Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạn Thanh La - Công chúa tộc Hung Nô.

Tiểu thuyết gốc · 1002 chữ

Bản thân Linh Họa cũng vô cùng cảm thán bản thân mình. Cô chỉ cần nhờ một câu chuyện nho nhỏ mà có thể xử lý được đám thổ phỉ này, chẹp chẹp, cô quả nhiên là thiên tài mà ~

Mà đó không phải là vấn đề nha ! Cô đang tính làm thế nào để phạt bọn chúng mà !

"Bây giờ các người muốn thế nào ? Nát sọ hay nát não ?"

Bọn thổ phỉ : "..." Căn bản là không có lựa chọn mà ! Tuy không hiểu não là cái gì, nhưng chắc bị nát cũng chẳng tốt đâu.

"Tiểu tử thối ! Ngươi vậy mà lại lừa bọn ta! "- Một tên gào lên.

"Đâu có. Ta chỉ kể chuyện thôi mà, ngủ là do các người đó chứ. Không phải lỗi của ta, các ngươi đừng có đổ thừa."- Linh Họa ngoáy ngoáy tai tỏ vẻ. - "Hơn nữa, các ngươi dám cướp xe của triều đình, có biết là tội nặng lắm không ? Bổn cô nương...à nhầm...bổn tọa tốt bụng chưa chém đầu của các ngươi, vậy mà các ngươi còn nói bổn tọa là 'tiểu tử thối'. Nói cho các ngươi biết, ta là Quốc sư tôn quý của Sở quốc, Nhuận Ngọc đó nha ~"

Tên mặt sẹo nhíu mày suy tư.

"Sở quốc có Quốc sư ư ? Sao ta lại chưa bao giờ nghe thấy nhỉ ?"

Linh Họa : "..." Có vẻ nguyên chủ cũng không nổi tiếng lắm nhỉ ?

"Được rồi. Việc đấy cũng không quan trọng lắm, ta bỏ qua. Vậy bây giờ các ngươi có chọn không ? Thời gian của ta là tiền bạc đó, mà nghèo như các ngươi thì cũng không trả được đâu." - Cô là người tốt, sao có thể so đo với mấy tên thổ phỉ.

"Công tử à, chúng ta còn có mẹ già con thơ ở nhà. Một mình ta là trụ cột gia đình, nếu ta mà có mệnh hệ gì, thì gia đình ta sẽ ra sao. Công tử nói mình là Quốc sư, vậy xin hãy rủ lòng từ bi đi. Tại hạ có mắt không thấy thái dương mới mạo phạm công tử, không giấu gì Ngài, vùng biên giới này luôn bị quân Hung Nô bóc lột trắng trợn, chúng ta cũng chỉ là bị dồn vào đường cùng mới phải làm nghề này. Chúng tôi xin thề, từ trước đến nay, chúng tôi chỉ cướp chứ không giết bất kì ai cả. Xin công tử tha mạng!"

Tên mặt sẹo nước mắt nước mũi tèm lem kể khổ, kéo theo cả băng thổ phỉ cũng kể khổ theo. Ồn ào như khóc tang chó nhà.

"Vợ ta còn bị nhiễm bệnh mà chết, thế mà đám Hung Nô còn bắt nhà ta đóng thuế luôn phần của cô ấy, rõ ràng là đất của Đại Sở, vậy mà lại ngang nhiên làm càn như thế. Đúng là một đám súc vật mà !" - Tên A said.

"Ta có thằng em cũng chết đói. Nghe mọi người trong làng nói là lũ Hung Nô bắt đi tìm loại thảo dược gì đó trên núi, cơ thể cũng nhiễm bệnh mà chết."- Tên B said.

"Nghe nói công chúa tộc Hung Nô hung tàn khát máu, có sở thích uống máu trai trẻ, người huynh đệ của ta bị gọi đi mà tới giờ vẫn chưa trở lại." - Tên C said.

"..."

Linh Họa nhíu mày day day thái dương biểu lộ cô đang vô cùng khó chịu.

"Ồn ào quá. Ngậm hết miệng lại cho ta."

Cả đám im re.

"Muốn sống ? Cũng được thôi. Nhưng các ngươi phải hộ tống ta tới làng của các ngươi. Ok ?"

Tên mặt sẹo vui mừng đồng ý.

"Nhưng trước hết, để ta dạy các ngươi một chút về bản thân ta đã." - Linh Họa liếm môi, con ngươi hổ phách lóe lên tia sáng quỷ dị.

Cô khẽ búng tay, cả khu rừng xuất hiện một trận động đất như điên cuồng, khoảng hơn trăm cây cổ thụ liên tiếp đổ rạp xuống.Cả đàn chim vì sợ hãi mà dáo dác bay đi. Mà vấn đề là...đám thổ phỉ bị trói ở thân cây trơ trọi nhìn cả rừng cây đổ rạp xuống, trừ cái cây đang trói bọn chúng.

Rõ ràng là cô cố tình để lại mấy cái cây này.

"Không giết các ngươi, không phải vì không thể, mà là vì các ngươi là con dân Đại Sở. Hiểu chưa ?"

"Hiểu hiểu." - Cả đám thần hồn run sợ gật đầu. Vốn dĩ bọn chúng còn đang tính sau khi được thả thì sẽ tẩn tên tiểu tử 'có chút khôn lỏi' này , nhưng đối phương thực lực lại không hề tầm thường, thân phận nhìn sơ qua cũng có vẻ cao quý, người thông minh đều biết là không thể chọc vào.

Hức hức, cả đám cắn khăn tay nhỏ, vì cái gì mà hôm nay lại xui xẻo như vậy chứ ?

Miếng ăn đã không có, lại còn bị trói.

Ai khóc nỗi đau này ~

------------------------------------

Trong một căn lều nọ, vô số ca kỹ múa hát tiệc tùng, trên vị trí cao nhất, một nữ nhân biểu tình nhàm chán chống cằm nhìn xuống màn ca kỹ kia. Nữ nhân này khí chất phi phàm, đôi mắt tuyệt đẹp như hút hồn, thoáng qua sát khí chết chóc. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, đặt vào thẩm mỹ thì rõ là loại nhu mỳ như nước, nhưng sự kiêu ngạo từ trong trứng...à lộn...từ trong xương cốt đầy ngông cuồng. Đôi môi đỏ mọng, trên trán điểm một nốt chu sa tôn lên khí chất vương giả ấy. Tư thế ngồi vắt vẻo lười biếng vô ý lại quyến rũ lạ thường.

"Cấp báo ! Công chúa ! Có chuyện rồi." - Tên lính hớt hải chạy vào.

Mạn Thanh La nhướn mày.

Bạn đang đọc Thời Đại Chủ Thần sáng tác bởi Lalalenna
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalalenna
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.