Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơn động

Tiểu thuyết gốc · 1629 chữ

Bà ta đưa mình đến nơi nào rồi. Nếu dựa vào địa hình đồi núi kiểu này ít nhất đã ra khỏi phạm vi của Từ gia đã gần ngàn dặm rồi. Cứ giả vờ bất tỉnh tiếp vậy xem thử bà ta đưa mình đến nơi nào.

Ba nén hương sau, Tư Hạ bị đưa đến một sơn động kì lạ, linh khí ở đây dù không quá dày đặc nhưng cũng đủ để đạt đến Trúc cơ kỳ trong khoảng 20 năm.

Nàng bị bà ta đặt xuống sàn đất lạnh lẽo ở một góc trong động, khí tức bà ta càng lúc càng mờ dần đi.

Mình có thể cảm nhận được khí tức của bà ta không còn ở đây, chắc là bà ta đã rời đi để xử lí chuyện gì đó rồi.

Tư Hạ mở mắt ra và dùng linh lực tạo ra một màn chắn lớn bao quanh cả sơn động này.

"Cái màn chắn này rất tiêu tốn linh lực, vì đã đột phá đến Kim Đan kỳ mà mình mới dám sử dụng nhưng cũng chỉ giảm một nửa thôi".

Tư Hạ đứng dậy đi xung quanh sơn động để kiểm tra xem có bất cứ thứ gì liên quan đến Thiệu Huy mà bà ta nắm giữ không.

Nàng tìm thấy một mật thất của sơn động này được ẩn dấu bằng thuật pháp rất mạnh. Tư Hạ đi xuống mật thất thì phía dưới có một cuốn sổ rách nát được đặt trên tảng đá.

Tư Hạ mở cuốn sổ đó ra thì phát hiện rằng, đây có thể là cuốn sổ ghi chép lại thông tin của kẻ đã đưa nàng đến đây và nó còn có ghi chép về những con mồi đã và đang chuẩn bị thành thức ăn bổ dưỡng cho bà ta.

Đầu tiên, Tư Hạ biết được kẻ đó thuộc Yêu tộc nhưng chỉ là phân nhánh nhỏ của một chủng tộc cấp cao mà nhánh đó còn là nhánh yếu nhất, kẻ đó là một con chồn đã thành tinh, bà ta tên là Phàn Như, đã tu luyện được hơn 50 năm có tu vi Trúc Cơ Bát tầng.

Mặc dù là một yêu quái đã tu luyện đạt được Trúc Cơ cảnh và không nhất thiết phải ăn thịt người nhưng bà ta lại có một cơn thèm khát rất là lớn, không thể cưỡng lại mùi vị thơm ngọt của thịt người.

Đã vậy trong đây còn có ghi, sư tôn của bà ta là một Nguyên Anh tu sĩ hiện đang bế quan tu luyện dưới mật thất tầng cuối cùng.

Mật thất này có tận 9 tầng, những người bị bà ta bắt sẽ bị bỏ vào từng phòng ngẫu nhiên của tầng đầu tiên mà những người à tầng tám thường sẽ bị ăn nên cứ thế người ở tầng trên cao sẽ chuyển xuống phòng trống của tầng dưới để bà ta ăn từ từ, mặc dù việc ăn thịt vô tội vạ này đã bị sư tôn của bà ta khuyên can nhưng vô dụng đã vậy bà ta còn ghi hận sư tôn mình.

Vì mùa đông sắp tới nên bà ta sẽ đi săn tích cực hơn với lại người bên trong phòng giam cũng gần hết rồi.

Đó là những thứ bà ta viết, mình phải thử lật xem xem có Thiệu Huy trong danh sách này không.

Lật sách xN

Đây rồi, thì ra bà ta là kẻ đã bắt cóc Thiệu Huy đã vậy đệ ấy còn nằm ở tầng bảy không lẽ bà ta cần ăn tới như vậy rồi sao, không được nhất định phải bày mưu để cứu Thiệu Huy, mà hình như bà ta có ghi dấu hiệu đặc biệt này dành cho Thiệu Huy ghi là "Kẻ có [Suy Linh Thể] ăn nhanh nào..."

Thiệu Huy có [Suy Linh thể] nên bà ta mới muốn ăn đệ ấy sao!?

Vậy mình nhất định phải cứu Thiệu Huy rồi có điều, dù mình là Kim Đan tu sĩ còn bà ta chỉ có Trúc Cơ cảnh dựa vào cảnh giới có thể áp chế mà thắng được nhưng lỡ thủ đoạn của bà ta có thể vượt cảnh giết địch, suy yếu linh lực hoặc là bày trí sẵn trận pháp để thắng mình thì sao. Vậy mình phải dày công làm một trận pháp xung quanh sơn động này để khiến tất cả mọi thứ ở đây bị suy yếu linh lực rồi. Vì Thiệu Huy là phàm nhân thì sẽ không bị ảnh hưởng.

Nhưng vẫn còn có sư tôn của bà ta, mong là sẽ không xảy ra biến số gì quá lớn nếu không việc mình cứu Thiệu Huy sẽ vô ích.

...

3 canh giờ sau, Phàn Như bước vào sơn động và bắt thêm được vài người, bỗng bà ta lại chả thấy con mồi mình bắt lại ở đâu.

"Hử!? Yêu nghiệt của Từ gia chạy rồi ư??"

"Đúng thật là nhiều thủ đoạn, làm ta mất đi một con mồi hiếm có như thế"

"Còn các ngươi sẽ là thức ăn dự trữ cho mùa đông sắp tới của ta, Khà khà khà!!"

Lũ người trong pháp bảo bắt giữ của bà ta thì yên lặng vì họ bị bắt là do tự nguyện để không ảnh hưởng đến người thân của họ nên làm cho Phàn Như đỡ phải ra tay.

Bà ta đi xuống mật thất bên dưới, đi xuống rất sâu dừng lại ở tầng sáu, Phàn Như than vãn.

"Dạo này lũ phàm nhân trong mấy thôn gần đây đã bỏ trốn đi không ít người khiến ta chật vật đi đến từng nhà để lấy thức ăn thật là phiền phức"

"Trước đây cứ đến mỗi tuần thì chúng sẽ tự dâng lên ba tới bốn người cho ta vì chúng rất sợ ta"

"Cũng có một vài tinh anh của các tông môn từng đến đây để giết ta, may là có sư tôn chứ không chắc ta cũng đã chết nhiều lần lắm rồi"

Bà ta làm xong công tác quăng bọn người phàm vào lồng giam của tầng sáu rồi bước xuống tầng chín ngồi xuống ghế gỗ rồi nói một mình.

"Năm đó nếu không nhờ lũ người phàm các ngươi thì làm sao phụ mẫu ta phải chết."

"Chỉ vì bọn ta là Yêu tộc thì các người xua đuổi, chém giết bọn ta."

"Lúc bọn ta đánh lại và phản kháng thì các người lại bảo là yêu tộc kẻ nào kẻ nấy đều hung dữ, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đã đánh bọn chúng"

"Thật nực cười làm sao, lũ con người xảo nguyệt này"

Từ xa một bóng hình đi tới, ngồi đối diện Phàn Như, rót một ly trà và nói

"Bọn chúng là con người, những kẻ giảo hoạt nhất trong tất cả các tộc, có thể lợi dụng đủ điều để tiêu diệt kẻ mà bọn chúng ngứa mắt." ??? nói.

"Có thể gây nên những việc làm trái luân thường đạo lý của đại đạo để đạt được điều mình muốn, dù sao tộc nào cũng sẽ có những thành phần như vậy"

"Dù có những người tốt bụng và hiền lành nhưng phía sau bộ mặt ấy cũng có thể là một kẻ còn xấu xa hơn cả quỷ dữ"

"Kẻ thiện lành, sống ẩn dật là những kẻ dễ nói chuyện nhất vì họ là những người coi trọng người khác và không giống như bọn người kia"

Sau một loạt lời nói ấy thì Phàn Như cũng vui vẻ đáp lại.

"Sư tôn quả thật là nhân từ, luôn nghĩ những kẻ xấu xa thành tốt đẹp"

"Dù vậy đúng như lời sư tôn nói, cũng có những người hiền lành và tốt bụng thật nhưng họ luôn biến chất vì sống trong một cái nơi toàn những lũ xấu xa"

"Nên là ngươi hãy bớt ăn thịt những tên vô tội ấy đi nếu không kẻ tới giết ngươi có thể đến ngay cả ta ta cũng không ngăn cản được đâu!" Long Trúc hét lớn

"Sư tôn không cần phải lo lắng đâu, mấy kẻ mạnh hơn người sẽ không có ai biết sự tồn tại của người mà đến đánh đâu"

"Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới không nghĩ đến mọi trường hợp." Long Trúc tức giận

"Người không cần phải nói đồ nhi như thế đâu ạ, chỉ có mấy tên ngu ngốc của mấy đại môn phái mới dám đến đây thôi"

"Lỡ bọn chúng phái đến là Hóa Thần cảnh thì phải làm sao đây"

"Việc gì phải lo chứ ạ, đại trận của người có thể làm giảm linh lực của người khác và tăng cường sức mạnh cùng linh lực của người mà".

"Dù là vậy cũng phải hết sức thận trọng"

"Vâng vâng đồ nhi biết rồi"

"Ta cảm nhận được trong cả sơn động thì có một con chuột đang chạy lanh quanh đây"

"Ngươi liệu hồn mà bắt kẻ đã đột nhập vào đây cho ta"

"Được rồi đồ nhi biết rồi cứ giao cho đệ tử"

"Vậy ta tiếp tục bế quan đây"

"Cáo từ sư phụ".

!Thông tin nhân vật!

Tên đầy đủ: Tôn Ưu Nhu Tuyết.

Biệt danh: ???

Tuổi thọ: ~750

Chủng tộc: Chồn tộc (nhánh nhỏ của tộc Hoàng chồn cấp cao).

Linh căn: Mộc và lôi linh căn trung cấp,...

Cảnh giới: Nguyên Anh sơ kỳ nhị tầng

Công pháp: Song Tước trảo, Nghịch Hoành trảo, Thế thiên mặc giáp,...

Ngoại hình: tóc bạc trắng xóa, dáng người thon thả, trẻ,...

Kích thước: cao ~1m7.

Vũ khí: ???

Bạn đang đọc Ta là khai sơn lão tổ sáng tác bởi NoQa123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NoQa123
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.