Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 577 chữ

"Chưa chết?"

Đám người càng thêm nghi hoặc, rõ ràng bọn họ đã tìm khắp toàn thành nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Mộ Sư Tĩnh, vì sao tông chủ có thể khẳng định rằng nàng vẫn chưa chết. Nếu như nàng chưa chết vậy bây giờ đang ở đâu?

Tông chủ không trả lời, chỉ trầm tĩnh nhìn bức tượng Quan Âm này, giống như thể bức tượng này là một cánh cửa lớn được đúc từ sắt thép, phía sau nó là một thế giới khác.

Đám người khiếp sợ uy nghiêm của tông chủ, không dám hỏi tiếp, chỉ đành phải từ bỏ việc tìm kiếm Mộ Sư Tĩnh cùng Lâm Thủ Khê, rời khỏi vùng đất thị phi này,

Sau khi đám người giải tán, tông chủ kia lại nhìn thoáng quá bức tượng Quan Âm nghìn mắt nghìn tay kia.

Đôi mắt phía sau màn tơ lộ ra luồng sáng lạnh bễ nghễ, môi đỏ khẽ nhúc nhích, chỉ phun ra hai chữ:

"Nghiệt chướng."

...

...

Ta còn sống sao? Đây là đâu...

Lâm Thủ Khê cảm giác như mình đang phi nước đại trong bóng đêm, phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo hắn. Hắn chẳng nhìn thấy gì, sức lực cũng dần biến mất, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng kịch liệt nhưng hắn không dám dừng lại, giống như chỉ cần ngừng lại, bản thân sẽ bị hắc ám xé nát.

Cơ bắp hai chân căng chặt, đã trở nên chết lặng, cảm giác lạnh băng kia cũng đã bò đến phía sau lưng.

Gióng như người đang chết đuối giãy dụa bên trong dòng sông chảy siết, mạch nước ngầm trói buộc tay chân hắn, từng bước kéo hắn vào vực sâu tuyệt vọng.

Cảm giác ngạt thở ép chặt lồng ngực, ngay lúc Lâm Thủ Khê gần như hoàn toàn mất đi tri giác, một sợi tiên âm từ phía sau bay tới.

"Nghiệt chướng."

Cảm giác ngạt thở cũng theo âm thanh đó mà biến mất không thấy gì nữa.

Lâm Thủ Khê không có thời gian xác định nơi âm thanh truyền tới, chỉ cố gắng xong về phía trước, sau đó... Bỗng nhiên bừng tỉnh!

Hắn ngồi bật dậy từ trên giường, cảm giác đau nhức vẫn còn đọng lại trong xương khớp.

Đây là... Đây là đâu?

Lâm Thủ Khê ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà gỗ chạt hẹp, ngủ trên một chiếc giường cỏ đơn sơ. Trong mũi là mùi ẩm mốc cùng dấm chua nồng nặc, giống như là nước trong mộ vậy.

Vừa rồi, hình như ta nằm mơ, có thứ gì đó đang đuổi theo ta, hình như... có người đã cứu ta?

Lâm Thủ Khê vuốt vuốt đầu, trong lúc nhất thời không phân rõ đâu là mộng cảnh đâu là hiện thực.

Hắn tựa người lên vách tường, đưa tay sờ lồng ngực của mình - Ừm, vẫn còn đập, xem ra nơi này cũng phải là âm tào địa phủ.

Hắn lại thử nhớ lại.

Từ nhỏ đến lớn ký ức của hắn vẫn luôn rất rõ ràng, hắn và Mộ Sư Tĩnh quyết chiến trong tòa thành chết, vung kiếm chém về phía bức tượng Tà Thần ô uế kia, có điều mỗi khi nhớ tới liền khiến cho đầu óc người ta trở nên đau nhức.

Xem ra ký ức của hắn không bị mất.

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.