Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 544 chữ

Lâm Thủ Khê thả lỏng một chút, ngay sau đó, hắn sờ lên thân thể của mình, cũng không phải kiểm tra thương thế mà là nhìn thử xem Lạc Thư kia còn hay không.

Đây là thứ sư phụ giao cho hắn, đã bắt hắn phải thề dùng mạng sống để bạo vệ.

Hắn sờ khắp toàn thân, tìm khắp bốn phía nhưng không thấy tung tích của Lạc Thư.

Mà ngược lại, ngay cả miếng vảy đen hắn vẫn luôn đeo trước ngực cũng không thấy.

Đã nhiều năm như vậy, dù mảnh vảy đen này không thể hiện ra điều gì kỳ lạ nhưng dù sao hắn cũng đã mang mấy chục năm, gần như đã xem nó là tấm hộ thân phù, bây giờ đột nhiên mất đi, khiến lòng hắn có cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Lâm Thủ Khê liền hiểu cái gì gọi là họa vô đơn chí.

Hắn thử điều tức nhưng lại phát hiện thương thế của mình quá nặng, ngay cả chân khí cũng không thể vận chuyển.

Cảnh giới tu vi vẫn luôn là chỗ dựa to lớn nhất của hắn, bây giờ, ngay cả chỗ dựa này cũng tạm mất đi.

Thương thế như vậy đối với những người khác mà nói là trí mạng nhưng may mắn là thể phách hắn vốn mạnh mẽ trời sinh. Có điều, nếu không mất mười ngày nửa tháng thì cũng không thể chuyển biến tốt được.

Nữ nhân kia ra tay quả thực là nặng mà...

Lâm Thủ Khê tựa vào vách tường nghỉ ngơi, đợi cho khí tức khôi phục được đôi chút, hắn bước xuống giường, muốn xem thử đây là nơi nào, là ai cứu mình.

Lần theo ánh sáng nhạt đi tới cổng, Lâm Thủ Khê vừa bước chân ra liền đụng phải cái gì đó.

Hắn vừa mới thức tỉnh, trọng thương chưa lành, bước chân hư nhược, thân thể khó có thể duy trì cân bằng, liền ngã xuống đất.

Hắn đau đớn ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh ngược sáng, bóng dáng kia cũng bị đâm lảo đảo lùi lại phía sau hai bước, trong ánh sáng nhạt có mấy sợi tóc trắng rủ xuống.

Đối phương không mang theo chút sát cơ nào.

Là vị lão bà bà này đã cứu ta ư?

Hắn khó khăn đứng dậy, cất giọng khàn khàn gọi lão bà bà.

Nhưng âm tiết thứ hai vừa phát ra, hắn liền giật mình.

Hắn đã thấy rõ dung mạo của đối phương.

Ở giữa mái tóc tuyết trắng rủ xuống như tơ kia là một gương mặt trẻ tuổi, đoan trang, trầm tĩnh.

Thiếu nữ đang nhìn Lâm Thủ Khê, khẽ vén mấy sợi tóc mềm mại ra sau, nói: "Chân Nhân sai ta đến xem thử ngươi đã tỉnh chưa, nếu đã tỉnh, vậy theo ta đi gặp Chân Nhân đi."

Lâm Thủ Khê hoảng hốt.

Không phải hắn sợ hãi trước dung mạo mỹ lệ của thiếu nữ, mà là hắn phát hiện, nàng dùng loại ngôn ngữ mà hắn chưa bao giờ nghe qua, càng đáng sợ hơn chính là, hắn có thể nghe hiểu cũng như đáp lại nó.

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.