Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Cương Bất Hoại

Phiên bản Dịch · 2025 chữ

CHƯƠNG 17: Kim Cương Bất Hoại.

"Ngươi bị cổ thi giết chết, dương khí +1!"

"Ngươi hấp thu sức mạnh từ cái chết, đạt được 1 điểm thuộc tính chưa phân phối!"

. . . . . .

" Đinh, chúc mừng ngươi bị đối tượng mới giết chết, phù hợp điều kiện khích lệ của hệ thống, nếu tiêu diệt được đối tượng chí tử trong thời gian quy định, thưởng một cơ hội rút thưởng."

"Đinh, ngươi tích lũy số lần bị công kích vật lý giết chết vượt qua 30 lần, thức tỉnh Kim Cương Bất Hoại, da thịt và xương cốt tăng thêm 30 điểm chống đỡ!"

Trong mục khen thưởng xuất hiện chính là điều mà các võ giả ước mơ tha thiết - Kim Cương Bất Hoại.

Da thịt trên người Tống Thạch lập tức hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng, độ cứng cáp của xương cốt ra tăng, đủ để đao thương bất nhập.

Miệng chó lại cắn xuống nghe răng rắc một tiếng, răng nanh bị gãy rơi ra !

Tống Thạch ngơ ngác nhìn con chó gãy răng rồi vẫn còn muốn cắn tiếp, khóc không ra nước mắt.

Nghĩ gì mà cho hắn thức tỉnh năng lực Kim Cương Bất Hoại này, cái này chó cắn đều không rớt miếng da.

Thì còn chết như thế nào?

"Ngươi thật CMN vô dụng rồi!"

Trong lúc buồn bực, hắn liền đấm ra một quyền.

Rầm một tiếng, con chó bị đánh bay ra hung hăng nện vào thân cây, trực tiếp biến thành thịt nát.

"Đinh, chúc mừng ngươi đánh chết đối tượng chí tử, thưởng một cơ hội rút thưởng!"

Khi hệ thống đang lên tiếng, từ trong nội tạng con chó chảy ra chi chít côn trùng bò lúc nhúc, làm cho Tống Thạch suýt thì nôn luôn ra.

"Ta cái ĐKM.... !"

Tống Thạch ghê tởm tới cực điểm, vội vàng lui về phía sau, phát hiện trên cổ mình cũng có loại sâu đen này, lại còn dám cắn hắn.

Đây chắc là do khi gãy răng con chó lưu lại, tựa hồ muốn tiến vào trong cơ thể hắn, tìm kiếm kí chủ mới.

Nhưng mà da thịt hắn quá dày cứng, sâu này cũng không làm gì được, ngoài có tác dụng ghê tởm ra thì không nguy hiểm gì.

Hắn chịu đựng cảm giác ghét bỏ, đem đám sâu phủi xuống, nhìn thoáng qua cảm giác đm cay hết cả mắt.

"Đây chắc là thứ làm cho chó đã chết còn có thể sống dậy công kích người nhỉ?"

Tống Thạch đem thứ đó bóp chết, xé một miếng vải lau chùi tay vài lần mới thôi.

"Aizz, chết cũng là một công việc khó khăn mà, bị cái thứ bẩn như vậy giết ta vẫn còn chịu đựng được cơ mà."

Hắn trong lòng thở dài, mở ra giao diện hệ thống quan sát.

. . . . . .

Chủng tộc: nhân tộc

Tinh thần: 28.0

Thể chất: 40.4

Ngộ tính: 21.4

Thiên phú: hỏa linh căn, thần lực trời sinh, đạo tâm trong sáng, kim cương bất hoại

Năng lực: Thiết Sa Chưởng ( nhập môn )

Năng lượng: dương khí 37, chân khí 4

Điểm thuộc tính chưa phân phối: 18

Cơ hội rút thưởng: 2

. . . . . .

"Thể chất không tăng thêm nữa, tăng vào lực phòng ngự đi!"

Tống Thạch nhìn thấy Kim Cương Bất Hoại rất là cao hứng, dù có hơi buồn bực một chút.

Lực phòng ngự của hắn chắc phải tăng gấp bội rồi, chó còn không cắn nổi hắn.

"Oẳng!"

Lại một con chó nữa xuất hiện ở lối vào rừng cây. Nhưng mà Tống Thạch chẳng còn hứng thú nữa rồi

Cái loại này giết chẳng chết được hắn, đối với hắn không có giá trị gì cả, ngược lại chỉ làm hắn ghê tởm thôi.

"Con hàng này bị hệ thống gọi là Cổ thi, con sâu bên trong chính là thứ gọi là Cổ đúng không?"

Tống Thạch đoán, không thèm liếc mắt nhìn con chó này, nếu nó dám lại đây, hắn chỉ cần tiện tay cũng bóp chết nó luôn.

Sưu!

Một cây trường mâu từ bên cạnh bay ra, đem đầu chó xuyên qua, trực tiếp đóng đinh trên mặt đất.

"Thiếu gia, có sao không?"

Đại Thông Minh từ bên ngoài nhảy vào, trong tay còn cầm mấy cái mộc mâu.

Tống Thạch lắc đầu: "Không có việc gì, vừa rồi sao không nhìn thấy ngươi?"

"Vừa rồi thi thể của lão gác cổng bên kia cũng xảy ra chuyện, ta cùng lão Triệu hết cả hơi mới thu thập xong cục diện, còn chưa kịp nghỉ ngơi, lại nghe nói bên này đã xảy ra chuyện."

Đại Thông Minh than thở: "Cái thứ này thật quá khó giải quyết, bên trong có một loại tên là Cổ gì đó, khi đánh chết không thể đứng quá gần, nếu không sẽ bị cổ trùng nhập thể. . . . . . Sẽ giống như lão gác cổng đã chết."

"Cổ!"

Tống Thạch lần đầu tiên nghe được thứ như này từ trong miệng người khác.

"Đúng vậy."

Đại Thông Minh cầm trường mâu đi tới: "Trong chốn giang hồ có một loại tồn tại gọi là Cổ sư, bọn họ dùng Cổ làm bản lĩnh rất khó phòng bị."

Lúc hắn đang cảm thán, nhìn thoáng qua xác con chó bị đánh nát bên cạnh, ánh mắt sửng sốt: "Này là ai giết thế?"

"Cao thủ giết, chúng ta đi thôi."

Tống Thạch tạm thời không muốn lộ ra bản lĩnh của bản thân, "Ngươi còn phải dạy ta luyện võ đấy, đừng có lề mề!"

"Vâng!"

Đại Thông Minh lại thoáng nhìn đoạn cổ bị bóp gãy của con chó, không khỏi nhìn Tống Thạch thêm vài lần rồi lại lập tức âm thầm lắc đầu.

"Không có khả năng do thiếu gia giết, lực đạo này không phải người bình thường có thể có."

Tống Thạch vừa đi vừa bắt đầu rút thưởng.

Vốn dĩ cả một bàn quay, hiện giờ chỉ còn lại có mười một bảo vật, xác suất rớt trúng thứ hắn muốn lại cao hơn nhiều rồi.

"Rút một lần!"

Sau khi Tống Thạch bắt đầu rút thưởng cũng không thèm nhìn chằm chằm kết quả như trước nữa.

Hắn đã nhận ra rồi, tất cả đều là may rủi, có nhìn hay không kết quả đều giống nhau thôi.

"Đinh, chúc mừng ngươi rút được Tiên Thiên Đan!"

Sau khi hệ thống thông báo, Tống Thạch có chút thất vọng.

Đây được coi là bảo bối giúp cho Hậu Thiên võ giả có thể đột phá lên Tiên Thiên, vấn đề là phải đạt đến cảnh giới Hậu Thiên viên mãn mới có thể dùng.

Hiện tại hắn không thể dùng thuốc này.

"Cho ta Tiên Thiên Đan làm cái lông, còn chưa tu luyện được mấy hôm đâu."

Tống Thạch không vừa lòng lắm nên lại tiếp tục rút thưởng nốt lần nữa.

Lần này kim dừng lại ở khu vực dấu chấm hỏi.

"Đinh, chúc mừng ngươi rút được Ảo Ảnh Bước!"

Ảo Ảnh bước: thân pháp võ học đỉnh cấp, sau khi tu luyện có khả năng hóa ra ảo ảnh, làm cho người ta khó có thể xác định vị trí.

Tống Thạch sắc mặt cũng biến đen, vẫn không phải là công pháp sao, mình sợ là đã thành Tù trưởng Châu Phi * mất rồi.

*Tù trưởng Châu Phi: Phi Tù,ngôn ngữ mạng chỉ những người đen đủi, xui xẻo.

"Chỉ có thể tiếp tục tu luyện Thiết Sa Chưởng , chưởng pháp này uy lực hẳn là cũng không tồi."

Hắn bất đắc dĩ nghĩ, nhìn sang Đại Thông Minh: "Ngươi muốn dạy ta công phu gì?"

"Phương pháp điều khí đơn giản, thiếu gia ngươi chưa từng tu luyện qua, cũng không có nền tảng, đầu tiên cứ học điều khí đi, vận hành tinh khí trong cơ thể trơn tru, rồi sau đó tiến hành theo chất lượng dần dần, tiếp đến là luyện tinh hóa khí, ngưng tụ chân khí trong nội công tâm pháp."

Đại Thông Minh nói ra sắp xếp của mình: "Thiếu gia ngàn vạn lần không cần cảm thấy phương pháp điều hòa không có chỗ dùng, nó là trụ cột cơ bản của nội công đấy."

"Tiếp tục nói đi."

Tống Thạch cũng không vội vàng muốn Đại Thông Minh dạy hắn nội công tâm pháp, trong võ học những kiến thức cơ bản quan trọng hơn.

"Khi điều khí, đầu tiên là phải làm quen với kinh mạch trong thân thể, huyệt vị, nắm được quy luật vận hành của khí huyết trong cơ thể, sau đó chính là điều hòa hơi thở, điều chỉnh khí huyết trong cơ thể, không ngừng cường hóa thân thể, bách bệnh bất xâm."

Đại Thông Minh nói ra nguyên lý tu luyện cơ bản nhất, tiến hành theo chất lượng, thuận theo quy luật thân thể.

Tống Thạch nghe một chút đã hiểu, vuốt cằm: "Hiểu được, vậy nếu tu luyện nội công tâm pháp, phải chú ý cái gì?"

"Nội công tâm pháp sẽ phải cấp tiến rất nhiều."

Đại Thông Minh giới thiệu: "Nếu điều khí đơn giản là thuận theo quy luật khí huyết vận hành trong thân thể, nội công tâm pháp chính là mạnh mẽ điều động khí huyết vận hành theo lộ tuyến riêng, đem tất cả dồn về đan điền, sau đó ngưng tụ ra chân khí, cho nên có nguy hiểm rất lớn."

"Khụ, cái này ta hiểu được."

Tống Thạch thầm đồng tình, là người đã chết mười lần khi tu luyện nội công, hắn so với bất cứ ai đều có thể cảm nhận được nguy hiểm lớn cỡ nào.

"Đúng vậy, trong khí huyết ẩn chứa tinh khí, là do sinh mệnh lực mỗi cá nhân biến hóa ra được, bị bắt thay đổi quỹ tích vận hành nhiều như vậy chắc chắn đối với thân thể có ảnh hưởng, nhẹ thì khí huyết hỗn loạn sinh bệnh, nặng một chút thì tàn phế thậm chí chết ngay tại chỗ."

Đại Thông Minh nghiêm mặt nói: "Thậm chí cho dù tu luyện thuận lợi, nhưng bởi vì tiêu hao tinh khí trong cơ thể quá nhiều, nếu không bổ sung kịp thời, cũng sẽ có vấn đề, cũng như câu nói nghèo văn giàu võ ấy, đây là nguyên nhân lớn nhất mà những người như chúng ta lựa chọn dựa vào Tống gia, có một thế lực để dựa vào, chúng ta mới có thể có huyết nhục hay dược liệu bổ sung thân thể, duy trì nhu cầu thiết yếu của việc luyện võ."

"Hiểu được, Người là sắt, cơm là thép thôi." Tống Thạch lý giải.

"Đúng vậy, nếu không vì tài nguyên tu luyện, tự do tự tại vui vẻ hơn nhiều."

Đại Thông Minh cảm thán, "Đương nhiên, tự do tự tại cũng có chỗ không tốt, một là khi nguy hiểm hay gặp phiền toái chỉ có thể dựa vào chính mình, hai là khi không khai thông được chính mình có thể trao đổi cùng các bậc thầy, còn hơn là trên võ học phải tự mình mò mẫm."

"Nếu tu luyện ra chân khí, có phải cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma không?"

Tống Thạch hỏi ra cái mà mình muốn biết nhất.

"Đương nhiên, tu luyện nội công như đi trên băng mỏng, một chút sai lầm cũng không thể có, nếu không dù là chân khí vận hành nhanh, nhưng vẫn vận hành sai lầm cuối cùng đều sẽ phải trả giá, có đôi khi tu vi càng cao, tẩu hỏa nhập ma càng đáng sợ, không cẩn thận một chút thôi là mạng cũng chẳng còn luôn!"

Đại Thông Minh khẳng định nói.

"Quả nhiên là vậy. . . . . ."

Tống Thạch biết quá trình tự mình lăn lộn chính xác rồi, tâm tình cũng không tệ lắm.

Bởi vì về sau hắn có thể dựa theo nguyên lý này tiếp tục làm sai, cố ý tẩu hỏa nhập ma mà chết.*

Bạn đang đọc Ta Không Chết Được Làm Sao Bây Giờ (Bản Dịch) của Vô Tẫn Sa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.