Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Soái Vô Địch

Tiểu thuyết gốc · 1939 chữ

Chương 23: Soái Vô Địch

Bỏ qua nhóm ở Spa một bên, ở bên này Hải và Việt Ca cũng đã lái xe đi đến đấu trường.

Đấu trường ở đây là một tòa nhà một tầng độ sộ, so với trái đất thì như là một sân vận động quốc gia như vậy đó, nhưng khác một cái là đấu trường này rộng lớn hơn cái sân vận động gấp trăm lần. Một tòa nhà đồ sộ với cái biển hiệu Đấu Trường Bình Minh.

Dường như ở đây đang diễn ra sự kiện nào đó, xung quanh đấu trường khắp nơi đều là băng rôn, màn hình điện tử chạy các quảng cáo, không chỉ vậy ở trên trời cũng có rất nhiều khinh khí cầu cũng đang phát quảng cáo.

Mà tất cả mọi thứ đó đều hướng về một sự kiện, “Bất Bại”, đúng vậy tên của sự kiện này chính là bất bại, một cái tên rất ngông cuồng mà ai cũng muốn sở hữu.

Sở dĩ gọi là như vậy vì sự kiện này tổ chức ra chính là vì tìm được các nhà bất bại trong vũ trụ. Bất bại ở đây mà họ tìm không phải là thực lực chấn áp toàn vũ vụ mà họ cần tìm các nhà bất bại trong một cảnh giới.

Đây là một sự kiện được tổ chức một trăm năm một lần trên toàn vũ trụ, một sự kiện dành cho các thiếu niên có cảnh giới từ một đến sáu. Thời gian diễn ra của nó là năm năm, bốn năm đầu sẽ diễn ra vòng loại tuyển chọn ra một trăm người ở mỗi một cảnh giới để đi đến vòng sau, và một năm cuối cùng chính là một trăm người tranh tài chọn ra các nhà bất bại trong mỗi cảnh giới của toàn vũ trụ.

Đến trước đấu trường, Hải và Việt Ca cùng nhau xuống xe, hai người vừa bước xuống, ngay lập tức đã có một nhân viên từ xa bay đến đón tiếp, dẫn hai người cùng đi vào lối đi riêng để tiến vào đấu trường.

Xe của Việt Ca cũng không có tự biến mất mà ngay tức khắc đó mặt đất hơi động, vị trí dưới chân chiếc xe lập tức mở ra một tầng hầm, chiếc xe cứ thế mà lao xuống dưới.

Chiếc xe lao xuống dưới về sau, mắt đất cũng lại trở lại như cũ.

Thấy lạ phải không? Tại sao Việt Ca lại không đưa chiếc xe vào đồng hồ mà lại để chiếc xe xuống dưới bãi đậu xe? Việc này thì cũng không có gì làm lạ, như đã mô tả ở trên, mỗi thành phố đều đã bị không gian phong tỏa, cho dù là đồng hồ, hay nhẫn trữ vật hoặc bất kỳ vật phẩm không gian nào khác thì tại trong thành phố này đều không thể sử dụng được.

Hai người Hải và Việt Ca được hướng dẫn viên tiếp dẫn đi lối đi riêng, đi qua một đường hầm, rất nhanh nhóm của họ cũng đã vào trong đấu trường.

Hoàn toàn trái ngược với sự tĩnh mịch ở bên trong lối đi thì bên ngoài lại ồn ào không thôi, từng tiếng reo hò điên cuồng trên mỗi khán đàn, tiếng trống, kèn, Loa điên cuồng thôi động, bên trong đấu trường nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

- Hú!~~ Đánh hay lắm! Đánh phía bên phải hắn kìa!

- Hây! Đừng chủ quan như vậy, phản công ngay đi!

- Bên dưới, bên dưới, chú ý dưới chân!

- Hú! Chúng em yêu anh! Soái ca của em, cố lên! Cố lên!

- Ôi không! Tiền của ta, trả lại tiền cho ta! Sao ngươi lại yếu như vậy, trả lại tiền cho ta!

Trên khán đài ồn ào, sôi động, đủ loại thứ âm thanh, Hải rất thích thú với sự sôi động nơi đây, gật gù thưởng thức, sự kiện phải có bầu không khí náo nhiệt như vậy thì mới gọi là sự kiện được chứ.

Hai người tiếp tục theo nhân viên tiến về khu vực vip.

Vô phòng vip, đã có vài thiếu nữ sinh đẹp trực sẵn ở trong phòng, Hải thấy ngoài kia náo nhiệt trong lòng rất vui vẻ, vào phòng cũng rất tự nhiên, hắn thoải mái ôm hai em vào trong ngực, hướng trên ghế ngồi, đưa ánh mắt nhìn phía ngoài đang diễn ra trận chiến.

Trái ngược với Hải, Việt Ca thì lại không có mấy hứng thú lắm với mấy cô gái ở đây, mặt không biểu tình ngồi ở trên ghế, tay phẩy phẩy, cho mấy cô gái lui ra ngoài.

Hai người tập quan sát từng đài thi đấu, mỗi đài quan sát qua một lần, thấy không có hứng thú lại chuyển qua đài khác. Mục đích lần này họ đến đây là để quan chiến, học tập thêm một số kỹ năng, chính vì vậy mà chỉ tập trung vào những nhân vật tiêu biểu, kiệt xuất, xuất hiện lần này.

- Oa, Soái thiếu vô địch, soái thiếu vô địch!

- Chúng em yêu soái thiếu!!

Tìm một hồi mà vẫn chưa tìm được trận nào ưng ý, Hải tâm lý giờ còn nghi rằng hôm nay không có một người nào kiệt xuất lên đài, tâm trạng hơi thất vọng, đúng lúc này tiếng reo hò cổ vũ của đám thiếu nữ lập tức thu hút sự chú ý của hai người.

Ánh mắt tràn đầy hứng thú của hai người ngay lập tức chuyển qua, bọn hắn muốn biết nhân vật nào đang chiến đấu mà gây lên sự oanh động như vậy.

Nhìn về phía đài thi đấu, nhìn thấy người trên đài, Hải ngay lập tức sửng sốt, con ngươi co rụt lại, mồm ngoác chữ a, tay dụi dụi mắt, cảm giác không thể tin vào mắt mình, không thể nào, tại sao ngài ấy lại ở đây.

Việt Ca lại không biết người trên đài là ai nên chỉ dùng ánh mắt đầy hứng thú đánh giá, “Nước đi uyển chuyển, thân pháp đại thành, lực đạo hợp lý, kẻ này là một nhân vật hung mãnh, không biết từ lúc nào mà lại xuất hiện một nhân vật kiệt xuất như vậy.” hắn trong lòng thầm nghĩ.

Quay người, Việt Ca quay ra định nói với hải về đánh giá của mình, nhưng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hải, hắn cực kỳ kinh ngạc, “Hải biết nhân vật hung mãnh này?” trong lòng hắn nghi vấn tự hỏi, quá hiếu kỳ, cuối cùng cũng không nhịn được đành vỗ vỗ vai hỏi:

- Hải, ngươi sao lại phản ứng kinh vậy, chẳng lẽ ngươi biết người trên đài kia là ai?

Việt Ca vỗ vỗ, Hải cũng lập tức tỉnh hồn, mặt lập tức đỏ lên, vừa rồi thất thần khiếp sợ thật là mất mặt, che giấu đi sự ngượng ngùng của mình, hắn lấy tay gãi gãi đầu cười nói:

- Biết, nhưng ta không dám nói.

Nghe vậy Việt Ca lấy làm kinh ngạc, hắn biết gia thế của Hải, gia tộc Hải là một trong ngũ đại gia tộc của Đại Việt đế quốc và cũng là một trong hai mươi gia tộc mạnh nhất vũ trụ, ấy vậy mà gặp vị dưới đài kia, cho dù hắn nhận ra nhưng lại không dám nói.

Điều này càng khiến lòng hiếu kỳ của Việt Ca dâng cao, “Tuổi tác kẻ kia không cao lắm, mà nhìn Hải kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ là người của hoàng thất?” Vẫn là tính hiếu kỳ phát tác, một lần nhịn không được hắn vẫn hướng Hải hỏi:

- Người này là ai mà ngươi cũng không dám nói?

- Không cần phải quan tâm vấn đề này, tiếp tục xem chiến đấu đi, tí nữa ta dẫn ngươi đi gặp hắn.

Nghe Hải nói vậy Việt Ca càng chắc chắn nhận định của mình là đúng, vị dưới đài kia là thành viên hoàng thất, hắn cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục hướng phía dưới tập chung quan sát người kia.

Tại sao hắn lại chắc chắn như vậy, điều này cũng là từ phân tích nhiều hướng hợp lại mà ra, một là thành viên hoàng thất của Đại Việt rất thần bí, cho dù người của Đại Việt thì may ra cũng chỉ biết tên mà không biết mặt.

Mà hoàng thất này cũng thật sự kỳ hoa, lập quốc hai trăm nghìn năm mà chưa một lần khuếch trương lãnh thổ, nếu chỉ là thực lực yếu thì không nói, đằng này thực lực của Đại Việt lại được mọi người công nhận là đỉnh cấp thế lực trong vũ trụ, quả thực là kỳ quặc.

Đánh giá lại một lượt vị nhân vật kia, người này cũng không có gì ghê gớm lắm, tu vi chỉ có Khai Hợp cảnh, thân hắn mặc áo bào trắng cổ điển, tóc búi ra sau, mặt trắng soái khí, tay cầm quạt trắng, phe phẩy phe phẩy đứng phiêu dật ở giữa đài thi đấu.

Việt Ca cố đánh giá nhưng cũng chưa tìm thấy điểm phi thường ở đâu, quan sát tỉ mỉ lại một lần, con ngươi của hắn dừng lại ở chiếc quạt, nhìn dòng chữ viết trên đó, khuôn mặt của hắn không khỏi vặn vẹo, khóe miệng co giật, cả người rụt lại kinh động như gặp thiên nhân.

Trên quạt trắng viết ba chữ, “Soái vô địch”, đúng vậy soái vô địch, đọc được dòng chữ này bảo sao Việt Ca không phản ứng khác lạ làm sao được, mé nó, chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, dám nhận mình là soái vô địch, đúng thật là một kẻ hâm.

Dưới đài, các thiếu nữ lại đang điên cuồng hô to, cổ vũ, khi thiếu niên áo bào trắng vừa hạ được một đối thủ xong.

- Soái thiếu uy vũ! Chúng em yêu soái thiếu!

Thiếu niên áo bào trắng dường như rất hưởng thụ những lời tán dương của các thiếu nữ, mặt mày tươi cười, gấp quạt ôm quyền hướng về phía các thiếu nữ nói:

- Haha! Đa tạ, đa tạ chúng tiểu muội đã nhọc lòng cổ vũ Soái mỗ!

- Soái mỗ thật sự không có gì để cảm tạ các vị, Soái chỉ có mỗi tấm thân này, thôi thì đành lấy nó để cảm tạ vậy.

- Hú!~ Soái thiếu em yêu anh!

- Đến với em, đến với em, em cần soái thiếu!

Các thiếu nữ nghe thiếu niên áo bào trắng nói thì một lần nữa lại sôi trào, điên cuồng hò hét.

Ngược lại với các cô nàng, nhóm đàn ông ai nấy đều vẻ mặt ghét bỏ, dùng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ hướng thiếu niên áo bào trắng. “Phi! Ngươi tính là thứ gì! Ngoại trừ có mặt trắng soái khí, khí chất cao quý, thì ngươi tính là thứ đồ chơi gì! Chỉ có Khai Hợp ông đây một ngón tay cũng đè bẹp được ngươi.” Trong lòng mọi người khinh bỉ.

Cầu đề cử, cầu động lực! Tác đăng chương không có thời gian cố định nên mọng mọi người thông cảm, nhưng tác hứa sẽ không drop nên không phải lo. Mong mỏi bộ truyện sẽ đột phá lượt đọc, nếu trên 500 view tác sẽ buff tiếp chương, nếu mà không được thì tác hẹn các đọc giả vào thời gian gần nhất, tác lặn tiếp đây.
Bạn đang đọc Hoá Ra Ta Không Phải Phàm Nhân sáng tác bởi dkaizz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dkaizz
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.