Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỏ Mọe!

Tiểu thuyết gốc · 3628 chữ

Thời gian trôi đi khoảng hai tiếng sau!

Bên trong căn phòng trọ, Eastin trong tình trạng hôn mê do hồn lìa thân, cuối cùng cũng dần tỉnh lại. Mí mắt khẽ động, đôi mắt mơ màng dần mở ra, phải mất một lúc thị giác mới thích ứng lại hoàn toàn.

Đập vào mắt là cái trần nhà bằng gỗ của phòng trọ, Eastin mơ hồ sắp xếp lại mớ ký ức đang lộn xộn trong đầu. Sau một hồi, cô ngạc nhiên mở to mắt bật dậy nhìn xung quanh.

"Hả? Đây.....là phòng trọ ở thành Vanya mà! Sao mình lại ở đây?" - Eastin ngó nghiêng xung quanh với vẻ mặt ngạc nhiên mà lẩm bẩm nói.

"Mà khoan! Không phải mình đã chết do thi triển Cấm Pháp để diệt cục thịt đó sao? Vậy sao mình lại còn ở đây và vẫn còn sống thế này?"

Đột nhiên Eastin nhớ ra gì đó thì kinh ngạc nhìn xuống bản thân mà tự thoại với một giọng bàng hoàng.

Két!!

"Ồ, tỉnh rồi hả! Cảm thấy sao rồi hử?"

Tiếng mở cửa phòng vang lên, Glen từ bên ngoài bước vào, thấy Eastin đã tỉnh dậy thì hắn lên tiếng hỏi. Hắn cũng không để ý gương mặt đang có chút bàng hoàng kinh ngạc của cô, bởi hắn biết tại sao cô lại có vẻ mặt như vậy rồi.

"Ô.....Ổn.....mà không!! Khoan đã, là ngươi đưa ta về đây?"

Thấy Glen hỏi thì Eastin theo bản năng trả lời một tiếng rồi ngay lập tức lại kêu lên, cô nhìn hắn mà hỏi ngược lại.

"Đúng vậy! Không ta thì còn ai vào đây, với lại ngươi giảm cân đi, vác ngươi về mệt thấy bà luôn á!"

Glen thản nhiên gật đầu nói, câu sau thì hắn lại bày một vẻ mặt châm chọc nhìn Eastin mà nói. Đã thế còn làm ra hành động vặn khớp vai cho lời nói hắn có vẻ chân thật hơn.

"Nặng cái rắm nhà ngươi ý! Mà khoan đã, ngươi bảo ngươi là người đưa ta về?"

Eastin nghe Glen nói vậy cùng cái điệu bộ châm chọc của hắn thì cô quát lên một câu. Song lại ngay lập tức quay lại chủ đề cũ mà tiếp tục hỏi hắn.

"Đã nói là ta rồi mà lại, ngươi điếc à con sói đần này!" - Glen trề môi nhìn Eastin như con ngáo ngơ mà mỉa mai nói.

"Ngươi.......xì! Không so đo với ngươi, vấn đề ta muốn nói là không phải ta đã mất mạng do thi triển Cấm Pháp rồi sao? Một kẻ mạnh như ngươi chắc chắn nhận ra nguyên nhân ta mất mạng!"

Eastin rất muốn chửi Glen nhưng vì muốn biết sao mình vẫn sống thì đành nhịn xuống mà tiếp tục vấn đề này.

"Đúng là ngươi đã chết trước đó và ta cũng nhìn ra nguyên do ngươi chết!" - Glen ung dung gật đầu một đáp, hắn cũng chả có ý định phủ nhận hay giấu diếm gì.

"Vậy tại sao ta vẫn còn ở đây và sống nhăn răng như này?" - Eastin thấy Glen không có phủ nhận thì lập tức hỏi ngay điều cô đang băn khoăn.

"Dễ thôi! Hiển nhiên là do ta hồi sinh ngươi nên ngươi mới vẫn còn sống bây giờ!" - Glen ung dung đáp lại Eastin, hắn nói như thể đây không phải một điều to tát gì ý.

"Cá.....Cái gì????" - Eastin nghe Glen nói vậy thì đôi mắt mở to kinh ngạc, vô thức vung tay một cái mà hét lên một tiếng.

"Be bé cái mồm thôi, điếc tai ta! Với lại lộ hàng rồi kìa cưng!" - Glen ngoáy ngoáy lỗ tai nhìn Eastin mà nói, song hắn liếc mắt xuống mà bồi thêm một câu.

"Hả! Hyaaaaa.........cấm nhìn tên biến thái nhà ngươi!"

Eastin nghe Glen nói vậy thì cúi xuống thì thấy bản thân đang mặc mỗi bộ đồ lót ren, hai chỗ mẫn cảm nhất như ẩn như hiện dưới lớp đồ lót. Eastin thấy thế thì đỏ bừng mặt hét lên một tiếng, vội vàng vớ lấy cái chăn mà chùm lấy cơ thể.

Hóa ra do vừa rồi ngạc nhiên bởi lời nói của Glen, Eastin đã vung mạnh tay một cái khiến cái chăn đang ở trên người rơi xuống và lộ cmn hàng luôn.

"Xì.....la hét cái gì! Cơ thể ngươi ta nhớ rõ từng chi tiết khi trần chuồng luôn rồi, giờ có lộ cái bộ đồ lót thôi cũng kêu!" - Glen bĩu môi nhìn Eastin đang cuộn mình như con sâu trên giường mà nói.

"Ngươi, tên biến thái dâm tặc chết tiệt, đi chết đi!" - Nghe Glen vô sỉ nói vậy thì Eastin mặt đỏ như xuất huyết, không nhịn được mà lên tiếng sỉ vả hắn.

"Mà khoan! Ngươi nói ngươi hồi sinh ta là có ý gì?" - Eastin chợt nhanh chóng dẹp bỏ sự xấu hổ mà nhìn thẳng Glen mà lên tiếng hỏi.

"Hừ, thì ý đúng như lời nói chứ còn gì nữa! Ta bảo hồi sinh ngươi thì là hồi sinh ngươi thôi, đào đâu ra ý nghĩa sâu xa gì nữa hả?" - Glen nhún vai thản nhiên đáp lại.

"K....Không thể nào!! Việc hồi sinh một người đã chết gần như bất khả thi, bởi vì phép hồi sinh đã tuyệt tích từ rất lâu rồi. Thậm chí dù nó còn tồn tại thì việc thi triển nó đòi hỏi một lượng ma lực cực lớn, ít nhất là toàn bộ ma lực mà một người rank SSS- sở hữu!" - Eastin dường như không tin lời Glen mà phun ra một tràng.

"Chưa kể đến việc hồi sinh người khác sẽ chọc đến Kẻ Cai Quản Cái Chết - Harves! Hắn là một trong những tồn tại mạnh nhất trên thế giới này, thế nên việc hồi sinh người khác gần như là bất khả thi."

"Lải nhải nãy giờ phủ định lời của ta, vậy thế ngươi định giải thích thế nào về việc ngươi vẫn sống nhăn răng hả con đần này?" - Glen hất cằm nhìn Eastin như đứa ngốc mà châm biếm nói.

"Cái này......"

Nghe vậy thì Eastin dường như cứng họng, nghĩ lại thì Glen nói đúng. Nếu như cô nói thì hiện giờ cô đã không còn sống sờ sờ ở đây rồi và không lẽ cái tên khốn này lại thực sự khủng bố đến mức hồi sinh được cả người chết?

Dù cho có là sự thật, Eastin trước mắt vẫn không có dám tin vào điều này. Bởi vì việc bên cạnh mình tồn tại một kẻ có khả năng sở hữu phép hồi sinh cùng với đẳng cấp không sợ Kẻ Cai Quản Cái Chết là Harves cũng đủ khiến cô đau đầu rồi.

Vậy mà trước đó cô còn mộng tưởng giết hắn để mà trốn thoát cơ đấy! Đúng là nực cười!

"Hừm, nãy giờ là con ngốc này độc thoại hay là lời thằng dẫn truyện vậy?"

Glen nhìn khuôn mặt có vẻ tự giễu của Eastin cùng một đống chữ phía trên thì hắn chống cằm hơi khó hiểu thầm nghĩ.

"Haiz, thôi ta cũng chả muốn bàn về cái vấn đề này nữa! Tin hay không là việc của ngươi, chỉ cần nhớ là ta chưa cho phép thì ngươi đừng mơ chết nổi! Giờ thì mặc đồ vô rồi xuống dưới đi!" - Glen thở một hơi, đứng dậy nhìn Eastin mà nói.

Dứt câu, hắn rời khỏi phòng, để lại Eastin một mình với một đống nghi vấn cùng hàng loạt câu hỏi chưa thể nói ra. Lời vừa rồi của hắn thì Eastin nửa tin nửa không, bởi vì thực hư hắn có thể hồi sinh người đã chết vẫn chưa có được làm rõ.

Dù rằng cô rất muốn bảo hắn chứng minh, nhưng hiện tại thì với cái mối quan hệ chủ tớ này thì cô muốn biết cũng chả được. Thế nên là cô đành vứt đống suy nghĩ này qua một bên, chỉ cần biết là bản thân còn sống là tốt rồi.

Sau đó thì cô cũng rời khỏi giường mà mặc lên cái bộ đồ trên ghế rồi rời phòng đi xuống lầu.

.........

Đi xuống bên dưới thì lúc này khá đông người, chủ yếu họ đều đang rượu bia hoặc ăn uống. Dù sao thì hiện tại cũng đã chiều tối rồi, nên là đông người vào quán ăn uống là bình thường.

Thời gian ở trong Dungeon với bên ngoài có một sự chênh lệch nhất định, trong đó thời gian chảy chậm hơn so với bên ngoài. Đó là lý do tại sao Glen và Eastin vào đó không quá lâu mà trời đã xế chiều rồi.

Và đó cũng là lý do tại sao đa số mạo hiểm giả không có vào đó quá lâu!

Lúc này, Eastin từ trên tầng đi xuống, vừa liếc mắt đã thấy bóng dáng Glen đang ngồi ve vãn cô con gái chủ quán rồi. À mà không thiếu phân cảnh hắn tý ăn vài con dao của bà chủ quán vào cái bản mặt hắn.

"Ồ, xuống rồi à! Ngồi xuống đây mà gọi món đi, ta đoán ngươi cũng đói sau một đống việc như vậy rồi ha!" - Glen thấy Eastin bước xuống thì liền vẫy tay gọi cô lại đó.

"Hừ!" - Eastin chỉ hừ một tiếng không đáp lại rồi sau đó tiến đến quầy phục vụ mà ngồi xuống cách Glen một ghế.

"Lại còn bày đặt chảnh, thôi ăn gì thì nói đi, ta ra ngoài đi dạo cái đã!"

Glen nhìn Eastin bày ra hành động đó thì bĩu môi dè bỉu nói. Dứt câu, hắn đứng dậy khỏi ghế hướng phía cửa ra quán mà đi.

"Ơ, khoan! Ta làm gì có tiền mà gọi đồ cơ chứ!" - Eastin chợt nhận ra liền quay phắt người về phía Glen mà lớn tiếng nói.

"Đồ đần! Ta gửi tiền trước cho Ellen-chan rồi, ăn gì thì cứ gọi thôi!" - Glen không có quay lại mà chỉ vứt lại một câu rồi rời khỏi quán.

"Hừ, mở mồm là chửi người khác ngốc với đần, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!" - Eastin nghe Glen nói thì hậm hực thầm nói.

"Ưm......vậy cô muốn gọi món gì không?"

Đột nhiên lúc này giọng của Ellen vang lên bên tai Eastin, cô liền theo đó mà quay người lại về phía quầy.

"A à ừm, có.......vậy thì cho tôi......." - Nghe Ellen hỏi thì Eastin cũng không có ngại gì mà lập tức nhìn vào cái Menu mà bắt đầu lựa món.

Chỉ là có một điều không ngờ tới là Eastin, cô nàng này gọi thực sự rất nhiều đồ ăn, gọi tới tận gần chục món và một mình cô ta xơi.

"Mà này, rốt cuộc lúc chiều cô với Glen-san quay trở lại lúc nào và bằng cách nào vậy? Tại sao anh ấy lại đột ngột đi từ trên tầng xuống trong khi hai người còn chưa quay lại quán trước đó!"

Sau khi bưng bê hàng loạt món ăn lên và Eastin đánh chén cũng được một hồi thì bất chợt Ellen lại nhìn cô rồi lên tiếng hỏi.

"Hửm, o ôi ất ỉnh........ực! Thực sự thì tôi cũng không rõ, bởi vì tôi bị bất tỉnh trước đó nên cũng không rõ là mình đã về đây bằng cách nào!"

Eastin miệng đầy thức ăn, cố nói nhưng không nổi nên đành gặng nuốt xuống rồi mới tiếp tục giải thích cho Ellen. Dù sao đó cũng là sự thật, cô đã không có nhận thức xuyên suốt quá trình hắn đem cô về đây.

"Hưm, vậy à!" - Ellen nghe vậy thì cũng chỉ đành nói một tiếng như vậy, dù sao đây cũng không phải việc to tát gì.

"Ê, mày biết vụ gì chưa?"

"Vụ gì là vụ gì? Có thì nói ra luôn đi!"

"Thì là cái vụ việc tự dưng lúc chiều nay, bỗng dưng hàng loạt người thú mặc đồ nô lệ ồ ạt chạy ra từ một con hẻm ý!"

"Hả? Có chuyện đấy á?"

Đang ngồi ăn uống hăng say, đột nhiên đôi tai Eastin khẽ giật giật vì nghe được mấy người phía sau bàn tán. Nghe được những lời này thì Eastin bỗng khựng lại việc ăn uống mà vểnh tai lên nghe ngóng.

"Ủa sao vậy?"

Ellen thấy Eastin có hành động kì lạ thì lên tiếng hỏi, nhưng Eastin lại không có đáp lại mà mọi sự tập trung của cô đều đang dồn về thính giác để nghe cuộc nói chuyện kia.

"Chứ tao lừa mày làm gì! Thấy bảo trong con hẻm đó vốn là cái chỗ dừng chân của một lão buôn nô lệ có tiếng tại vùng này."

"Lão nổi vậy á?"

"Đúng thế, lão có tiếng vì hay dùng đủ thủ đoạn để bắt được nô lệ về bán. Đã thế nguyên nhân chính là do nô lệ lão ta bán toàn là người thú, thi thoảng có vài đứa rất chất lượng bị lão ta bắt về và đem đấu giá cơ."

"Thế có ai biết lý do tại sao đám nô lệ kia lại ồ ạt chạy hết ra bên ngoài không? Không lẽ lão ta tự dưng đập đầu vào đâu mà nhân từ thả chúng đi?"

"Hừ, làm gì có chuyện đó! Tao nghe thấy có người kể là đột nhiên ở đó xuất hiện một vụ hỏa hoạn không rõ nguyên nhân và ngay sau đó đám nô lệ ào ra!"

"Hả hỏa hoạn? Mà thế quái nào lũ nô lệ lại ra ngoài được, ta dám chắc nếu có nguy hiểm thì lão chủ kia sẽ vắt chân lên cổ chạy trước chứ không có tâm tư đâu mà giải phóng đám nô lệ! Chắc chắn phải có ai đó giải thoát cho chúng, ta khá chắc là kẻ gây ra vụ hỏa hoạn kia."

Nghe đến đây thì Eastin lại càng thêm tò mò về việc này hơn, tâm trạng cô lúc này đang có phần kinh ngạc cùng có chút ít vui vẻ nào đó. Kinh ngạc bởi vì đột nhiên lại xảy ra chuyện này, vui bởi vì cái chỗ chết tiệt của lão béo gặp phải chuyện này.

"Mày đoán đúng rồi đấy! Thấy bảo là lão chủ nô kia là người duy nhất thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn đó! Và bất ngờ chưa, mày đoán đúng hai lần luôn, đó là việc này đều do một người gây ra!"

"Đù, thật luôn! Vậy tên đó là ai?"

"Cũng chả ai rõ diện mạo hắn trông ra sao, chỉ biết được rằng thông qua lời của một số nô lệ được tra hỏi thì tên đó là một kẻ đeo cái mặt nạ!"

Nghe đến câu cuối thì Eastin khẽ giật mình, trong đầu lập tức nghĩ ngay đến Glen bởi vì tóc hắn cũng có cái trò đeo mặt nạ hắn dùng lúc ở Dungeon.

Nhưng ngay sau đó cô liền lắc đầu như phủ định chuyện đó, bởi vì dù cho mới có tiếp xúc Glen được hơn một ngày, cô khá chắc với tính khí thất thường của hắn thì làm gì có chuyện đi làm mấy việc trông có vẻ chính nghĩa như này.

Chắc chắn chỉ là trùng hợp mà thôi!

Cô cho rằng đời nào cái tên khốn kia lại tự dưng dở chứng làm việc tốt như thế chứ. Cứ thế, Eastin tiếp tục chú tâm vào việc ăn uống cho nó xong xuôi.

........

Thời gian trôi qua, Eastin đã ăn xong được một lúc lấy rồi, giờ cô đang ngồi nói chuyện bóng gió với Ellen. Khách khứa xung quanh cũng đã vãn đi phần nào rồi.

Đúng lúc này thì Glen mới đạp cửa từ bên ngoài bước vào rồi đặt mông xuống ghế bên cạnh Eastin.

"Ăn xong rồi hả?" - Glen vô tư lên tiếng hỏi Eastin.

"Xong rồi! Mà nãy giờ ngươi đi đâu?" - Eastin thuận miệng đáp lại.

"Hể? Vậy mà lần này lại chủ động hỏi lại ta cơ đấy, bộ ngươi bắt đầu muốn thân thiết với ta hơn rồi à haha!" - Glen cười toe toét có chút trêu chọc mà nói.

"Ngươi.......bớt nằm mơ đi! Bộ ngươi không bao giờ nghiêm túc được nổi một lúc à?" - Eastin nghe Glen mặt dày nói vậy thì có chút thẹn mà quát hắn.

"Hmmm nghiêm túc à? Từ lúc mua ngươi thì chắc ta nghiêm túc được hai hay ba lần gì đó rồi đấy thôi!" - Glen giả vờ đăm chiêu xoa cằm mà nói.

"Hả, ngươi? Nghiêm túc? Lúc nào?"

"Lúc ngươi không biết chứ lúc nào nữa haha!"

Nghe Glen nói vậy thì Eastin thực sự muốn phang cái gì vào mặt hắn lắm ý, cứ lúc nào cũng nửa úp nửa mở không thèm nói rõ cái gì.

Đúng như Glen nói, từ lúc mua Eastin về thì hắn đã nghiêm túc ba hay bốn lần gì đấy. Lần thứ nhất là lúc tiêu diệt đám có ý đồ với Eastin, lần thứ hai là giết tên trong Dungeon và lần thứ ba thì là lúc Eastin mất mạng.

Và còn một lần nữa là.........

"Hừ, không nói thì ta cũng chả thèm biết để làm gì!"

Eastin hừ một tiếng rồi đứng dậy khỏi chỗ sau đó thì mặc kệ Glen và một mình đi lên phòng.

"Hưm~ có vẻ như anh và cô ấy quan hệ không được tốt cho lắm nhỉ Glen-san!" - Sau khi Eastin bỏ lên phòng thì Ellen tò mò nhìn Glen mà nói.

"Haha, em nghĩ sao nếu như đang yên đang lành bị bắt thành nô lệ rồi bán cho kẻ nào đó?"

"Chắc chắn là cực kỳ căm hận rồi!"

"Đúng vậy, đó cũng là lý do sao con nhóc đó nó vậy đó! Việc nó mở mồm hỏi anh đi đâu thôi đã là có chút tiến triển về độ hảo cảm rồi đó haha!"

Ngay khi Eastin lên tầng, cách nói chuyện của Glen thay đổi một trăm tám mươi độ. Hoàn toàn không có vẻ nhây nhây hay cà khịa như lúc nói với Eastin, điều này đủ khiến người khác với đọc giả nghĩ hắn bị đa nhân cách mất.

Thực sự thì không phải như vậy, vốn ngay từ đầu hắn cư xử như vậy với Eastin một phần cũng là có mục đích cả, phần còn lại thì hắn vốn nhây và phũ như vậy rồi.

Hắn dễ dàng nhận biết được rằng dùng lời ngon tiếng ngọt để rút ngắn quan hệ chủ tớ với Eastin là rất khó, có khi càng khiến cô nghi ngờ hơn thôi. Thế nên là thay vì vậy, cứ thẳng thừng nghĩ gì nói nấy phun ra có khi lại hữu dụng hơn và nó thực sự có chút tác dụng.

"Mà nãy giờ anh đi đâu vậy?" - Ellen lại lên tiếng hỏi.

"Đi vận công trong nhà vệ sinh chứ làm gì?" - Glen vô sỉ đáp lại.

Nghe Glen thô tục trả lời như vậy thì Ellen có chút đỏ mặt xấu hổ, có lẽ trừ lúc nghe hắn đối thoại với Eastin ra thì đây lần đầu hắn nói chuyện kiểu thô tục này với cô. Chứ mấy lần trước hắn toàn luôn mồm nói ra mấy từ ngon ngọt gạ gẫm với cô mà thôi. (ĐM thằng Fuckboy)

Mà với lại cô nghĩ, ai lại đi ngồi trong nhà vệ sinh cả mấy tiếng đồng hồ cơ chứ.

"Anh khát không để tôi lấy gì cho anh uống nhé?" - Ellen liền đổi sang chủ đề khác.

"Gì cũng được, miễn là do Ellen-chan rót cho anh hề hề!" - Glen vẫn mặt dày như cũ mà đáp lại với giọng đĩ vãi đạn.

Nghe vậy thì Ellen cũng không có phản ứng gì nhiều vì từ tối qua cô đã nghe không ít lời kiểu này của hắn rồi. Lúc sau thì một cốc nước được làm bằng gỗ được đặt trước mặt Glen.

Hắn không chút do dự nào mà nốc một phát gần hết cả cốc!

Phụt!!!!!

"VÃI QUẦN! LÀ RƯỢU À????" - Glen phun ra một ngụm, hai mắt mở to nhìn cốc nước mà nói lớn.

"Thì anh bảo gì cũng được mà!" - Ellen khó hiểu đáp lại.

"Ôi thôi bỏ mẹ......"

Rầm!

Chưa kịp nói hết câu, đầu Glen choáng váng gục cả cái mặt xuống bàn mà ngủ ngay và luôn.

"Ơ....Glen-san? Glen-san? Này, anh sao vậy?" - Ellen có chút hoang mang mà lay lay người Glen nói.

Động tĩnh này cũng khiến một số người xung quanh để ý, nhưng cũng rất nhanh chả quan tâm nữa. Đơn giản vì xung quanh không ít tên say rượu mà gục luôn trên bàn rồi.

"Hừ, thằng nhãi này tửu lượng gà thật, có hai phần ba cốc đã ngất rồi!"

Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng Ellen, chủ nhân của nó không ai khác chính là mẹ của cô.

"Con vác nó lên phòng đi, dù thằng ranh này có đáng ghét như nào thì nó cũng là khách sộp của quán!" - Mẹ Ellen hời hợt khua khua cái muỗng múc canh mà nói.

"Vâng!"

Nói xong thì Ellen cũng ra khỏi quầy mà khoác tay Glen lên vai cô rồi lôi hắn lên tầng. Ellen có thể dễ dàng lôi Glen lên vì đơn giản cô là tộc người thú và như đã nói thì tộc người thú bẩm sinh khí lực mạnh hơn người thường không ít.

P/s: 2c tới là sắc nha :v

Bạn đang đọc Ta? Kẻ Mạnh Nhất! sáng tác bởi huy1102zxc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huy1102zxc
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.