Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến động

Tiểu thuyết gốc · 2130 chữ

Lại chuyển đến mật thất của các trưởng lão.

Đại trưởng lão vừa nói được vài câu thì lại ho ra máu.

"Khụ... Khụ"

"Đại trưởng lão ngài không sao chứ!?"

"Ta không sao, Khụ... chỉ cần tĩnh dưỡng thêm là được"

"Sao ngài lại phải ra tận đây vậy?" Tứ trưởng lão hỏi

"Đương nhiên là họp bàn về chuyện quan trọng thì phải tập hợp tất cả trưởng lão chứ, Khụ... Khụ" Đại trưởng lão vừa nói vừa ho.

"Từ sau trận đại chiến đó, chúng ta từ hơn 10 vị trưởng lão giờ chỉ còn sáu vị trưởng lão thôi"

"Đã vậy đại trưởng lão còn bị trọng thương"

"Nếu đại trưởng lão vẫn chưa khỏe thì không cần phải họp bàn đâu, hãy quay về tĩnh dưỡng đi"

Một bóng người bước vào, thì ra đó là Từ An Phong.

"Bái kiến gia chủ" Tất cả trưởng lão đều lên tiếng

"Vì trận chiến đó mà cảnh giới của ngài đã tuột giảm chỉ còn Phản Hư nhất tầng" Giọng của Từ An Phong trầm xuống

"Ta mặc dù là gia chủ Từ gia nhưng vẫn chỉ là một kẻ vô dụng khiến Từ gia mất đi tận 4 vị trưởng lão" Sự tự tôn của An Phong gần trăm năm nay đều rất day dứt với chuyện của năm đó

"Gia chủ không cần tự trách bản thân, các lão thần chỉ là người phục vụ Từ gia thôi ạ"

"Phải đấy, vì Từ gia chúng thần lão cũng có thể hi sinh ạ, lúc Thất trưởng lão và Bát trưởng lão ra đi trên chiến trường họ rất hạnh phúc đấy ạ vì không cần phải khiến tộc nhân của Từ gia phải bỏ mạng"

"Việc của người là đảm đương chức vị gia chủ Từ gia và xử lí chính vụ còn các loại việc khác thì chúng thần có thể lo được ạ"

"Khụ...khụ người là gia chủ Từ gia, định hướng con đường phát triển cho Từ gia trong vài trăm năm tới nên việc người không thể tham chiến là chuyện bình thường"

"Nhưng nếu người chết đi, thì hậu bối chưa có kinh nghiệm tiếp quản Từ gia thì sẽ trở thành một mớ rắc rối đấy ạ"

"Đại tiểu thư thì chắc chắn có thể tiếp quản nhưng ngài ấy lại thích tự do và sống bình yên hơn việc bị trói buộc cùng với việc ngày nào cũng phải xử lí từ việc nhỏ nhất đến việc lớn nhất"

"Còn Thiệu Huy thì vẫn chưa trưởng thành lắm, cần học nhiều thứ và việc tiếp quản đối với Thiệu Huy thiếu gia cũng là một vấn đề nan giải" Tam trưởng lão phân tích từng người.

"Còn tiểu thư Hương Lan thì sau này cũng có thể trở thành Luyện Đan Sư mà ai cũng ngưỡng mộ" Tứ trưởng lão khen Từ Hương Lan

"Vậy gần như không có hậu bối nào trong Từ gia có thể tiếp quản mọi việc và xử lí tốt hơn người đâu thưa gia chủ" Nhị trưởng lão thêm lời.

"Đa tạ các vị!" Sau khi nghe được lời an ủi các vị trưởng lão thì An Phong tâm trạng biến chuyển tốt hơn hẳn.

"Mong các vị sẽ luôn bảo vệ, dạy dỗ hậu bối đời sau của Từ gia ta"

Từ An Phong thành kính nắm chặt hai tay, cúi đầu xuống và quỳ gối

"Được chắc chắn bọn ta sẽ không bao giờ rời bỏ Từ gia nên ngươi hãy đứng dậy đi"

Sau một hồi nói chuyện giữa các vị trưởng lão và gia chủ Từ gia thì trời cũng đã tối muộn.

.

.

.

Phủ đệ của Từ Thiệu Huy.

Tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói của một người phụ nữ cất tiếng.

"Thiệu Huy à, ta là mẫu thân con đây mau ra đây nào"

Thiệu Huy bừng tỉnh, đi ra tới cửa và mở ra thì lại không thấy ai.

"Không lẽ bản thân mình nghe lầm rồi sao"

Phía sau cột đá lại có tiếng một người vang lên

"Mau lại đây nào, mẫu thân ở đằng này"

Thiệu Huy quay đầu qua và nhìn thì lại không có ai.

Bỗng Thiệu Huy cảm giác bản thân sắp ngất đi, rồi ngã xuống đất.

Cuối cùng người phụ nữ đó cũng hiện thân và nói

"Hahaha, ta vậy mà có thể dụ được thằng nhóc này mở cửa, ta mặc dù chỉ là một tiểu yêu Trúc cơ kỳ nhưng mà thằng nhóc này còn chưa Luyện khí thì sao ta không thôi miên nó được"

Cô ta đưa Thiệu Huy đi trong đêm tối, đi xa khỏi Từ gia, sau một hồi cô ta dùng độn thuật thì đã rời khỏi phạm vi của Từ gia gần ngàn dặm.

Tới một động nhỏ, cô ta quăng Thiệu Huy lên đất và cười khoái chí.

"Hahahaha, một thằng nhóc có [Suy Linh thể] là một món ăn rất bổ ích có thể giúp ta nhanh chóng đột phá tới Kim Đan kỳ đó"

Cô ta dùng một loại xích, khóa cả người Thiệu Huy lại.

"Ta sẽ đợi lúc ngươi tỉnh dậy rồi sẽ nói chuyện với ngươi sau, giờ ta phải đi kiếm thêm thức ăn dự trữ rồi Khà khà".

.

.

.

Hiện giờ ở Từ gia mọi thứ đều rối tung lên vì Uyển Linh phu nhân không tìm thấy Thiệu Huy.

Uyển Linh vội vàng kêu người trong toàn phủ chia ra tìm kiếm Thiệu Huy suốt vài canh giờ nhưng chẳng có thu hoạch gì.

Từ An Phong cũng cảm thấy có chuyện rất lạ nên bèn hỏi Uyển Linh

"Nàng làm sao thế? Hốt hoảng đến cỡ này, đã xảy ra chuyền gì rồi?"

"Không xong rồi An Phong ơi, chàng mau giúp thiếp tìm Huy nhi đi ta từ sáng sớm đã không thấy nó rồi"

"Huy nhi mất tích rồi!?"

"Phải, ta đã tìm từ sáng sớm tới giờ rồi, gia nhân trong nhà cũng được điều động rất nhiều nhưng ta không thu hoạch được gì hết"

Uyển Linh bắt đầu khóc, ôm chặt An Phong mà khóc hết sức có thể.

"Thế này thì ta làm sao ăn nói với Vũ đệ đây" Vừa khóc Uyển Linh vừa nói

"Không sao đâu, có ta ở đây rồi nàng đừng khóc nữa, chắc chắn Huy nhi vẫn còn sống nên nàng đừng lo." An Phong an ủi Uyển Linh hết mực nhưng Uyển Linh vẫn cứ khóc.

"Đợi ta điều tra xem kẻ nào dám ngang ngược mà bắt người của Từ gia đi như thế"

Trong mắt của Từ An Phong nổi lên ngọn lửa giận dữ.

...

Cùng lúc đó, bên phía của Tư Hạ.

Mình sắp về tới nhà rồi, mong mẫu thân đừng đánh phụ thân nhiều quá là mình mừng lắm rồi. Vì mình đã thắng cược nên lão tổ có thể phá vỡ lời hứa năm xưa để quan tâm con cháu Từ gia nhiều hơn.

"Hạ nhi, có tin không tốt lắm từ phụ thân của con, con có muốn biết không"

Khuôn mặt của Từ Hạ Vũ tối sầm xuống, kìm nén cảm xúc hết mức để cho Tư Hạ không nhìn thấy khuôn mặt lúc giận dữ của hắn ta.

"Có chuyện gì ư thưa Nhị thúc ?"

"Chuyện là..."

Sau một hồi kể tất cả những gì hắn biết thì Tư Hạ bị sốc trước tin tức đó.

"Biểu đệ... mất tích rồi!?"

"Phải đã vậy còn không có dấu vết để lại của thủ phạm"

"Không phải trong và ngoài phủ của đệ ấy đều có gia nhân Trúc Cơ canh giữ ư, họ không thấy được thủ phạm sao ạ ??"

"Phù... lúc Phụ thân con đến phủ đệ của Huy nhi thì họ đã bị bất tỉnh hết rồi."

"Vậy chắc hẳn thủ phạm có thuật pháp có thể khiến người dưới Kim Đan kỳ bất tỉnh ngay lập tức mà không cần động tay vào, giống như... như là mê hương ấy ạ"

"Ngươi nói cũng rất đúng, việc đến cả Trúc cơ kỳ tu sĩ không nhìn thấy được mặt của thủ phạm thì chỉ có thề là dùng mê hương thôi" Hạ Vũ tán thành với Tư Hạ.

"Nếu đã vậy, chúng ta về Từ gia bàn bạc thêm đi ạ thưa Nhị thúc"

"Được!"

.

.

.

Sau khi Tư Hạ và Hạ Vũ về đến Từ gia thì Từ An Phong liền ra đón.

"Chuyến đi này của con an toàn chứ, không nguy hiểm gì cả đúng không Hạ nhi ?"

"Con vẫn an toàn mà thưa phụ thân"

"An toàn là tốt rồi"

"Còn chuyện của Huy nhi..." Tư Hạ nói

"Không sao đâu ta sẽ điều tra về việc này, hai người đi xa về thì cứ nghỉ ngơi đi rồi ngày mai chúng ta bàn tiếp"

"Vâng thưa phụ thân"

Tư Hạ rời đi thì Hạ Vũ tiếp tục câu chuyện với Từ An Phong.

"Chuyến đi này thì Hạ nhi đã lĩnh hội được công pháp của vị Thủy Long đó rồi"

"Thế thì tốt quá rồi"

"Cảnh giới của nó còn tăng lên Kim Đan sơ kỳ nhất tầng nữa đấy"

"Vậy sao, hèn gì ta cảm nhận được lúc nó đi là Trúc cơ Tam tầng lúc về tại sao lại là Kim Đan thì ra là do nó đột phá tới Kim Đan kỳ"

"Mà khoan đã Kim Đan kỳ!??"

"Phải đấy, Hạ nhi đột phá từ Trúc cơ Tam tầng đến Kim Đan chỉ với gần một tháng đấy"

"Hài nhi của ta đúng thật là một yêu nghiệt"

"Ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi đi" Từ An Phong vỗ vai Hạ Vũ.

"Nếu đại ca điều tra được kẻ nào làm vậy với hài nhi của ta, thì hãy báo với ta đầu tiên để ta có thể giết chết kẻ đó."

"Vũ đệ yên tâm, ta sẽ báo tin đó cho ngươi đầu tiên nên cứ lo nghỉ ngơi đi"

"Được vậy ta cáo từ"

...

Tối đến, Tư Hạ đang còn say giấc nồng bên trên chiếc giường êm ái của nàng.

Bất giác Tư Hạ bừng tỉnh, cô cảm giác được những tu sĩ Trúc cơ cảnh canh gác bên trong phủ đều nằm dưới sàn đất.

Nàng đi đến cửa, mở toang ra thì cảm thấy khá chóng mặt, Tư Hạ liền đóng cửa lại.

"Quái lạ, trong phủ hiện giờ ai nấy đều đang ngủ tại sao mình cứ cảm giác là có kẻ đã đột nhập vào phủ này vậy."

"Khoan đã, không phải là mấy tu sĩ đó có gì lạ sao? Sao họ lại nằm lăn ra đất mà không có bất cứ tiếng ngáy nào, nếu một vài người ngủ để thay ca thì cũng không sao nhưng đằng này lại là nằm xuống hết ư!"

"Chắc kẻ này có thể liên quan đến người bắt Thiệu Huy đi vậy thì mình cũng phải giả vờ ngất mới được".

Tư Hạ giả vờ nằm ngất đi, bỗng cánh cửa phòng dần mở ra, xuất hiện hình bóng quen thuộc của một người quen thuộc, đó là kẻ đã bắt Thiệu Huy đi vào động trên núi, cô ta định sẽ thực hiện thêm lần nữa để bắt đi thiên tài của Từ gia.

"Hahaha, yêu nghiệt của Từ gia chỉ với 3 ngày đã Trúc Cơ còn không chịu nổi mê hương của ta thì gọi là yêu nghiệt gì chứ"

"Thằng nhóc của Từ gia thì ta chắc chắn sẽ ăn còn đứa này ta sẽ giết rồi ăn sau vậy"

Tư Hạ bàng hoàng vì bà ta là kẻ đã bắt Thiệu Huy đi, nàng dùng linh lực bao quanh cả cơ thể để không bị ảnh hưởng bởi mê hương.

"Nay thật là một ngày may mắn đối với ta, vừa có một món có [Suy Linh Thể] còn có yêu nghiệt của Từ gia nữa, chắc trong giới yêu tộc ta sẽ nổi danh lắm đây"

Nói xong bà ta liền dùng thuật pháp, làm tan biến hết mê hương, đến cả dấu vết bà ta bước chân vào cũng không có nữa, chắc đây là thuật pháp mà bà ta cảm ngộ được, vậy thì chắc thần thông của bà ta cũng còn nhiều mà mình chỉ luyện mỗi [Cực Thủy] không biết sẽ đánh thắng kiểu gì đây, thôi không sao dù gì " Phóng lao thì phải theo lao" rồi.

Liệu Tư Hạ sẽ ra sao đây, liệu nàng có quyết định đánh nhau với yêu tộc này không, chuyện tiếp theo sẽ xảy ra là gì thì mọi người hãy chờ đợi ở chap sau nhé.

Bạn đang đọc Ta là khai sơn lão tổ sáng tác bởi NoQa123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NoQa123
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.