Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chó Chết Mở Mắt

Phiên bản Dịch · 1825 chữ

Trang viên của Tống Gia rộng hơn mười mẫu đất, diện tích phải bằng cả một cái thôn nhỏ, tòa nhà phía Nam chủ yếu để đón khách, cổng phía Tây là nơi gia đinh ở, phía Bắc chính là nơi ở của con cháu Tống gia , phía Đông chủ yếu là khố phòng cùng các sản nghiệp khác quay hướng mặt đường.

Mà ở chính giữa là một quảng trường nhỏ, nơi mà gia tộc cử hành một ít hoạt động, cũng là nơi người trong gia tộc luyện võ ngày thường.

Mấy năm gần đây, do Đại Kiền hoàng triều từ từ xuống dốc, triều đình hủ bại, rất xứng với câu thiên tai nhân họa, nhiều nơi xa xôi bắt đầu xuất hiện phản loạn, thậm chí ngay bên ngoài Cẩm Tú Thành cũng có người vào rừng làm cướp và vào nhà cướp của.

Tống gia vì bảo vệ sản nghiệp cùng các tộc nhân an toàn, gần đây chiêu mộ không ít giang hồ hảo thủ về làm hộ viện.

Những người này mỗi người đều long tinh hổ mãnh, mặc trang phục màu xanh, ở diễn võ trường xếp thành một vòng, rất có thanh thế.

Nhưng mà sắc mặt bọn họ cũng không được tốt lắm.

Bọn họ đang vây quanh khu vực xếp một đống chó chết lớn, các màu đều có, màu đen là chủ yếu, chó săn là nhiều nhất, có đến hơn một trăm, lại còn toàn bộ đều thất khiếu đổ máu mà chết.

Về bản chất thì bọn họ cùng những con chó này không có gì khác biệt lắm, chẳng qua là chó gác đêm còn bọn họ thủ ban ngày.

Hiện giờ chó đã chết, nguy hiểm đang gần kề ngay trước mắt bọn họ.

Phía ngoài vòng hộ viện, các nha hoàn, gia đinh ánh mắt sợ hãi, khe khẽ nói nhỏ.

"Nghe nói những con chó này không phải bị độc chết đâu, mà chết rất quỷ dị, căn bản không tra được nguyên nhân."

"Sợ là có thứ gì không sạch sẽ thật đó."

"Lão gác cổng chết ngày hôm trước cũng là tử trạng như vậy, ta bây giờ còn không dám đi vệ sinh một mình."

"chó đen không phải có thể trừ tà sao? Đến chó đen còn chết như vậy, thực sự thứ không sạch sẽ đó. . . . . ."

"Aizz, khế ước bán thân của ta còn ở chỗ này, nếu không ta đã sớm chạy mất dép."

Lúc này, đoàn người đi tới.

Người đi ở bên cạnh trong đó, dáng người trung bình, hơi béo, có chỏm râu dê, mặc thanh sam đi lại, người này trừng mắt quát:

"Toàn bộ đều câm miệng cho ta, đàn chó này do nhiễm ôn dịch nên mới chết, người gác cổng cũng vậy, thứ dơ bẩn ở nơi nào?"

Mọi người đều ngậm miệng, không dám lại nói thêm một câu.

Tống phủ gia đại nghiệp đại, quy tắc rất nghiêm, bọn họ là gia đinh nha hoàn địa vị tầm thường còn không bằng cả chó săn, dám chống đối vị đại quản gia này thì không thể thiếu một trận đòn đau.

Vừa mới chặn lại mọi ồn ào của mọi người chỉ bằng một tiếng quát, đại quản gia này lại lập tức thay đổi sắc mặt cúi người cung kính xin chỉ thị của người bên cạnh: "Đại công tử, người xem đã đến lúc bắt đầu thiêu đàn chó nhiễm bệnh này chưa ạ?"

Người mà quản gia Tống Phủ - quản lý tất cả nha hoàn gia đinh phải cúi đầu cung kính chính là Trưởng tử của Tống gia Tống Giang.

Hắn thân hình cao lớn, tầm tuổi bốn mươi, khuôn mặt lạnh lùng, hai tròng mắt thâm thúy, thoạt nhìn bí hiểm, cả người toát ra khí chất lãnh khốc, lại có sự uy nghiêm không giận tự uy.

"Ừm, bắt đầu đi, giải quyết sớm một chút tránh để đồn đãi linh tinh."

Tống Giang hơi hơi vuốt cằm, bỗng nhiên phát hiện cái gì, quay đầu nhìn về phía ngoài quảng trường.

Tống Thạch cùng Tiểu Mai vừa mới mò đến, đã bị vị đại ca lợi hại này nhìn chằm chằm: "Thất đệ, lễ tiết cơ bản cũng không có sao, nhìn thấy trưởng bối còn không biết lại đây chào."

Tống Thạch thầm mắng, hắn ghét nhất lễ nghi phiền phức của người cổ đại này, đặc biệt là bộ dạng của người đọc sách, gặp ai cũng phải tới chào hỏi một lần.

Hắn không tình nguyện nói: " Còn không phải là do ta không muốn quấy rầy đại ca ngươi thiêu đàn chó sao ?"

"Hừ, đốt mấy con chó thôi mà, ngươi không nắm bắt thời gian chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau sao, chạy tới đây làm gì?"

Tống Giang sắc mặt ngoan lãnh, ánh mắt làm người khác sợ hãi.

"Xem diễn."

Tống Thạch bình tĩnh trả lời, hắn trước đây không tranh đấu gì với vị đại ca này, là do không có nội tình trong người, hiện tại ngay cả chết cũng chết nhiều rồi, còn sợ cái lông.

Tống Giang hơi sửng sốt, vị Thất đệ này cũng dám tranh luận cơ đấy, hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn kỹ Tống Thạch: "Lại cãi bướng, hôm qua đệ lại đi Yêu Nguyệt Lâu phải không ?"

"Đi cùng Tuyết Nhi cô nương nghiên cứu con đường nhân sinh"

Lời của Tống Thạch vừa nói ra làm không ít nha hoàn đỏ mặt, gia đinh thì lén lút cười trộm.

"Bại gia tử!"

Tống Giang châm chọc: "Tống gia không dưỡng phế vật, qua hai năm nữa ngươi đã trưởng thành, nếu thi khoa cử không có thành tựu gì, liền cút về thôn trang trồng trọt đi!"

"Đại ca, ngươi bây giờ còn chưa phải gia chủ, chuyện của ta, ngươi không cần quản nhiều !"

Tống Thạch sắc mặt lạnh lùng.

Hắn bị Tống Giang thậm chí cả đại phòng nhằm vào cũng không phải ngày một ngày hai.

Nguyên nhân là do mẫu thân hắn vốn là nha hoàn của đại phòng lại được lão gia tử ân sủng, bị chủ mẫu ghen ghét sinh hận, cho dù đã chết bệnh thì vẫn nhắm vào hắn không tha.

Nếu không phải Lão gia tử vẫn còn để mắt đến hắn, thì hắn có thể lớn lên đến bây giờ không cũng là vấn đề đấy.

Lúc trước hắn đã nhượng bộ hết nước, bọn họ vẫn còn chưa thấy đủ từng bước từng bước dồn bức hắn, cho rằng hắn sẽ luôn chịu đựng sao?

"Giỏi lắm, đi thanh lâu vài lần lá gan lại lớn hơn rồi !"

Tống Giang ánh mắt âm ngoan, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.

"Đại ca, ngươi cùng một tên ăn chơi trác táng tức giận làm gì, nhanh xử lý đám chó chết đi, thối chết mất!"

Giọng nữ nhân trong trẻo thanh thúy vang lên, sau đó thân ảnh màu vàng từ trên mái nhà đáp xuống nhẹ nhàng tựa như không có trọng lượng.

Đây là nữ tử hơn hai mươi tuổi, tóc đuôi ngựa, mày liễu mắt phượng, mặt trái xoan, môi mỏng anh đào, dung sắc hơn người.

Hiện giờ nàng dung mạo mang ý cười, một thân váy dài hoàng kim, chân đạp tử kim giày bó, cầm trong tay bảo kiếm nạm vàng từ trên trời giáng xuống, trên mặt đất điểm vài cái, vững vàng dừng ở trước mặt mọi người.

"Là Giai nhị tiểu thư."

"Giai tiểu thư xem ra đã học thành tài ở Thông Linh kiếm phái."

"chắc chắn là vậy rồi, nếu không nhảy từ trên cao như vậy xuống, người thường đã sớm ngã chết !"

Tống Giang mới vừa rồi còn đang lãnh khốc nhất thời lộ ra ôn hòa tươi cười: "Giai Giai, ngươi nhanh như vậy đã trở lại rồi sao, đã nói ngươi không cần trở về mà?"

"Trong nhà có phiền toái, ta sao có thể không quản không để ý, hơn nữa sư phó nói bản lĩnh của ta đã đủ để hành tẩu giang hồ rồi, trong nhà gặp chuyện không may, đúng lúc trở về một chuyến."

Tống Giai anh khí mười phần xoay người, giọng điệu rất có hương vị của nữ nhân trong giang hồ.

Tống Thạch bĩu môi, nữ nhân này thế mà cũng chạy về đây.

Trái ngược với hắn học văn, Tống Giai này từ nhỏ kiểm tra ra thiên phú rất lớn trong võ học vì vậy liền bị đưa đi Bạch Châu Thông Linh sơn học võ, hiện giờ xem ra cũng coi như học được ra hình ra dáng.

"Ánh mắt của ngươi là sao? Ngứa đòn à?"

Linh cảm của Tống Giai rất nhạy bén, Xoẹt một ánh mắt rất bất thiện liếc qua Tống Thạch.

"Các ngươi cuối cùng là có muốn thiêu đàn chó này hay không?"

Tống Thạch mất kiên nhẫn, hết huynh đến muội không tha cho hắn, còn muốn hắn như nào?

"Vài năm không gặp lá gan đúng là lớn thật đấy!"

Tống Giai từ nhỏ đã thích bắt nạt Tống Thạch, nguyên nhân chính là do mẫu thân nàng thường xuyên nói bên tai nàng kẻ này là tạp chủng, tiện loại, nàng chịu ảnh hưởng từ lâu cũng trở nên chán ghét Tống Thạch.

"Giai Nhi, không cần tức giận phế vật này."

Tống giang khoát tay, "Bắt đầu đi!"

"Mau lấy dầu và củi lửa!"

Giả Ích Khiêm sai gia đinh đổ dầu lên đám chó, sau đó châm lửa lập tức đốt.

Ngay khi gia đinh cầm cây đuốc lại đây, một con chó chết vốn đang bất động đột nhiên run rẩy sau đó mở mắt, tròng mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm mọi người.

Đáng sợ hơn là đôi mắ này quỷ dị chuyển động, tựa như một sinh mệnh vẫn còn sống.

Xoát xoát xoát!

Càng nhiều chó đã chết đột nhiên mở mắt, thân thể run rẩy bò lên.

"A!"

Mấy nha hoàn đứng gần nhất bị dọa cho hét chói tai, sợ hãi lùi về sau.

Phần đông gia đinh cũng sợ tới mức mặt không có chút máu.

Phía trước Tống Giang có người bảo hộ, trong tay cầm một thanh tế đao bạc mỏng như cánh ve.

Keng!

Tống Giai cũng rút bảo kiếm trong tay ra, thủ thế đề phòng.

"Sợ cái gì, đây là chó bị bệnh còn chưa chết hết hoàn toàn, đốt nhanh lên!"

Tống Giang da đầu run lên nói.

Gia đinh cầm cây đuốc tay run run , trực tiếp đem cây đuốc ném qua rồi vội lui về phía sau.

Vù vù!

Dầu cây trẩu thêm củi đốt, chỉ một mồi ngọn lửa liền hừng hực.

Bạn đang đọc Ta Không Chết Được Làm Sao Bây Giờ (Bản Dịch) của Vô Tẫn Sa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.