng hỏi ta! Đây là cốt truyện do thằng cha tác giả nghĩ ra, ta vô tội!" - Glen lắc đầu ngao ngán nói.

"Còn về em gái ngươi á? Ờ.........đừng nhắc đến nữa, không có chuyện gì đâu!"

Glen chợt nhớ tới gương mặt của em gái Harves thì có chút chột dạ mà lắc đầu nói. Harves thấy Glen biểu hiện như vậy thì nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. Hắn tự hỏi rốt cuộc tên khốn này đã làm gì em gái hắn mà mỗi lần nhắc đến là nó như muốn phát nổ luôn rồi.

Haizz!

Thở dài một hơi, Harves cũng không có nói linh tinh nữa, hắn lập tức vung bút một cái, chỉ thẳng về phía cơ thể của Eastin. Linh hồn của Eastin cũng lập tức thoát khỏi cái luồng ánh sáng kia mà chui nhanh vào cơ thể.

Cơ thể lạnh ngắt của Eastin chỉ trong phút chốc dần ấm lên, sinh cơ đã tiêu tan một lần nữa quay trở lại.

Chính thức hồi sinh!

Chỉ là cần một thời gian ngắn để để hoàn toàn dung nhập linh hồn với cơ thể nên là Eastin hiện chưa có tỉnh dậy.

"Được rồi! Khoảng vài giờ nữa cô ta sẽ tỉnh lại thôi, cần có thời gian để hoàn toàn dung nhập lại với cơ thể. Không có chuyện gì nữa thì ta quay lại Địa Ngục đây!"

Xong xuôi thì Harves đứng dậy, một ngọn lửa bùng lên khiến quyển sổ cùng cái bút biến mất rồi hắn quay qua nói với Glen.

"Được rồi! Ngươi về đi!" - Glen hời hợt đáp lại.

"Mà ta xin ngươi đó! Khi nào rảnh thì xuống giải quyết vấn đề gì đó giữa ngươi và em gái ta đi! Ta không muốn nghe nó càu nhàu nữa đâu, gần hai trăm năm nay rồi đấy!"

Vừa ngồi lên bàn tay kia thì Harves nhớ ra chuyện của cô em gái thì hắn liến uể oải hướng phía Glen mà nói như đang cầu xin vậy.

"Ặc....cái này......thôi được rồi! Khi nào ta rảnh thì ta xuống Địa Ngục giải quyết việc đó!" - Glen nghe Harves lại nhắc đến em gái hắn thì Glen gượng gạo đáp lại.

"Haiz, vậy coi như ta cảm tạ ngươi luôn! Hai trăm năm qua tai ta như sắp thủng vì nghe nó liên mồm càu nhàu rồi!" - Harves giả bộ một vẻ mặt đáng thương mà nói.

"Rồi rồi rồi! Ngươi té đi được rồi đấy!"

Không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, Glen liền xua tay đuổi Harves đi. Harves cũng không có nấn ná lại thêm nữa, hắn còn cả đống việc cần giải quyết dưới Địa Ngục kia kìa.

"Giờ thì về thôi! Lần rèn luyện này ngươi đã làm tốt rồi con sói ngốc, chắc về thưởng cho ngươi chút đỉnh vậy!"

Glen bế Eastin dậy theo kiểu bế công chúa, hắn nhìn cô đang ngủ say mà nói. Dứt câu, hắn búng tay một cái, toàn bộ kết giới biến mất và rồi hắn cũng dịch chuyển khỏi đó.

Và cái hố siêu to khổng lồ hắn để lại tại đây kiểu gì cũng sẽ khiến cho những tòa thành gần đây phải rúng động lên một phen. Nhưng hắn làm gì có quan tâm cơ chứ, đâu phải việc của hắn đâu.

...........

Trở lại thành Vanya!

Glen bế Eastin xuất hiện ngay tại căn phòng ở quán trọ, đặt cô nằm lên giường.

"Giờ thì đây là phần thưởng cho sự nỗ cố gắng của ngươi!"

Glen nhìn Eastin đang nằm im trên giường, hơi thở nhè nhẹ đều đều mà lẩm bẩm nói.

Dứt câu, hắn lập tức vung tay một cái, bộ giáp cùng cái đồ bó bên trong hắn tạo cho cô sau lập tức được cởi bỏ, sau trận chiến với con Macki thì nó đã hư hỏng hết rồi. Cởi bỏ giáp, trên người Eastin giờ chỉ còn có bộ đồ lót ren do hắn tạo cho cô mà thôi.

Nhìn một cơ thể đẫy đà không kém phần nuột nà săn chắc của Eastin, nếu nói Glen không hứng lên thì có mà tận thế. Thế nhưng hắn cũng chưa có ý định thịt cô ngay bây giờ, mà hắn chỉ đảo tay sờ mó chút đỉnh cho nó đã tay thôi.

Dù cho đang hôn mê nhưng cơ thể Eastin vẫn có phản ứng mà khẽ run lên, đôi gò má có chút ửng đỏ.

Mò mẫm một lúc thì hắn cũng dừng tay, sau đó thì áp bàn tay lên trán Eastin. Ngay lập tức một luồng ma lực mập mờ mang sắc màu huyền ảo như vũ trụ bao la từ tay Glen truyền thẳng vào đầu Eastin.

Nếu như có người sở hữu Ma Nhãn hoặc trang bị đo đạc chiến lực ở đây thì chắc chắn sẽ kinh ngạc bởi vì chiến lực của Eastin đang tăng lên một cách đáng kinh ngạc.

14000.....14500.....15000......16000.....20000......

Mãi một lúc cho tới con số 31000 mới dừng lại, sức mạnh tương đương với rank B+, gần tiếp cận rank A- thì Glen mới bỏ tay ra khỏi trán Eastin.

"Đến vậy là được rồi! Cao hơn nữa là cơ thể con ngốc này không thích ứng mất!"

Xong xuôi thì Glen thở một hơi mà thầm nói, song hắn đắp chăn cho Eastin rồi khẽ liếc về phía trên khe ngực của cô một cái.

Dấu ấn nô lệ trên đó đã biến mất!

Đơn giản là bởi vì trước đó cô đã chết rồi, vậy nên việc dấu ấn biến mất cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Glen thấy vậy thì cũng kệ, mặc dù hắn có thể khôi phục nó lại nhưng mà tất cả do hắn lười, chứ chả có ý nghĩa sâu xa gì ở đây cả. Không phải hắn cảm thấy thương xót cho con sói ngốc này bởi mỗi khi nổi điên với hắn là bị dấu ấn hành hạ đâu.

Tất cả tóm gọn lại trong một chữ là 'lười' mà thôi! Thế nhé các ngươi đừng tưởng hắn có mặt tốt như vậy!

(Tác: Thực ra hắn có đấy! Tsundere* tý thôi!

Glen: CÂM MỒMMMMM!)

(*) Hiểu nôm na là Ngoài Lạnh Trong Nóng. Cho những ai k biết!

Liếc qua rồi hắn vươn bàn tay ra một cái, một luồng sáng xuất hiện trước mặt, rất nhanh luồng sáng hội tụ lại thành một bộ giáp y hệt bộ lúc trước hắn làm cho Eastin.

Đặt nó trên ghế rồi Glen liền rời khỏi phòng mà đi xuống tầng dưới, đi làm gì đó giết thời gian trong khi đợi Eastin tỉnh dậy.

Với lại, hắn còn một việc phải làm lúc này!

Bạn đang đọc Ta? Kẻ Mạnh Nhất! sáng tác bởi huy1102zxc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huy1102zxc
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.