Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy lùng

Tiểu thuyết gốc · 1970 chữ

Theo lời của sư phụ thì hiện tại trong sơn động này đang có một con 'chuột' đang chạy lanh quanh đây.

"Vấn đề là con 'chuột' trong lời của sư phụ chắc chắn không có quá nguy hiểm đối với người nhưng những kẻ được sư phụ xem là 'chuột' thì luôn dưới cảnh giới Nguyên Anh kỳ".

"Tức là có thể kẻ đó cũng có một thân tu vi Kim Đan không chừng, việc này sẽ rất khó để bắt nó đây"

"Cũng có thể là đứa yêu nghiệt mà ta bắt về của Từ gia, nhưng nó chỉ có Trúc cơ kỳ thì sao ta phải sợ nó nhỉ..."

Suy xét đến nhiều tình huống có thể xảy ra như là bẫy, trận pháp hoặc linh bảo thì Phàn Như tính được nếu đã là con cháu thế gia thì ít nhất cũng có một linh bảo mạnh để bảo vệ nhục thân.

Còn linh phù và đan dược chắc cũng có mấy bình là điều hiển nhiên.

"Nếu đã vậy, cứ tìm được kẻ đang rình mò trong sơn động này đã".

.

.

.

Thở dốc*

"Phù...phù...phù"

"May là mình đã ẩn khí tức đi nhanh nếu không có thể không thoát khỏi tầm mắt của Nguyên Anh kỳ"

"Mặc dù bà ta chỉ có Trúc cơ Bát tầng nhưng sư phụ của bà ta có thể đã là khoảng Nguyên Anh nhị tầng rồi".

Tư Hạ thiền định củng cố thêm tu vi và hồi phục linh lực trong cơ thể.

Nàng vừa bổ sung thêm linh lực cho đại trận để trấn áp lại trận pháp mà sư phụ của Phàn Như đặt ra. Dòng chảy linh lực của nàng chảy xiết bên trong cơ thể, tụ lại nơi đan điền lại phân tán ra liên tục để cho đại trận hấp thụ.

Vì để đảm bảo có thể đánh một trấn chiến ngang sức với Nguyên Anh kỳ, nàng bổ sung thêm một vài trận pháp nhỏ lẻ có thể gây nên bất lợi về phía còn lại. Những trận pháp đều đang luân chuyển theo dòng nước mà Tư Hạ đặt ra, lúc thì tụ lại một chỗ lúc thì chảy xuôi chảy ngược.

Tất cả đều được liên kết lại với nhau để tạo ra một đại trận áp chế cảnh giới mạnh mẽ khó phá hủy. Kết cấu phức tạp, hỗn hợp cách áp chế, linh lực trong đại trận dẫn phát linh khí Thiên Địa hợp thành một.

...

Nguyên cả một ngày Tư Hạ làm cho linh trận xoay chuyển và liên kết hết mức với nhau mà quên đi một kẻ đang tìm kiếm nàng trong mọi ngóc ngách của sơn động đó là Phàn Như.

Cô ta kiếm từ tầng một đến cả tầng chín mà vẫn không thấy Tư Hạ ở bất cứ đâu, dựa theo bản năng của loài, cô ta cuối cùng cũng ngửi thấy được mùi của Tư Hạ nhưng vấn đề là cô ta không biết bất cứ cách gì để đi được nơi mà Tư Hạ đang trốn.

"Chết tiệt thật, dù mình ngửi được mùi của kẻ đó rồi, rất giống với mùi của yêu nghiệt của Từ gia, nhưng cô ta trốn chỗ nào mình cũng không biết được"

"Quá xui xẻo, may là mình có thể gửi một vài tên có thuật pháp đánh lén và tìm vị trí"

"Ta nên đi kêu bọn chúng thăm dò thử cô ta trước rồi hẵng đánh"

Phàn Như đi đến tầng 8, mở ra một cánh cửa khác, bên trong mật thất nhỏ đó có nhốt 3 tên Yêu tộc thuộc nhánh linh cẩu. 3 tên này đều là Trúc cơ nhưng vì không thắng được Phàn Như nên bị nhốt lại ở đây

"Bây giờ là lúc các ngươi có giá trị đấy, mau tìm kẻ đã trốn trong sơn động này bằng mọi giá, Mau!"

"Bà cô già à có cần phải lớn tiếng vậy không, nhức hết cả đầu" Tên thủ lĩnh trả lời.

"Ngươi dám gọi ta là bà cô già à!? Ngươi lớn gan quá nhỉ Đạc Nhất?"

"Ta thích gọi thì gọi ngươi làm gì được ta đây? Dù gì sư tôn của ngươi cũng sợ lão tổ Linh cẩu của bọn ta nên vẫn chưa giết quách bọn ta mà" Đạc Nhất nói lại.

"Dù sư phụ của ta có sợ lão tỏ của các ngươi thì sao? Các ngươi vẫn còn trong tay bọn ta đó" Phàn Như tức giận.

"Hừ, nếu năm đó ba huynh đệ bọn ta không thua cược ngươi thì làm sao bọn ta phải bị làm con tin nghe lời sai bảo của ngươi như thế này..."

"Đó là do cả ba bọn ngươi quá yếu, năm đó ta đã là Luyện khí bát tầng còn cả ba người huynh đệ các ngươi chỉ có Luyện khí ngũ tầng mà cũng dám khiêu chiến ta?"

"Đã vậy các ngươi còn làm ô nhục tộc của mình vì đã gian lận ăn đan dược thăng tiến tu vi"

"Dù đã ăn nhưng các ngươi vẫn quá yếu nên vẫn thua, đã thế sư huynh của ta còn rộng lòng trị thương đan điền cho các ngươi nên mới có thể tu luyện tiếp

"Đáng lẽ các ngươi đã phải mất sạch tu vi rồi, nên tộc ta là có ơn với các ngươi mới đúng đó nên hãy phục tùng mà nghe lời của ta đi"

"Được rồi, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa chúng ta làm là được chứ gì" Đạc Nhị lên tiếng

"Nhưng mà-!"

"Được rồi đại ca, chúng ta thua cược cô ta rồi thì giờ hãy làm theo lời của cô ta đi" Đạc Tam khuyên nhủ

"Thôi được rồi" Đạc Nhất hậm hực.

"Vậy các ngươi ráng mà tìm kẻ đang trốn trong sơn động này nhé, nếu được thì bắt sống nhé"

"Biết rồi.

Cuộc nói chuyện đã đến hồi kết, ba huynh đệ tộc linh cẩu được Phàn Như mở cửa sắt ra rồi bọn họ chạy đi thật nhanh để tìm Tư Hạ đang ẩn nấp trong sơn động. Từ tầng một đến tầng tám, chúng tìm cực kì nhanh, đã vậy sở trường của tộc Linh cẩu là có thể xác định vị trí của kẻ đang ẩn nấp bên trong mọi sơn động.

Lay hoay cả ngày nhưng chúng cũng chưa biết được Tư hạ ở đâu. Hiện tại Tư Hạ cũng cảm giác được có rất nhiều kẻ đang tìm mình bên trong sơn động, nên nàng lại bố trí thêm vài trận pháp ẩn nấp mà khi nhỏ nàng đã được Phụ thân dạy. Nhờ thế, sự truy bắt của ba Trúc cơ Thất tầng và một Trúc cơ Bát tầng đã bị nàng làm cho hoang mang.

...

Tối đến, họ tập trung lại để bàn việc của Tư Hạ.

"Thật là quá khó, cô ta đã làm gì mà đến cả tộc Linh cẩu bọn ta cũng không cảm nhận và ngửi được bất kì thứ gì" Đạc Nhất bực tức.

"Đến cả ta còn tìm không được thì làm sao các ngươi tìm được đây, chồn tộc bọn ta cũng có vài điểm tương đồng với Linh cẩu tộc nhưng dù thế thì vẫn không thấy bất kì bóng dáng nào của nàng ta"

"Vậy giờ phải làm sao đây?" Đạc Tam hỏi.

"Chắc là chờ cô ta lộ diện ra mà thôi"

Vừa mới dứt lời, bức tường sau lưng Đạc Nhị bị nứt vỡ và một tiếng nổ lớn làm sập cả tường thì họ kinh ngạc.

"Chuyê..chuyê... chuyện gì thế !???" Phàn Như kinh ngạc mà nói to

Bước ra từ bức tường đổ nát đó là Tư Hạ.

"Xin kính chào mấy vị, ta là Tư Hạ người mà các người gọi là 'chuột' trong sơn động này đấy" Tư Hạ cười hiền từ.

"Ngươi.. ngươi vậy mà tự chui đầu vào lưới" Đạc Nhất nói

"Đúng vậy, các vị hẳn là rất vui vì đã tìm ta từ sáng tới giờ nhỉ?"

"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, đúng là tìm mòn cả mắt cũng chả thấy, vậy mà ngồi yên một chỗ mà con mồi đã tới rồi"

"Có thể ta không phải là con mồi đâu, có thể là ngược lại sẽ hợp hơn đấy" Tư Hạ nói.

"Hừ, cho dù là yêu nghiệt của Từ gia thì chỉ là Trúc cơ cảnh nhất tầng mà thôi làm sao mà đấu lại bọn ta đây"

"Chắc là các vị mới chỉ nghe đồn đến đó còn sức mạnh thật sự của ta thì các vị chưa biết nhỉ?"

"Ta sẽ cho các vị chiêm ngưỡng"

Nói xong Tư Hạ biến hóa ra một cây thương khoảng 1 trượng rồi truyền linh lực vào nó và ném nó về chỗ của Đạc Nhất, khi vừa lao tới Đạc Nhất dùng một tay đỡ lấy vì quá coi thường Tư Hạ nên không biết rằng cây thương đâm xuyên qua đầu của hắn ta.

"Sao..sao có thể chứ, hắn ta là Trúc cơ Thất tầng mà, làm sao sức lực của một Trúc cơ nhất tầng lại mạnh như thế được!?"

Đạc Nhị ngồi xuống gào khóc

"Đại ca sao huynh lại chết thảm như vậy"

Tiếp đó Tư Hạ biến hóa ra một quả cầu bằng Thủy linh lực rất lớn, rồi phóng lại chỗ của hai tên Linh Cẩu tộc, lần này Phàn Như phản ứng kịp nên dùng [Tượng Linh pháp] tạo ra một màn chắn bằng máu người khá lớn nhưng bất ngờ là quả cầu đó xuyên qua màn chắn máu của cô ta.

"Cái gì!? Màn chắn này ta đã nghiên cứu cải biến [Tượng Linh pháp] rất kỳ công làm sao mà chặn không được thứ này chứ"

"Các ngươi mau né đi nó di chuyển sắp tới rồi"

Đạc Tam dùng [Mộc chưởng] để chặn lại Thủy cầu nhưng cũng vô dụng nên hắn ta bị cuốn vào thủy cầu đó.

"Đáng ghét, Đạc Tam bị bắt vào rồi, Đạc Nhị ngươi bớt gào khóc lại mà hãy hợp sức với ta đánh với thứ yêu nghiệt kia coi nào!"

"Được vì Đại ca ta phải báo thù"

Đạc Nhị tránh khỏi được Thủy cầu và Phàn Như cũng vậy.

"Nếu chỉ bắt được một tên vậy thì ta cũng nên giết hắn nhỉ?"

Tư Hạ nắm chặt tay lại, Thủy cầu dần thu nhỏ, cả nhục thể của Đạc Tam dần tan biến đi

"Không không, hai huynh đệ của ta đều chết hết cả rồi!"

...

Trong thâm tâm của Tư Hạ lúc này.

' Trời ơi mình tưởng họ cản được cây thương của mình nên mới ném thử, chưa gì hết đã giết một tên rồi, Phụ mẫu từng nói không nên lạm sát người khác một cách vô tội vạ.'

'Đã vậy cảm thấy được việc mình giết cả tên còn lại, trong lòng mình đang sôi sùng sục lên cảm giác ghê tởm bàn tay này mất rồi'

'Lần đầu giết kẻ khác cảm giác thật là khó khăn quá đi'

Tư Hạ suy nghĩ đủ điều nhưng vẫn không tranh khỏi cảm giác ghê tởm hai bàn tay đã giết này, dù biết nếu bản thân nàng không đánh trả thì người phải chết là nàng, nhưng nàng lại cảm giác được việc giết người này quá khó khăn đối với tư duy non nớt của nàng.

Chương sau sẽ là một trận đại chiến ác liệt với ai đó, nên mọi người hãy đón chờ chương sau theo lịch đã đề ra nhé, còn giờ thì chào tạm biệt. Chúc mọi người thưởng thức truyện thật là thoải mái và vui vẻ nhé.

Bạn đang đọc Ta là khai sơn lão tổ sáng tác bởi NoQa123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NoQa123
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.